Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đây là chuyện mà anh có thể nói trước đám đông à?!
Ngay lập tức Kỳ Tích mở to mắt nhưng Vạn Sơ Không không cho cậu cơ hội phản ứng cho nên vừa nói xong đã quay đầu đi mất.
Lần này các thành viên trong nhóm đều quay sang nhìn Kỳ Tích, Kỳ Tích chậm rãi cho viên kẹo vào miệng, vị sữa nhanh chóng tràn ngập cả khoang miệng.
Phó Sương gần cậu nhất cho nên có thể nghe thấy những gì Vạn Sơ Không nói. Cậu ta quay đầu hỏi thẳng Kỳ Tích: “Cái gì mà lén lút cũng được?”
Kỳ Tích cứng ngắc lắc đầu, chột dạ nói: “Anh cũng không biết.”
“Đây mà là lén lút gì. Rõ ràng là cố ý thì có.” Hạ Ngũ nói. Tuy ánh mắt cậu ta dán chặt trên sân khấu nhưng lại không chuyên tâm xem biểu diễn.
Kỳ Tích nhìn về phía Hạ Ngũ, cậu ta vẫn trưng ra nụ cười như thường lệ.
Sau khi khách mời rời đi, trong phòng thay đồ có người, Kỳ Tích đợi một lúc thấy Hạ Ngũ đi ra từ bên trong, nhìn thấy cậu ta có hơi sửng sốt chớp mắt.
Kỳ Tích gật đầu với Hạ Ngũ, vừa định đi ngang qua đối phương thì đột nhiên nghe Hạ Ngũ nói: “Hiện trường nhiều máy quay như vậy nhất định chụp được không ít thứ nọ kia.”
Kỳ Tích quay đầu lại nhìn nhưng Hạ Ngũ lại né tránh ánh mắt, không chịu nhìn cậu.
Cho đến khi Kỳ Tích đóng cửa lại, một giọng nói rầu rĩ đột nhiên vang lên từ ngoài cửa, “Anh, em xin lỗi. Hôm nay em không khỏe lắm…”
Những lời còn lại Hạ Ngũ nói vô cùng mơ hồ, không biết đang xin lỗi về lỗi lầm của mình hay vì những gì cậu ta vừa nói.
Kỳ Tích nhìn chằm chằm cánh cửa hồi lâu, không biết đối phương đã đi chưa, chỉ nói: “Không cần xin lỗi anh.”
Rõ ràng Hạ Ngũ đã hiểu lầm lời nói của Vạn Sơ Không, nghĩ là người đàn ông đồng ý hạ mình hợp tác với cậu.
Dù chỉ là hiểu lầm nhưng vô cùng may mắn là bị hiểu lầm như vậy.
Kỳ Tích thay xong đồ mặc bình thường bước ra khỏi phòng thay đồ, Hạ Ngũ đã đi đâu mất mà thay vào đó là Vạn Sơ Không đang ngồi trên ghế xoay nhìn lướt điện thoại.
Kỳ Tích: “…..”
Cậu lập tức lùi lại, thắt lưng đập vào tay nắm cửa đau nhói. Vạn Sơ Không nghe được tiếng động ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ.
Giống như mọi chuyện trong phòng nghỉ dường như chưa từng xảy ra, chỉ có Kỳ Tích nhớ rõ, hơn nữa còn là nhớ mãi không quên.
Vạn Sơ Không nói: “Đồng đội của em bỏ em chạy mất rồi.”
Kỳ Tích im lặng.
Thấy Kỳ Tích không có ý định muốn nói chuyện với mình, Vạn Sơ Không lại nói: “Lừa em thôi. Tôi nói với bọn họ là là tôi tiện đường với em, có thể cho em đi nhờ.”
Điều đó còn tệ hơn!
Vạn Sơ Không chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, “Người đại diện của em còn khá nhiệt tình với tôi.”
Kỳ Tích há hốc miệng không biết phải nói gì.
Dĩ nhiên rồi, hai người bọn họ đang là lưu lượng nổi tiếng của công ty, Vạn Sơ Không sẵn lòng hợp tác, người đại diện cầu còn không được.
Vạn Sơ Không cất điện thoại vào túi, đứng dậy nói: “Thật ra chỗ này gần nhà tôi hơn.”
Tiếng chuông báo động trong não Kỳ Tích lập tức vang lên, Vạn Sơ Không quan sát vẻ mặt của cậu, “Nhưng hôm nay tôi phải về Hành Cảnh.”
Kỳ Tích rốt cuộc cũng ý thức được: “….Anh đang đùa giỡn tôi à?”
Vạn Sơ Không bật cười: “Không có.”
Ma mới tin anh!
“Vậy em có muốn đi nhờ xe của tôi không? Mặc dù trước đó em đã từ chối nhưng bây giờ đồng đội của em về hết rồi, hẳn là em nên về với tôi nhỉ?” Để đề phòng, Vạn Sơ Không còn bổ sung, “Giờ này không còn tàu điện ngầm đâu.”
