Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tống Mộ Thanh chỉ cầu ngoài miệng sảng khoái, nếu ở trước mặt người khác cô nói ra suy nghĩ của mình thì không gọi là Tống Mộ Thanh rồi. Cho nên, vừa vào phòng bệnh lầu trên liền thấy được cấp bậc đã được tăng lên như thế nào, cô không có cảm thán đặc quyền sa đọa cái gì cả, đôi mắt chỉ hề hề đảo quanh người Lận Khiêm.
Tống Mộ Thanh vừa vào cửa Lận Khiêm liền bảo cô đóng cửa lại. Tống Mộ Thanh chống lại ánh mắt ước ao ghen tị cùng u oán, quấn quýt, say mê của cô y tá sau lừng, khẽ mỉm cười, đóng mạnh cửa lại.
Sau hai ngày Lận đoàn trưởng không còn người nào hỏi thăm, vào lúc này trở thành miếng mồi ngon ở trong bệnh viện. Trong khi chờ thang máy lên lầu một lát, Tống Mộ Thanh tiếp nhận không ít ánh mắt ước ao, ghen tỵ.
Mấy ngày trước đó không thể không người hỏi thăm, trong bệnh viện đột nhiên có một số người tìm kiếm quan quân anh tuấn, cũng không ít cô gái trẻ hỏi thăm. Nhưng Lận đoàn trưởng vừa mới bị đối thủ lâu năm đánh bại một lần, tâm tình làm sao có thể tốt được? Tự nhiên thấy người sắc mặt liền kém đi, anh bày vẻ mặt diêm vương, không có người nào có gan lớn dám trực tiếp đi quyến rũ, vì vậy đành đi đường vòng, hỏi thăm tin tức từ chỗ Đỗ Tử Đằng.
Lận Khiêm đưa ra tử lệnh cho Đỗ Tử Đằng, không cho phép nói nửa chữ. Vì vậy miệng Đỗ Tử Đằng vô cùng chặt, cho dù là ai cũng đừng mong hỏi tin tức gì của Lận Khiêm từ miệng cậu ta.
Trong bệnh viện quân đội, quan hệ rất phức tạp, người nào lăn lộn mà chẳng là tinh anh? Cấp bậc như Lận Khiêm cũng không thiếu cho nên chỉ cần hai ngày nữa lửa cháy của đám người như lang như hổ kia sẽ dễ dàng bị Lận đoàn trưởng mặt lạnh dập tắt. Nhưng hôm nay đám người kia tới lại đem lửa kia bùng lên.
Tống Mộ Thanh mặc dù hiểu những người này coi trọng cái gì của Lận Khiêm, cũng biết nếu thật sự Lận Khiêm dễ quyến rũ cô đã sớm đắc thủ. Nhưng trong lòng cô cũng không thoải mái. Không chỉ là một ít dấm mà thôi, cũng bởi vì Lận Khiêm ưu tú như vậy, những người này làm sao lại không phát giác được tiền đồ thăng cấp của anh? Cô cảm thấy đáng tiếc.
Lận Khiêm thấy sau khi cô vào thần thái rất phấn khởi, ánh mắt chuyển quanh, cũng biết là cô không có chủ ý tốt. Nhưng đảo mắt, sắc mặt liền thay đổi. Hắn cũng không sai cô đi xuống, khi đóng cửa còn không thấy cô không tình nguyện a, thế nào lại giống như có người thiếu cô vậy?
“Không phải là đi mua điểm tâm sao? Anh còn đang đói đấy.” Lận Khiêm nói.
Anh biết cô đi xuống để làm những gì, nhưng chuyện này không thể nói rõ, nói rõ ràng người mất mặt chính là anh. Có chuyện không cần phải thẳng thắn để được khoan hồng.
Anh rể anh vừa đi khỏi tầm mắt của cô liền gọi điện thoại báo cáo cho anh, còn than thở: “Anh sống hơn nửa đời người, có loại người nào chưa thấy qua đâu, không nghĩ tới hôm nay lại thua trên tay một nha đầu. Theo anh thấy, hai người nhất định là ngang nhau.Nếu cậu muốn cho cô ấy phụcdưới tay, rất khó khăn!” Tống Mộ Thanh là người như thế nào anh biết, mưu ma chước quỷ, cách chỉnh người của cô ấy anh cũng đã trải nghiệm qua. Muốn cho cô ấy phục có nhiều khó khăn như thế nào anh không biết, cũng không muốn biết cô ấy như thế nào với anh, nhưng anh thích làm chuyện khó khăn. Nghe được nhắc nhở của anh Tống Mộ Thanh phục hồi tinh thần. Vốn chuẩn bị muốn cười nhạo anh, kết quả tâm tư của cô bị một ánh mắt vô tình của anh dễ dàng mang đi mất.
