Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thượng Quan Lạc vì sao chết, Đế Liên Vận đúng là rõ ràng nhất, vì vậy nàng càng phải đẩy tội danh này lên người Dung Mị! Nếu không chỉ cần tra kỹ theo hướng Băng Phượng Vương, không chắc sẽ dẫn tới trên người nàng, tuyệt đối không thể để chuyện này có một tia cơ hội phát sinh!
Thượng Quan Chính phẫn hận nhìn chằm chằm Dung Mị: "Cho dù là Băng Phượng Vương giết Lạc Nhi, đó cũng là lỗi của ngươi! Nếu ngươi ngoan ngoãn nhận tội thay nàng, Lạc Nhi đáng thương việc gì phải chết!"
Dung Mị quả thật bị lời hắn nói làm cho tức cười! Thượng Quan Lạc không chết chẳng lẽ nàng nên chết?!
Đây chính là quyền thế!
Ở trong mắt bọn họ, mạng người như cỏ rác, chết mười người cũng không tôn quý bằng bọn họ!
"Mọi người xông lên giết chết nàng, chết rồi có bổn thái tử gánh!" Thượng Quan Chính hạ lời nói tàn nhẫn.
"Bổn vương xem ai dám!"
Mọi người sửng sốt, không phải nói Minh Vương đã đi nghị sự với bệ hạ rồi sao, thế nào lại xuất hiện ở đây?
"Minh Vương muốn bao che nữ nhân này tới cùng sao?" Trong lúc Dung Mị hôn mê, bọn họ không thiếu động sát tâm, nhưng Dạ Mặc Thần kiên quyết bảo toàn nàng, cuối cùng đôi bên thương lượng đem nàng giam tại biệt viện chờ nàng tỉnh lại rồi phán xét. Nói là giam giữ, thực chất bọn họ một đầu ngón tay của Dung Mị cũng chưa đụng đến, đây là rõ rành rành bao che!
Dạ Mặc Thần kéo Dung Mị vào ngực, âm thanh hồn hậu nói: "Bổn vương không phải bao che, mà là bảo vệ nàng! Ta tin tưởng Mị Nhi không làm những chuyện đó!"
"Ngươi tin hay không trẫm mặc kệ, Lạc Nhi chết là sự thật, nữ nhân này nhất định phải đền mạng!" Nộ khí mamg theo long uy cuồn cuộn mà đến, quay đầu liền thấy Tây Hoa Hoàng đế đích thân đến đây, bên cạnh hắn còn có một lão giả toàn thân khí độ trầm lặng, vừa nhìn liền biết là một cao thủ! Xem ra cường giả phía trên Nguyên Anh ẩn giấu bao nhiêu năm rốt cuộc đã ra tới!
Phi Tiên Cảnh cường giả!
Cho dù có Dạ Mặc Thần che chở, Dung Mị vẫn cảm nhận được cực đại uy áp xông thẳng tới nàng!
Dung Mị nắm chặt tay, nàng cảm thấy bị mù cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, ít nhất nằng sẽ không nhìn thấy những ảnh mắt dơ bẩn cùng khinh miệt của đám người bọn họ!
"Một đám món lòng không nói lý cũng liền thôi, ngay cả Tây Hoa Hoàng đế và vị tiền bối này cũng không phân rõ đúng sai phải trái liền động thủ, quả thật là thiên đại chê cười!" Lý luận võ mồm ai sẽ không? Cho dù là ở nhược thế Dung Mị cũng chưa từng để bản thân chịu ủy khuất!
"Ngươi nói ai là món lòng!" Thượng Quan Chính gân xanh nhảy lên, trước giờ hắn còn chưa từng bị ai mắng!
Nhưng Dung Mị nói là sự thật, bọn họ không có chứng cứ, nếu không đã sớm làm các hoàng đế xử tử nàng, mà không phải chặn đường vây giết như thế này.
Bình tĩnh lại, Thượng Quan Chính ý vị sâu xa nói: "Kể ra cũng kỳ lạ, bí cảnh ngàn năm nay êm đẹp, tự dưng nói sụp là sụp, trùng hợp khiến cho nhân chứng đều bị chôn vùi trong đó, nói không chừng là do ngươi làm!"
Dung Mị giờ phút này coi như hiểu ra, Thượng Quan Chính không chỉ là một tên tự đại cuồng mà mạch logic còn vô cùng phong phú, sao hắn không nghỉ đi viết kịch bản luôn cho nước nó trong!
