Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi kiểm tra cho Vân thái hậu lại một lần, Lâm ngự y cảm thán vuốt râu: "Đã hoàn toàn chữa trị, từ giờ chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt là thái hậu sẽ nhanh tỉnh lại. Cao, thật sự quá cao! Lâm mỗ tự thẹn không bằng!"
Đông Nguyệt Hoàng không khỏi nhìn Dung Mị bằng con mắt khác. Nha đầu này y thuật thật sự lợi hại như vậy, đúng là không ngờ tới.
Dung Mị: "Nếu không còn chuyện gì thì ta xin được xuất cung trước. Khi thái hậu tỉnh lại phiền ngài đến Dung phủ thông tri cho ta một tiếng."
Vừa đi đường dài về đây đã lập tức lao lực, nàng quả thật là có chút mệt, yêu cầu nghỉ ngơi. Nàng cấp bách muốn lăn giường nệm a~~
Cảm giác này, các ngươi hiểu?
"Dung phủ?" Đông Nguyệt Hoàng ánh mắt quái dị, "Ngươi vừa trở về chắc là chưa biết đi? Dung phủ bây giờ..."
Dung Mị trong lòng khẽ động, hoàng thượng nói vậy là có ý gì? Nàng có dự cảm không tốt lắm...
...----------------...
Đứng trước tòa đại trạch bị cháy rụi, Dung Mị hỗn độn trong gió.
Gì?
Đi đi về về một chuyến, chớp mắt đã thành người vô gia cư?? Ông trời sao có thể hố nàng như vậy!
Dung Mị cả người đều ngốc. Nàng còn chưa ngược xong đâu, kết quả từ thiếp thất di nương đến nha hoàn gã sai vặt đều trong một đêm... toàn bộ diệt môn! Dung Tề và Lâm Thanh Thanh hai người tử trạng kinh khủng nhất, rốt cuộc là thù hận thế nào mới làm ra việc này? Mà người ra tay với Dung Phủ tiếp theo có khi nào sẽ nhắm vào nàng hay không?
"Nhìn xong chưa? Một căn nhà cháy mà thôi, có gì đẹp?" Dạ Mặc Thần buồn bực nói.
Tiểu nữ nhân này đã nhìn chằm chằm Dung phủ một canh giờ, không biết là nhìn cái gì. Nơi này có chỗ nào đẹp hơn vương phủ? Không thể không nói, Minh Vương điện hạ sốt ruột đã đi sai trọng tâm rồi.
Dung Mị: "Kỳ quái, thi thể tất cả mọi người đều ở đây nhưng lại không thấy đại phu nhân."
Dung Thi đã gả đi, Dung Cầm còn trong ngục giam, cho nên bằng cách nào đó cả ba người các nàng đều tránh thoát một kiếp. Cuối cùng, ràng buộc duy nhất của 'Dung Mị' đã biến mất, từ nay nàng chỉ là chính mình, còn tên sao, nàng dùng quen rồi, xin nhá~
...----------------...
Ban đêm.
Căn phòng nào đó trong Minh Vương phủ, ánh nến lặng lẽ thiêu đốt, dường như thẹn thùng trước đôi tình nhân phát ra âm thanh làm người mặt đỏ tim đập.
"Tiểu Cửu, a... Không cần~"
"Tiểu yêu tinh khẩu thị tâm phi, thật sự không cần sao?"
"Đáng ghét~" Giọng nói mềm mại làm nũng chọc đến nam nhân một trận tâm ngứa, động tác càng thêm nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã thủ tiêu mất áo ngoài lẫn trung y trên người nhân nhi.
Cố tình vào lúc này! "Kẽo kẹt" một tiếng, cửa mở ra---
"Rống---" Tiểu Bạch rống vang một tiếng, thân thể tròn vo nhảy lên cao.
"Nam nhân chết tiệt, không cho phép ngươi ăn hiếp tiểu chủ nhân! Mau buông nàng ra!" Tiểu Bạch nhe răng gầm gừ. Sau khi khế ước với Dung Mị, thực lực của nó khôi phục một ít, bây giờ có thể mở miệng nói chuyện.
Hai người trên giường hoá đá.
Dung Mị hơi há hốc mồm: "...."
Dạ Mặc Thần sắc mặt đã hắc đến sắp nhỏ ra mực. Phản ứng đầu tiên của hắn là ngay lập tức dùng chăn bọc Dung Mị thành một cái bánh chưng! Suy nghĩ duy nhất trong đầu chính là: Thứ đen sì này là đực hay cái?!
Dung Mị chỉ còn một cái đầu nhỏ ở bên ngoài, "Tiểu Bạch?"
Tiểu Bạch chính nghĩa lẫm liệt nói: "Tiểu chủ nhân yên tâm, có ta ở đây, ai dám miễn cưỡng ngươi ta liền cắn chết hẳn!"
Dạ Mặc Thần một ánh mắt sát qua, Tiểu Bạch bị nhìn chằm chằm không khống chế được run lên.
Dung Mị dở khóc dở cười, thượng cổ linh thú EQ sao lại kém như vậy, chỗ nào nghe ra nàng miễn cưỡng?
