Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặc Liên trầm mặc nâng bông tuyết ko màu lên, lòng bàn tay ấm áp khiến cho bông tuyết tan ra, hắn có chút thê lương nói
" Nó biến mất."
" Đúng vậy, pháo hoa cũng đã biến mất, những thứ xinh đẹp thường rất ngắn ngủi.
Khi pháo hoa nở rộ, hay khi bông tuyết lạc xuống nhân gian, bọn chúng đều biết rõ, cuộc đời bọn chúng cũng đã tới hồi kết.
"
Hoàng Bắc Nguyệt nói xong, đem tay rời khỏi tầm mắt hắn
" Ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi...!tên gì? "
" Mặc "
Hắn nhẹ nhàng phun ra một chữ
" Ngươi? "
" Ngươi có thể gọi ta là Nguyệt.
Ngươi tên là Mặc, có đúng không vậy? "
Hắn sau này rất ghét cái tên Mặc Liên này, tên của hắn là Triệt.
Lưu Triệt, sạch sẽ, thuần khiết.
Tên hắn là vậy.
Nói xong, Đông Lăng cũng từ xa mang theo đống đồ tới, vẫy tay gọi
" Tiểu thư, đã tới lúc trở về rồi.
"
Mặc Liên bắt lấy tay nàng, lo lắng hỏi
" Ngươi đi đâu vậy?"
" Ta phải về nhà rồi.
"
Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ vai hắn
" Ngươi đi cùng với đồng bạn phải không? Ta sẽ tìm cho ngươi một chỗ nghỉ chân để đợi họ.
Đi thôi.
"
Mặc Liên lập tức gật đầu, hắn cho rằng mình sẽ được đi theo nàng, gương mặt trắng bệch nở ra một nụ cười quái dị.
" Không biết cười thì không cần phải cười.
Ta nhận tấm lòng của ngươi.
"
Đôi mắt Hoàng Bắc Nguyệt mang theo ý cười.
Nói xong, nàng xoay người dẫn Mặc Liên vào một khách điểm trong Lâm Hoài thành, dặn dò trưởng quỹ chăm sóc cho hắn rồi quay người rời đi.
" Ta về nhà.
Mặc, rảnh rỗi ta sẽ đến thăm ngươi, ngươi đợi có được ko? "
Mặc Liên gật đầu.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nhẹ rồi rời đi.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Lúc về Hoàng Bắc Nguyệt đã ghé qua đại lao "thăm" Tuyết di nương cùng Cầm di nương một lúc, sau đó rồi mới quay về khoác áo choàng đen triệu hoán Băng Linh Huyễn Điễu bay lên bầu trời đêm
Băng Linh Huyễn Điễu vỗ cánh, lập tức hướng Chất Tử Phủ bay đi.
Phong Liên Dực đang ngồi đánh đàn, thấy nàng đến, ánh mắt tím khuynh thành lộ ra ý cười
" Nàng đến rồi.
"
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu rồi đi lại bên cạnh hắn.
Hoàng Bắc Nguyệt đã bỏ mũ chùm xuống nên Phong Liên Dực thấy rất rõ khuôn mặt nàng, hắn hơi khó hiểu lên tiếng
" Sao nàng lại buồn vậy? "
" Ta gặp lại hắn.
"
Không cần nói Phong Liên Dực cũng biết hắn trong miệng nàng là ai
" Trọng sinh trở lại, tất cả mọi thứ đều sẽ bắt đầu lại từ đầu.
"
" Ta lần này thực mong không muốn gặp phải hắn, kiếp trước ta hại hắn quá nhiều rồi.
"
Hoàng Bắc Nguyệt có chút buồn bã nói
Phong Liên Dực vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng nói
" Không cần buồn, lần này ta sẽ giúp nàng cho hắn một cuộc sống an nhàn.
"
" Thật không? "
" Thật.
"
Phong Liên Dực chắc chắn đáp, sau đó liền âm hiểm cười
" Nếu nàng còn không mau vui lên, đừng trách sau này ta cho hắn biết tay.
"
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra một chút rồi lập tức liền cười rộ lên.
Phong Liên Dực thấy nàng cười, trong lòng cũng vui vẻ lên không ít.
Phong Liên Dực ôm lấy nàng
" Sau này nếu có chuyện gì buồn, không cần phải dấu trong lòng, cứ đến tìm ta mà giải thỏa nỗi buồn.
"
" Được thôi.
"
Hoàng Bắc Nguyệt tươi cười đáp.
Bỗng trong đầu hiện lên một hình ảnh bạch y nam tử rồi biến mất.
Hoàng Bắc Nguyệt có chút ngơ ngác rồi nói với Phong Liên Dực
" Ta vừa nhìn thấy người đó.
"
Phong Liên Dực cũng thu hồi lại vẻ tươi cười trên mặt, nghiêm mặt hỏi
" Chẳng lẽ hắn muốn gặp nàng sao? "
" Có lẽ vậy...!nhưng khi trước khi thấy hình ảnh hắn hiện lên trong đầu, ta còn thấy mơ hồ thấy một nữ tử bạch y nữa.
"
" Một nữ tử? "
" Đúng vậy.
Để ta phải xem cô ấy là ai.
"
Hoàng Bắc Nguyệt nói rồi nhắm mắt lại dựa vào người Phong Liên Dực, nàng chỉ có thể gặp Ly Phong qua thần thức.
Khi mở mắt ra, xung quanh tối mịt không chút ánh sáng, Hoàng Bắc Nguyệt cảm thấy có chút kì lạ, mấy lần trước gặp Ly Phong không có như thế này.
" Hoàng Bắc Nguyệt..."
Từ trong bóng đêm, một giọng nói phát ra, đây không phải âm thanh của Ly Phong mà là một nữ tử.
Chẳng lẽ lại có một vị thần nữ nào muốn gặp nàng sao? Tại sao lại biết tên nàng?.