Lần này không cần nàng nói, mọi người cũng thấy vô lý thực, chính là người nào đó luôn tận dụng cơ hội cắn lấy Dung Mị không bỏ.
"Liên Vận ở bí cảnh hình như nghe được, bí cảnh có bản đồ cơ quan, hơn nữa có đến ba mảnh đều nằm trong tay Dung Mị cô nương... Cái này... trong đó có gì liên quan chăng?"
Một phen lời nói này giống như lửa cháy đổ thêm dầu, trực tiếp oanh bạo đầu óc mọi người!
"Cái gì?!"
"Bản đồ bí cảnh?! Còn có chuyện này!?"
"Kia... Bí cảnh... thật sự có khả năng!"
Thượng Quan Chính kích động: "Dung Mị! Ngươi còn có gì để nói!"
Dung Mị: "Ta thật đúng là không có gì nói. Toàn bộ đều là cố lộng huyền hư, lời nói vô căn cứ."
Trần lão bên cạnh Tây Hoa Hoàng đế lúc này lên tiếng: "Bí cảnh sụp đổ, đích xác phải tìm ra cái lý do."
Dung Mị cho dù đối mặt với hai đại vương giả như cũ khí định thần nhàn, không hề một chút sợ hãi, nàng cười khẩy nói: "Nếu ta nói, là dị tộc làm thì sao?"
Trần lão và Tây Hoa Hoàng đế mặt đại biến!
Mọi người xung quanh ngay cả Thượng Quan Chính cũng mê mang, dị tộc là cái gì?
Việc này quá mức hệ trọng, Trần lão lập tức biến mất đi xác nhận. Nhưng Tây Hoa Hoàng đế hiển nhiên không có trầm ổn như hắn.
"Láo xược! Ngươi, ngươi làm sao biết đến! Còn đem ra hù doạ trẫm!" Tây Hoa Hoàng đế không dám muốn chấp nhận sự thật này, "Liên Vận, lúc đó chỉ có ngươi ở, rốt cuộc là có dị tộc hay không?"
Đế Liên Vận ánh mắt lập loè: "Nào có a? Chẳng qua ma vật thì có không ít, hay là Dung Mị cô nương nhầm lẫn?"
Vì đề phòng có người sống sót đã gặp được quỷ tộc trong bí cảnh, Đế Liên Vận cũng không hoàn toàn phủ nhận, ngược lại nhận định đó là ma vật, khiến cho đám người cũng quán tính cho là như vậy. Kết quả chính là nhân tộc tu tiên giả không hề có chút phòng bị nào về sự tồn tại của quỷ tộc liền bị đại quân của bọn chúng tập kích thương vong thảm thiết, thiên hạ đại loạn.
Tất nhiên, đây là chuyện phía sau.
"Trước bỏ qua chuyện bí cảnh sụp đổ, mạng người mới là trân quý nhất, không thể trơ mắt nhìn đệ tử trưởng lão các tông phái bỏ mình vô cớ!" Một âm thanh giọng nữ vô cùng suy yếu vang lên, nói xong còn ho khan kịch liệt, nhìn dáng vẻ là bị trọng thương nhưng vẫn liều mạng đi tới.
Nhìn thấy vừa biết, là một địch nhân, hơn nữa là người không ngờ được.
Dung Cầm!
Nữ nhân này sống còn dai hơn con gián, thật là đập mãi không chết!
Nếu Dung Mị không mù thì sẽ nhìn thấy một tia thống hận và đắc ý trên mặt Dung Cầm.
Tiện nhân! Ngươi tưởng như vậy là có thể giết được ta! Ngươi còn chưa chết thì sao ta có thể chết trước?
Lam Vọng Tuyết cho nàng hai viên Tục mệnh đan. Một viên đã dùng khi bị Dung Mị hạ độc lúc mới trở về, vẫn còn một viên, đã cứu mạng nàng khi hấp hối trên nền tuyết ở Cực Hàn tiểu không gian!
Dung Cầm như cũ hận Dung Mị điên cuồng, vừa mở miệng đã hạ lời nói tàn nhẫn: "Chỉ nói miệng thì Minh Vương sẽ không tin, vậy ta dùng sự thật tới vạch trần bộ mặt của tiểu tiện nhân này cho ngươi thấy!"
"Ta tự nguyện lục soát linh hồn!"
Chờ đến lúc Minh Vương điện hạ nhìn thấy bộ dáng giết người như ma của Dung Mị, hắn còn sẽ yêu thích tiện nhân này sao! Ha ha... ha ha ha---