Tiểu Bạch cảm thấy thật bất lực, trực tiếp trang đáng thương: "Tiểu chủ nhân, ngươi vẫn còn là cô nương gia đâu, sao có thể cùng người khác ngủ chung chứ~ Cha mẹ ngươi biết nữ nhi của bọn họ hư hỏng như vậy sẽ rất đau lòng a~"
"Biến!" Dạ Mặc Thần lạnh lùng nói.
Tiểu Bạch cầu cứu nhìn Dung Mị, nam nhân này thật đáng sợ, tiểu chủ nhân sao lại chọn một nam nhân đáng sợ như vậy chứ! Vẫn là đại chủ nhân tốt nhất!
Dung Mị rất vô ngữ nhìn một người một thú giằng co, nghĩ một lát, nàng đứng dậy.
"Tiểu Bạch nói rất đúng, bổn cô nương là một cô nương tốt nha, không thể để phụ thân mẫu thân trên trời có linh thất vọng được!"
"Hắt xì!" Mỗ phụ thân xoa mũi, không hiểu được rùng mình, ai nguyền rủa hắn?
Trong lòng ngực bỗng dưng trống rỗng, ngược lại Tiểu Bạch ung dung nhảy vào ôm ấp của Dung Mị, sắc mặt của Dạ Mặc Thần đã không thể dùng từ khó coi để hình dung.
Mị Nhi thế nhưng thiên vị thú sủng của nàng hơn hắn!
Minh Vương điện hạ tức khắc buồn bực. Bên người nàng có nhiều vướng bận thật đấy, thú sủng, kiếm linh, còn có đám người kia... Tìm được cơ hội tuyệt đối phải làm bọn họ có bao xa liền lăn bấy xa!!
Dung Mị nhún vai, nam nhân nhà mình hẹp hòi ngay cả một rồng cũng so đo, nàng có thể làm gì bây giờ? 36 kế chuồn là thượng sách, nếu không lát nữa chưa chắc đã đi được~
"Vậy ta trở về phòng đây, ngủ ngon!" Dung Mị cách không cho hắn cái hôn gió.
Tiểu Bạch đắc ý vẫy đuôi, trước khi ra khỏi phòng còn hướng về phía Dạ Mặc Thần lè lưỡi làm mặt quỷ. Xú nam nhân, đừng mơ nhúng chàm tiểu chủ nhân của nó!
Minh Vương điện hạ: "...." Tiểu Bạch phải không, bổn vương nhớ kỹ ngươi!!
Tiểu Bạch vui vẻ ngâm nga hừ khúc, bỗng dưng thân thể bị xách lên. Dung Mị tươi cười như không cười nhìn nó:
"Tiểu Bạch a, thật là cảm ơn ngươi đã 'đúng lúc xuất hiện' và 'nhắc nhở' ta nha!"
Tiểu Bạch: "A-ách... Chuyện này là đương nhiên, tiểu chủ nhân không cần...khách sáo..."
Ngao ngao ngao, tiểu chủ nhân tươi cười gì mà đáng sợ thế, ngươi đừng doạ bảo bảo!
Dung Mị: "Nhưng mà phòng trống đã lâu không ở, ban đêm xung quanh sợ là sẽ có con chuột con gián gì đó, cho nên..."
Tiểu Bạch bỗng dưng đổ mồ hột, quả nhiên nghe Dung Mị nói tiếp: "Cho nên phiền Tiểu Bạch ngươi đi bắt sạch sẽ, không bắt hết không được ngủ!"
"!!!" Tiểu Bạch như gặp sét đánh giữa trời quang!
Cái gì!? Bắt thượng cổ linh thú Yêu Nguyệt Ma Long như bổn đại gia đi bắt chuột!!? Tiểu chủ nhân thật quá đáng hu hu hu---
Cuối cùng, dưới sự uy hiếp dụ dỗ của Dung Mị, Tiểu Bạch vẫn là không cam tâm nhận mệnh.
Mị cô nương hừ hừ vào phòng, đóng sập cửa. Dám phá hỏng chuyện tốt của bổn cô nương, cho dù là thú sủng của ta cũng không được! Nếu không phải sợ Dạ Tiểu Cửu một cái tát chụp bay nó thì nàng đã không cần phải bỏ đi rồi.
Đáng thương cho Tiểu Bạch EQ thấp còn chưa nhận ra tâm tư của Dung Mị, cứ tưởng nàng thật sự về phe nó, chính mình tìm ngược mà không tự biết.
Tiểu Bạch và con chuột mắt to trừng mắt nhỏ, trong lòng khóc rống: Đại chủ nhân a, vì hoàn thành nhiệm vụ người ta đã hy sinh nhiều lắm hức hức...
...\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*...
Gửi lời chúc 20/10 muộn đến các bạn nữ
Hãy luôn xinh đẹp, vui tươi và hạnh phúc nhé!
Nhân tiện, hôm nay có ai đi học vẫn ăn cẩu lương 20-10 giống YY hongg ಥ‿ಥ