Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Mình đương nhiên biết.”
“Cậu biết cái P*!” Anh kích động đi về phía trước, quên rằng chân mình còn đang bó thạch cao, lảo đảo một cái, thật may là Tống Mộ Thanh động tác nhanh lẹ đỡ được anh.
* Cái rắm
Tam Tử đẩy tay cô ra, tự mình bước đến bên giường ngồi xuống.
“Hừ! Mình tưởng cậu ba ngày thì hai bữa có mặt ở bệnh viện làm gì, hóa ra là có chủ ý này. Uổng cho mười năm quen biết, tình cảm của cậu với mình so ra còn kém với một người đàn ông mới gặp được mấy lần!” Anh tức giận nói, xong lại phát hiển ra có gì đó không đúng. Ý anh muốn nói không phải như vậy nha.
“Cậu đang đùa với lửa đấy biết không? Cậu biết người đàn ông kia là người như thế nào không?” Anh lớn tiếng rống. Giống nhu là muốn rống cho đến khi nào cô hiểu thì mới thôi.
“Mình đương nhiên biết.” Tống Mộ Thanh thanh thanh đạm đạm nói.
“Cậu biết mà còn đi trêu chọc anh ta?” Anh trợn to mắt, “Cậu làm như thế vì cái này?”
Tống Mộ Thanh không thừa nhận cũng không phủ nhận. Cô không nói Tam Tử xem là cô thừa nhận, không dám mở miệng. Trong nhất thời cả phòng bệnh yên tĩnh không một tiếng động. Qua một hồi lâu, gót chân của cô có chút không kiên nhẫn, cùng với cái cổ có chút mỏi, vì vậy cô xoay người bắt đầu dọn dẹp đồ, cầm y phục chuẩn bị rời khỏi.
Thời điểm cô đang định kéo cửa ra thì Tam Tử đột nhiên lạnh giọng nở nụ cười. Một tay chống thanh ngang cuối giường, cái chân bị bó thạch cao gác lên đầu gối, vết thương trên mặt đã đóng vảy, cả người nhìn có chút tức cười.
“Thanh Thanh, mình chưa bao giờ biết cậu tham lam quyền thế như vậy. Đây chính là Tống Mộ Thanh mà mình biết sao?”
Tống Mộ Thanh đem cửa đã mở ra đóng lại một cách nặng nề. Quay đầu lại, vẻ măt không biểu hiện gì: “Mình cho đến bây giờ không hề che giấu mình là hạng người gì, nếu cậu hiện tại thấy người đứng trước mặt cậu xa lạ vậy coi như ta chưa từng biết qua. Cậu coi danh lợi quyên thế như cái rắm đó là bởi vì cậu sinh ra đã có, thậm chí cậu không cần tự mình đi tìm, chỉ cần Triệu Tam thiếu gia ngoắc tay lập tức có cha đưa đến tận tay. Nhưng chúng ta không giống nhau! Cậu không phải để ý đến những thứ kia nhưng mình muốn có lại hoàn toàn không có đấy!”
“Những thứ cậu muốn mình sẽ đưa, cậu cần gì phải hao tổn tâm cơ đến gần người đàn ông kia làm gì?” Anh có chút lảo đảo đứng lên.
Tống Mộ Thanh nhìn anh, nở nụ cười sau đó rời đi.
Trở về nhà nằm trên giường, cô thấy chưa bao giờ mệt mỏi như bây giờ, mí mắt cũng lười phải giơ lên.
Trong đầu hỗn loạn như đặt một nồi cháo đang sôi, Lận Khiêm vẻ mặt không có gì, Tam Tử đang tức giận, còn có gương mặt mẹ cô đầy nước mắt thoáng hiện lên, cuối cùng những gương mặt kia càng mơ hồ, không phân biệt được ai với ai nữa.
Mí mắt càng ngày càng nặng, ý thức cũng dần mơ hồ, đang ở lúc cô sắp ngủ lại nghe được tiếng vang lớn, sau đó là tiếng ồn ào.
