Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nghịch Thiên Tam Giới
  3. Chương 2: 2: Thê Tử
Trước /334 Sau

Nghịch Thiên Tam Giới

Chương 2: 2: Thê Tử

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Là ngươi nói đấy , tiện thể ta cũng nói luôn cho ngươi biết một chuyện từ trước tới nay ta cũng đã hiểu được phần nào mọi chuyện dẫn đến kết cục ngày hôm nay rồi người ta muốn dẫn đi Lý Tuyết Băng về nhan sắc nàng ấy hơn hẳn ngươi tài nghệ nấu nướng cũng rất xuất trúng chưa kể nàng ấy cũng rất thích và yêu ta nhưng lại chấp nhận lùi về phía sau cầu mong chúc phúc cho ta và ngươi nhưng ngươi phản bội điều đó đồng thời cũng cho ta một cái lý đó chính đáng để đường đường chính chính đưa nàng ấy về gia tộc ta còn ngươi căn bản không xứng đáng bước vào Dương gia ta !!!

Lý Chính Ân bất ngờ ngơ ngác trước điều mà Thiên Vũ vừa nói chỉ là một nha hoàn hầu hạ Lý gia lại có được sự chú ý của Thiên Vũ thật khó hiểu với cái suy nghĩ hiện giờ của Thiên Vũ , sư phụ cũng núp ở đó lắc đầu thở dài thì bất ngờ Lý Hoa Anh lớn tiếng nói :

- Chỉ một nha đầu thôn quê mà ngươi lại nói thích nói yêu cô ta được lắm các ngươi mau đi tìm ả nha đầu đó tới đây cho ta ???

- D......Dạ vâng thuộc hạ đi ngay !!!

Một lát sau Lý Tuyết Băng được dẫn tới trước mặt Thiên Vũ thì Thiên Vũ nổi giận lôi đình đi tới chỗ Tuyết Băng rồi nhẹ nhàng nâng đỡ nàng ấy dịu dàng đứng lên rồi nói với giọng ôn nhu :

- Bao năm qua để nàng chịu cực khổ không ít giờ đây ta muốn bù đắp lại cho nàng nhưng ngày tháng đó được không Tuyết Băng??? 8 Năm , 8 năm không phải quãng thời gian ngắn đối với ta nó chỉ như một giấc mộng vậy còn nàng chắc là một quãng thời gian dài đằng đẵng hãy để ta chăm sóc cho nàng được không ???

Tuyết Băng nghẹn ngào nước mắt dần trào dâng đôi tay nhỏ bé kia từ từ đưa lên thì bất chợt Thiên Vũ phát hiện một điều liền quay người lại quát lớn tiếng :

- Rốt cuộc chuyện này là sao ??? Đôi mắt nàng ấy tại sao lại không nhìn thấy được ta ??? TẠI SAO ????

Thiên Vũ hét lớn tiếng chất vấn hỏi Lý Chính Ân kinh ngạc rõ ràng nha đầu này hoàn toàn bình thường mà sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này được cơ chứ liền vội sai người đi gọi đám gia nô tới chất vấn :

- Là ai trong số các ngươi gây ra chuyện này hả ???

Đám gia nô im lặng sợ hãi không dám lên tiếng để nói thì Thiên Vũ hùng hục khí thế Sát Khí tỏa ra gây sức ép nặng nề lên đám người kia ai nấy đều run sợ cầu xin :

- Xin công tử tha mạng cho chúng tôi cầu xin công tử tha cho chúng tôi , chúng tôi hoàn toàn không biết chuyện này chỉ bằng công tử hỏi các vị trưởng lão thì sẽ tốt hơn ạ !!!

- Ồ chứ không phải cái mạng các ngươi đang run rẩy trước ta hay đám lão già đó hả ???

Thiên Vũ tức giận tóm lấy một tên rồi tra hỏi .

- Thiên Vũ Ca Ca , huynh đừng trách họ có trách thì trách bản thân muội có đôi mắt gần như mù rồi miễn cưỡng lắm mới có thể để nhìn thấy huynh và tỷ ấy mà giờ đây gặp lại thì muội đã là một tiểu nữ mù hoàn toàn không có tư cách chăm sóc huynh mà còn để huynh chăm sóc lại cho muội muội thật sự là một phế nhân mà !!!

Tuyết Băng cúi đầu xuống rồi nói ra những điều cố giấu kín trong lòng giờ đây Thiên Vũ càng trở nên trân trọng Tuyết Băng hơn trước liền bước tới rồi nói :

- Đôi mắt của nàng ta nhất định sẽ chữa khỏi Chính vì thế nàng không được nói những điều vô nghĩa đó được không Tuyết Băng ????

Chính Ân nghe xong cũng cảm thấy khó chịu trong lòng liền bước tới quỳ xuống trước mặt của Thiên Vũ rồi nói :

- Lý gia có lỗi với đệ và cả Tuyết Băng ta nguyện ý giúp đệ hồi phục đôi mắt cho Tuyết Băng để cho muội ấy được nhìn thấy đệ lần nữa được không Thiên Vũ hãy để ta được giúp đệ coi như chuộc lại sai lầm của ta ???

Thiên Vũ nhẹ nhàng bế Tuyết Băng lên vòng tay thật lớn và ấm áp Tuyết Băng đỏ mặt một lúc rồi dần dần ngả vào lồ ng ngực của Thiên Vũ rồi nói giọng nhẹ nhàng :

- Huynh.....!định đưa muội đi đâu ???