“Cũng đã sắp trưa, người bán điểm tâm sớm về nhà ôm con rồi.” Cô có được ‘chân tướng’ liền nhanh chóng trở lại, nào có nhớ mua điểm tâm. Nghĩ tới để cho một bệnh nhân như anh bị đói, thật sự không phải là chuyện bạn gái hiền lương thục đức nên làm, vì vậy cô kéo tay áo theo thói quen đi lật tủ bên giường.
Thấy bên trong rỗng tuếch, không thấy lò vi ba cô giấu lỹ, lúc này mới ý thức được Lận Khiêm đã đổi phòng bệnh.
“Ở chỗ đó.” Lận Khiêm chỉ cái bàn không hợp với không gian phòng bệnhđược đặt gần cửa sổ, bên trên còn có một số đồ làm bếp đơn giản.
Tống Mộ Thanh nghẹn họng nhìn trân trối lò vi ba, muỗng, xẻng, hai bộ bát đĩa, còn có mì vằn thắn được đăt trắng trợn trên đó.
“Đồng chí đoàn trưởng, không phải anh đang thị uy với y tá trưởng sao? Lá gan cũng quá lớn rồi, không sợ người ta mang cả người lẫn giường ném ra cửa bệnh viện?”
“Viện trưởng của bọn họ sẽ đích thân đón anh về.”
Lận Khiêm không sao cả cười. Nghĩ đến vừa rồi anh còn chưa kịp ngăn cản, hai binh lính phụng mệnh thủ trưởng nhất định phải đưa anh an toàn lên phòng bệnh trên lầu liền lấy đồ trong tủ ra, động tác vô cùng lưu loát tự nhiên mang đồ đi, mặt y tá trưởng hết xanh rồi lại trắng, trắng rồi lại xanh.
Tống Mộ Thanh chu mỏ, thầm than một tiếng đặc quyền a đặc quyền, động tác thành thục chuẩn bị nấu mì. Nghiễm nhiên đem một góc phòng bệnh trở thành phòng bếp nhỏ nhà mình.
Tống Mộ Thanh lén đem nồi cùng xẻng đến ngay trong buổi tối đầu tiên, cô tự mình làm mì vằn thắn cho Lận Khiêm, men theo mùi thơm y tá trưởng đột nhiên phá cửa đi vào bắt được. Y tá trưởng vô cùng đau đớn giáo dục cho hai người một trận, chủ yếu là giáo dục Tống Mộ Thanh, cũng cặn kẽ giải thích hai người bọn họ nấu ăn ở trong phòng bệnh vừa không an toàn vừa không khỏe mạnh. Tống Mộ Thanh gật đầu nói phải, nghiêm túc bày tỏ hối lỗi. Nhưng không để một chút trên đầu lưỡi, vẫn như cũ dạy mãi không sửa. Cũng giật dây Lận đoàn trưởng luôn tuân theo nguyên tắc, tuân thủ pháp luật canh chừng cho cô. Mà Lận đoàn trưởng cũng rất thích thông đồng với cô làm bậy, dù sao thức ăn bệnh viện rất tệ.
Y tá trưởng chuyên cần kiểm tra, thừa dịp cô và Lận Khiêm không chú ý liền xông vào bắt tại trận. Tống Mộ Thanh không chỉ phải canh chừng nghiêm ngặt, còn phải thường xuyên chuyển trận địa,đánh du kích với y tá trưởng.
Nhưng phòng bệnh lớn như vậy, nơi có thể giấu đồ rất ít, cho nên không khó tìm ra được. Tìm không ra đó là điều không thể, cũng chỉ là y tá trưởng không dám vì chuyện nhỏ này mà đắc tội với Lận Khiêm. Không thể dùng thủ đoạn cưỡng chế, vậy thì dùng chính sách dụ dỗ.