Cô mở mắt ra, nhìn trần nhà nhưng vẫn không nhúc nhích.
Kể từ ngày từ trong ngõ hẻm chuyển đến đây, cô liền thường xuyên bị tiếng ồn ào cùng tiếng khóc làm cho giật mình tỉnh dậy. Đến bây giờ đã hơn mười năm nhưng cô vẫn không thể quen được.
Tống Bình lúc còn trẻ nhà nghèo rớt mồng tơi, lại là cô nhi. Mà mẹ cô Tô Thanh cũng coi là nhà thư danh môn đệ, Tô Thanh không biết gặp quỷ gì , bình thường luôn mềm mại nhưng đối với hôn sự của mình luôn cố chấp, không phải Tống Bình thì không lấy. Bà ngoại cô mặc dù không ưng gia thế Tống Bình không khá, nhưng Tống Bình là người có trí cầu tiến, cho nên ông ngoại cô đối với cha rất hài lòng.
Tống Bình không muốn tiếp nhận sự giúp đỡ của nhà vợ cho nên cho đến lúc Tống Mộ Thanh năm tuổi nhà bọn họ vẫn nghèo khó. Khi đó món đồ chơi duy nhất của cô là con búp bê vải bà ngoại lén cho.
Sau đó Tống Bình làm ăn kiếm được một món tiền, búp bê vải của cô được đổi thành baby xinh đẹp. Tiếp đó Tống Bình làm ăn như diều gặp gió, kiếm được càng nhiều, cho nên gia đình họ liền từ nhà trong ngõ hẻm chuyển ra, vào sống ở nơi này. Cô có càng nhiều đồ chơi, quần áo đẹp, điện thoại mới, thậm chí là xe riêng. Nhưng thức cô muốn nhaatx chính là con búp bê vải bị vất đi khi dọn nhà kia.
Bên ngoài tiếng ồn càng ngày càng lớn, còn thỉnh thoảng kèm theo tiếng khóc cầu khẩn của mẹ cô.
Tống Mộ Thanh bật dậy, xông ra ngoài, đi đến qua cửa phòng cha mẹ, rồi đem của phòng khách kéo ra, đứng ở trước cửa.
Tuy là nhà riêng, bên ngoài không có người nghe lén náo nhiệt, nhưng mà cha mẹ cô bị hành động của cô làm cho ngừng lại. Tống Bình tay còn đang giơ nửa chừng, méo miệng, không kịp để lai chỗ cũ.
“Thanh Thanh……” Tô Thanh nhìn cô, thấp giọng kêu.
Tống Mộ Thanh vẫn đứng ở trước cửa, tay vẫn cầm nắm cửa, nhìn chằm chằm Tống Bình. Cho đến khi ông ngượng ngùng cho tay xuống, hừ hai tiếng trở về phòng ngủ, cô mới đóng sập cửa.
Cô cúi đầu nhìn Tô Thanh một lúc, chân không đi trở về phòng ngủ của mình.
Tô Thanh sững sờ nhìn bóng lưng của con gái, sau đó đi đến phòng con.
Tống Mộ Thanh lại nằm xuống, nằm lên chăn đưa lưng về phía cửa, nghe tiếng bước chân, cảm thấy bên cạnh giường ngồi xuống nhưng không thấy động tĩnh gì.
Qua thật lâu, Tô Thanh cho là cô đã ngủ. Ở sau lưng cô vỗ vỗ bả vai: “Thanh Thanh, đắp kín chăn rồi ngủ tiếp.”
Không nghe thấy tiếng đáp lại, cô từ trong tủ lấy chăn ra dắp lên trên người con.
“Mẹ.”
Tô Thanh đang muốn rời đi liền dừng lại.
“Mẹ có nghĩ đến chuyện ly hôn với ông ta không?” Cô nhẹ nhàng hỏi, mắt từ từ mở ra, nhìn ánh đèn ngủ màu vàng, nhàn nhạt, nghe tiếng bước chân ngày càng xa dần.