- Nhà !!! Nhà của chúng ta !!! Còn huynh Chính Ân đại ca trước nay ta luôn kính nể huynh là vì con mắt nhìn người của huynh chưa bao giờ sai cả ta tin huynh sẽ cho ta câu trả lời thỏa đáng.

Ba ngày sau gặp nhau ở Đại Linh Các hi vọng tới khi đó huynh sẽ cho ta thứ mà ta kì vọng .

Nói rồi Thiên Vũ rời đi cùng với Tuyết Băng còn về phía sư phụ của cậu thì đã biến mất từ lúc nào không hay.

Tiếng xe ngựa lộc cộc đi qua từng con f đường mòn kia đi xa khỏi kinh thành đi tới một thôn làng nhỏ kia và dần dần dừng lại tại một ngôi nhà nhỏ kia bóng dáng một người phụ nữ thấp thoáng qua liền chạy tới .

- Thiên Vũ cuối cùng con cũng về mà sao con lại đi xe ngựa vậy ???

- Mẫu thân thực ra là con đi đón con dâu của người về rồi đây hi vọng người sẽ thích nàng ấy !!!

Người phụ nữ kia liếc thoáng qua rồi mỉm cười nói vui vẻ :

- Hahaha , nếu là nha đầu Tuyết Băng thì thật tốt biết mấy con bé chịu thương chịu khó rất hợp với ý của ta còn nha đầu kia thì từ sớm ta đã biết nó sẽ tìm đủ mọi cách từ hôn rồi chỉ là ta muốn tự con kiểm chứng mà thôi.

Nào nào còn đứng lỳ ở đó làm gì không để con dâu của ta vào nhà sao ???

- D....!Dạ chờ con xíu !!! Tuyết Băng để ta đỡ nàng xuống !!! Để ta giới thiệu cho nàng biết đây là mẫu thân ta Dương Thiên Ngọc sau này nàng cứ gọi một tiếng mẹ là được rồi !!!

Thiên Vũ từ từ dìu Tuyết Băng tới chỗ mẫu thân bất giác thì bị phát hiện nàng ấy bị mù liền liếc mắt qua nhìn Thiên Vũ thì chỉ nhận lại một cái lắc đầu , khi đã nhìn thấy tình cảm Thiên Vũ dành cho Tuyết Băng mẫu thân cậu cũng mỉm cười vui mừng nói :

- Nếu con đã là thê tử của Thiên Vũ con trai ta thì tất nhiên ta cũng có quà cho cả hai đứa rồi , nào mau vào nhà đi không sẽ nguội mất !!!

Cả hai đi vào bên trong bất ngờ trước mặt Thiên Vũ chính là sư phụ mình liền chất vấn hỏi :

- Thế quái nào người lại ở trong nhà con vậy rõ ràng con nhớ người đứng ở đó cơ mà sao thoáng cái đã ở đây rồi ???

- Ầy ta đói quá nên về trước thôi với lại chuyện của mấy đứa ta không muốn nhúng tay vào làm gì mấy đứa tự lo liệu đi hơn nữa ngày mai còn đi theo ta tới một nơi để tu luyện rõ chưa ???

Thiên Vũ ngơ ngác hỏi .

- Đi đâu ???

- Đến lúc đó sẽ biết ngay thôi !!!

Giọng nói có phần khó nghe nhưng Thiên Vũ đành gật đầu đồng ý.

Khi màn đêm buông xuống Thiên Vũ đi ra ngoài để gặp mẫu thân nói một chút chuyện riêng về Tuyết Băng .

- Nha đầu đó bị như vậy bao lâu rồi ???

- Con cũng không biết nữa cho đến hôm nay con mới biết nàng ấy bị mù liệu người sẽ cứu nàng ấy chứ mẫu thân ???

- Được nhưng phải trở về nơi đó để đảm bảo an toàn cho nha đầu đó trước đã còn về phần con cố gắng tiếp tu luyện đi con chỉ còn có 3 năm nữa thôi đấy !!!

Thiên Vũ mỉm cười rồi nói :

- Con sẽ làm được.

A nhận tiện người đưa thứ này cho nàng ấy giúp con mảnh ngọc bội này sẽ bảo vệ nàng ấy những lúc cần thiết nhất khi không có con bên cạnh .

- Có ta đây rồi con lo lắng hơi quá rồi đó Thiên Vũ à ???

- Không được bảo vệ nàng ấy cần thiết hơn nhiều nên con đã chuẩn bị sẵn hết rồi ngày mai mẫu thán rời đi cũng vừa hay con và sư phụ cũng phải rời đi rồi không biết đến bao giờ mới có cơ hội gặp lại nữa mong sao nàng ấy mạnh khỏe luôn mỉm cười là được !!!!

Trong lòng con trai mình đang nghĩ gì thì tất nhiên người mẹ này cũng sẽ cố giúp con hết sức vậy.

Thiên Vũ ngủ thiếp đi trong giấc mơ thì bất ngờ bị một thứ gì đó và vào đầu .

- Bụp !!!! Tên khốn nào dám đánh lén ta thế hả ???

Ngùn ngó xung quanh không có ai thì đột nhiên thấy bản thân đang bị trói chặt lại và mang đi cậu cố gắng giãy dụa cố gắng thoát ra thì sư phụ lên tiếng nói :

- Đừng có cố nữa bằng không càng thít chặt hơn đấy ngoan ngoãn chút đi Thiên Vũ .

Quảng cáo
Trước /334 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Không Thị Tẩm? Chém!

Copyright © 2022 - MTruyện.net