Tống Mộ Thanh bị giáo dục nhiều lần, màng tai của Lận Khiêm cũng nghe không ít câu : “Lận đoàn trưởng, ta có yêu cầu quá đáng.” Tống Mộ Thanh thường cùng y tá trưởng nói phải nói trái chuyện nhà một phen, chuyển sang người thứ ba. Mà Lận Khiêm xử lý hết sức quả quyết với “yêu cầu quá đáng”.
“Tôi thích ăn đồ mình ự nấu.”
Tống Mộ Thanh không thể không thừ nhận, lời như vậy cô không dám nói. Một là cô không có cái loại lãnh khí cường đại làm cho người khác không thể phản bác đó, hai là cô không có quyền cha thế cha, cha nuôi cũng không có.
“Lận đoàn trưởng, uất ức anh, cơm tối em sẽ cho anh ăn thịt cá.”
Tống Mộ Thanh mang một bát canh lớn đặt trên cái bàn nhỏ trong phòng, sau đó mặc thêm quần áo cho Lận Khiêm, đỡ anh xuống giường. Động tác và bộ dáng kia, quả thật giống như nàng dâu nhỏ phục vụ đại lão gia.
Trong lòng Lận Khiêm mềm nhũn, nắm lấy bàn tay mềm của cô, chỉ nhỏ bằng một nửa tay anh, trắng nõn trơn mềm, nắm ở trong tay như không có xương. Cô cúi đầu, tóc trượt về phía trước, lọn tóc quét lên mu bàn tay anh, ngưa ngứa, chỉ một thoáng tim đập mạnh, đau đớn ngang hông cũng quên hết.
Tống Mộ Thanh không nhận thấy sự khác thường của anh, cầm một cái chén nhỏ ngồi đối diện với Lận Khiêm. Hơi nóng bốc lên giữa hai người bọn họ, mặt của cô cũng phơn phớt hồng.
Lận Khiêm thu ánh mắt lại, gắp lên một ít mì mở miệng thổi. Tống Mộ Thanh rất thích nghe âm thanh này, nhớ đến anh ăn đồ ăn cô nấu, ăn một mạch bát canh thấy đáy, trong lòng cô liền thỏa mãn.
“Buổi tối anh muốn ăn cái gì? Buổi chiều em về làm. Bác sĩ nói hiện tại anh không thể ăn dầu mỡ, phải ăn nhẹ một chút.” Tống Mộ Thanh vừa hỏi anh vừa nghĩ tới tài nấu nướng của cô chỉ đủ để nấu mì cùng một ít món ăn gia đình, muốn cho cô xử lý đồ ăn chính là chà đạp đồ, phải về nhà để cho mẹ cô giúp một tay.
“Những ngày qua cám ơn em, em không phải ngày nào cũng đều chạy hai nơi phiền toái như vậy……”
“Anh có ý gì?” Tống Mộ Thanh để đũa xuống.
Lận Khiêm sững sờ, anh còn chưa nói hết.
“Trước hết em nghe anh nói hết đã.”
Anh cầm đôi đũa không nhanh không chậm nhét vào trong tay Tống Mộ Thanh, ăn thêm ít mì, có ý muốn cho cô nôn nóng.
Mắt thấy chén mì trong tay anh đã thấy đáy, nhưng lời chưa nói xong kia cũng chưa được phun ra.
“Anh nói đi nha!” Tống Mộ Thanh thúc giục, nóng nảy cướp lấy chén, đoạt lấy đũa của anh.
Lận Khiêm duỗi bàn tay, dễ dàng đoạt lại chén đũa, ăn xong mì, uống cạn sạch canh, để dũa xuống, lúc này mới chậm rãi nói: “Ý của anh là, em không phải mỗi ngày phải chạy đi mua thức ăn, về nhà nấy rồi lại mang tới đây. Gọi đồ ăn ngoài là được, không cần phải phiền phức như vậy.”
“Đồ ăn bên ngoài làm sao có thể uên tâm được. Hơn nữa, anh không phải là thích ăn đồ mình nấu hay sao?” Tống Mộ Thanh lấy lời anh dùng để ứng phó với y tá trưởng chặn anh lại: “Tới tới lui lui cũng là ngồi xe, có gì phiền toái đâu. Anh băn khoăn thì chỉ cần đưa tiền xe cho em là được.” Nói xong cô đưa tay mở ra trước mặt anh.