Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
" Nghe nói quận chúa từ nhỏ thân thể đã yếu đuối, không thể tập võ, vậy mà lại là một triệu hoán sư.
Thật làm cho người kinh ngạc.
"
Lâm Uyển Nghi cay nghiệt nói, nàng ta vẫn cố nói Hoàng Bắc Nguyệt là phế vật, ốm yếu từ nhỏ.
Ghen tị thiên phú với nàng sao?
" Lâm tiểu thư thiên phú cũng cao a.
"
Nàng lúc nãy khi có kính vương thì đối nàng ta một từ vương phi.
Giờ thì lại gọi tiểu thư quả thật chọc tức ả ta rồi.
" Hừ, Bắc Nguyệt quận chúa năm nay sẽ đại biểu cho Quốc Tử Giám tham gia tỉ thí tài nghệ chứ? "
Lâm Uyển Nghi liếc mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt mang theo khinh thường.
Ỷ lại mình có thực lực và Thượng Thư phủ chống lưng thì nàng thích làm gì thì làm sao?
Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt lộ rõ tia chán ghét.
Ngươi đừng quên thế nào giới này cá lớn nuốt cá bé, đến lần ta tỉ thí cùng ngươi thì đừng có khóc lóc đấy.
" Đương nhiên ta sẽ tham gia tỉ thí tài nghệ, đến lúc đó vẫn mong Lâm tiểu thư chỉ giáo nhiều hơn.
"
Con ngươi đen nhánh tựa tinh quang linh hoạt lưu chuyển, giương lên một ánh mắt nhìn tinh xảo càng lamd lộ ra hơi thở cường giả cao quý.
Lâm Uyển Quân khẽ rùng mình, không hổ là triệu hoán sư, khí thế thật bức người.
Nhưng triệu hoán sư thì sao chứ, ở phủ có hàng trăm triệu hoán sư thực lực hơn nàng nên nàng sẽ không sợ.
" Ý của ngươi là ngươi đang muốn khiêu chiến đại tỷ tỷ của ta? "
" Thông minh! "
Con ngươi trong trẻo của Hoàng Bắc Nguyệt nhìn về phía Lâm Uyển Nghi đang có vài phần khiếp sợ
" Sao nào, chẳng lẽ Lâm tiểu thư không giám nhận lời khiêu chiến sao? "
" Tam tỷ tỷ! "
Tiêu Nhu đi lại
" Kính Vương phi thực lực là một bạch ngân chiến sĩ, tỷ có huyết mạch triệu hoán sư nhưng võ đạo thì không.
"
Lâm Uyển Quân chế nhạo
" Ngươi là một triệu hoán sư mà lại khiêu chiến với bạch ngân chiến sĩ không thấy mất mặt sao? "
" Ta sẽ phong ấn lại thực lực để đấu với Lâm tiểu thư.
"
Hoàng Bắc Nguyệt ko mặn ko nhạt nói.
" Nếu Bắc Nguyệt quận chúa đã làm tới như vậy thì ta cũng đồng ý.
Ngũ muội muội tỷ thí tài nghệ năm nay thi đấu cùng Quốc Tử Giám là hạng mục gì vậy? "
Lâm Uyển Quân vội vàng nói
" Là cưỡi ngựa bắn cung.
"
Lâm Uyển Nghi nghe xong liền tự tin cười rộ lên, nàng vô cùng tự tin, về môn cưỡi ngựa bắn cung trong võ đạo viện thì nàng chính là nhân tài kiệt xuất.
" Bắc Nguyệt quận chúa, đến lúc đó gặp lại trên mã trường, tin tưởng quận chúa cũng là một tài năng về môn cưỡi ngựa bắn cung.
"
Lời nói Lâm Uyển Nghi mang theo vẻ châm chọc, sau khi nói xong vẻ mặt tươi cười dẫn người của nàng rời đi.
Tiêu Nhu đi chậm một bước, nhìn Hoàng Bắc Nguyệt nói
" Tam tỷ tỷ..
"
Nàng chưa nói xong thì thân ảnh của Hoàng Bắc Nguyệt liền biến mất.
Trong lòng có tia hâm mộ và ghen tị, tại sao nàng lại không có thiên phú triệu hoán sư chứ.
Thân ảnh Hoàng Bắc Nguyệt chớp nhoáng liền xuất hiện bên cạnh Phong Liên Dực.
" Đúng là một đám ngốc! "
" Bọn họ thực cũng không ngốc, là do nàng thông minh quá nên bọn họ mới ngốc thôi.
"
Thanh âm hàm chứa ý cười phá lệ ôn nhuận, như gió xuân lướt nhẹ qua mặt.
" Bắc Nguyệt, nàng còn biết cưỡi ngựa bắn cung không? "
" Đơn nhiên là biết.
"
Nàng đã học qua thứ gì rồi thì còn lâu mới quên, dù lâu lắm mà không thực hiện thì nàng vẫn làm được.
" Bắc Nguyệt.
"
Phong Liên Dực bỗng sát lại gần nàng, khuôn mặt tuấn mĩ nhưng không kém phần yêu nghiệt, thân ảnh hắn ở rừng trúc xanh biếc, tự ma tự yêu.
" Gì vậy? "
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng có một loại dự cảm không lành.
" Hôm trước nàng dám chiếm thế thượng phong của ta thì giờ chắc ta phải trả lại nhỉ? "
Phong Liên Dực ghé sát mặt nàng nói, hơi thở nóng phả vào tai khiến mặt nàng liền đỏ lên, vội đẩy hắn ra.
" Nói lung tung gì vậy, ta...!ta làm gì mà ch...chiếm thượng phong của ngươi chứ? "
Phong Liên Dực nhìn bộ dáng ấp a ấp úng này của nàng làm cho bật cười.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng cảm thấy bộ dạng này của mình liền tức giận
" Phong Liên Dực, ngươi muốn chết? "
" Chết dưới tay nàng cũng cam lòng.
"
Hoàng Bắc Nguyệt trên mặt liền mấy vạch đen, tên yêu nghiệt này....
Nàng đúng là hết nói với hắn hắn mà.Hoàng Bắc Nguyệt tức giận quay đầu đi
Phong Liên Dực vội chạy theo
" Xin lỗi, ta chỉ đùa chút thôi.
"
" Chàng trêu ta? "
" Sao ta dám.
"
Phong Liên Dực bày ra vẻ mặt vô tội, Hoàng Bắc Nguyệt cũng bất đắc dĩ, nàng thật muốn giận mà không được a.
Thấy nàng có vẻ không giận nữa, Phong Liên Dực mới xảo quyệt cười nói khẽ
" Đừng lo, sau này nàng lớn thêm một chút ta mới trả lại việc hôm đó.
"
Nói xong hắn còn liếm môi bày ra bộ dạng mong chờ.
" Phong Liên Dực! "
Đúng là yêu nghiệt!
Hoàng Bắc Nguyệt bị chọc cho tức giận, Tuyết Ảnh chiến đao cũng đã xuất hiện trên tay nhưng Phong Liên Dực đã biến mất.
Nàng hừ nhẹ, Phong Liên Dực, sau này ta cho chàng biết tay..