Kỳ Tích gật đầu, thuận tiện đội mũ áo khoác lên. Đống lông trên vành mũ làm cho khuôn mặt của Kỳ Tích càng thêm nhỏ nhắn như muốn vùi sâu vào trong áo.
Vạn Sơ Không đưa tay ấn vành mũ, Kỳ Tích giật mình ngẩng đầu nhìn lên.
Tay Vạn Sơ Không chạm phải không khí, chỉ có thể vân vê ngón tay: “Tôi chỉ muốn kéo áo cho em thôi. Chốc nữa ra ngoài lạnh lắm.”
Kỳ Tích bây giờ đã thông minh hơn không còn tin lời Vạn Sơ Không nữa, tự mình phán đoán: “Không sao, lát nữa vào xe sẽ không lạnh.”
Vạn Sơ Không có hơi hối hận, mặc dù lừa người tới tay rồi nhưng lại không chạm vào được.
Bây giờ đã là giữa tháng Mười Một, trời đêm khuya tuyết bắt đầu rơi.
Xe chạy được một đoạn, tuyết đã rơi đầy trên kính xe. Kỳ Tích nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng điện thoại rung lên vài cái. Cậu liếc người đàn ông bên cạnh một cái rồi mới dám mở điện thoại ra.
Tô Miễn Siêu gửi cho Kỳ Tích một bức ảnh chụp ở quán bar, mà đang nằm sấp trên bàn trong quán là bạn chung của hai người, Tô Xảo Xảo.
Tô Miễn Siêu: [Cứu tao với. Nha đầu này uống say quá rồi, đang cùng chị em bạn dì chửi đàn ông đây này.]
Tô Miễn Siêu: [Khi nào thì mày mới xong việc? Lâu lắm rồi không tụ họp.]
Tô Miễn Siêu: [Có đàn ông thì quên bạn bè à?]
Đầu của Kỳ Tích càng lúc càng cúi xuống thấp vì sợ Vạn Sơ Không sẽ nhìn thấy. Cậu vô cùng cẩn thận cảnh giác trả lời lại: [Khuya lắm rồi, mai tao còn có việc.]
Kỳ Tích: [Còn nữa Vạn Sơ Không không phải là người đàn ông của tao!!!]
Sau một lúc Tô Miễn Siêu mới trả lời: [Ồ, tao đã nói ra đâu sao mày biết là ai? Tự giác ghê thật.]
Ngay khi Kỳ Tích định trả lời thì trán cậu đột nhiên bị một bàn tay giữ lại. Kỳ Tích ngước lên nhìn Vạn Sơ Không.
“Tôi tưởng em đang ngủ.”
“…Không có.” Kỳ Tích nói xong đưa tay tắt điện thoại, chỗ bị Vạn Sơ Không sờ qua có hơi nóng lên, chắc là do ảo giác của cậu.
“Nói chuyện với bạn à?” Vạn Sơ Không hỏi.
Kỳ Tích mím môi, không tình nguyện lắm trả lời: “Ừa.”
Kỳ Tích không để ý giọng điệu của mình có gì đó không đúng. Cậu sẽ không biểu lộ thái độ như vậy đối với đồng đội mà trước mặt bạn bè cũng hiếm khi thế này. Thế nhưng đối diện với Vạn Sơ Không thì đột nhiên có chút nóng nảy, cảm xúc cũng không còn che giấu nữa, chẳng qua chỉ là che đậy chờ người đến tìm hiểu mà thôi.
“Là bạn thân của em à? Hình như em thường xuyên nói chuyện với cậu ta?”
“Ừm… Cũng không thường xuyên lắm. Thỉnh thoảng cậu ta sẽ rủ tôi đi chơi nhưng gần đây bận quá chưa có thời gian.”
“Muộn như vậy rồi cậu ta còn rủ em đi đâu?”
Kỳ Tích nhất thời cảm thấy chột dạ. Tuy cậu không phải người ham chơi nhưng chỗ ăn chơi lại tới không ít.
“Thì, thì… Đi quán bar kiểu kiểu vậy á.”
“Kiểu vậy?”
Kỳ Tích nuốt nước miếng, “Anh cũng biết mà.”
“Tôi không biết. Tôi không thường xuyên đi đến những chỗ đó.” Vạn Sơ Không nói, dành chút ít thời gian liếc sang Kỳ Tích. Kỳ Tích cũng đang nhìn anh, ánh mắt sáng ngời trong bóng tối giống như đang nói mình là một bé ngoan.
Vạn Sơ Không hỏi: “Em thích đến những nơi đó à?”
Kỳ Tích hơi sửng sốt rồi lắc đầu: “Không có, tôi chỉ cảm thấy mình cần đi xã giao…”
“Ai nói vậy?” Vạn Sơ Không nhẹ giọng nói, “Không muốn đi thì không cần ép buộc bản thân, dù có đi cũng không vui vẻ. Em cứ là chính mình là được rồi.”
Kỳ Tích còn đang có chút cảm động thì Vạn Sơ Không lại nói tiếp: “Lần sau nếu muốn đi nhớ phải gọi cho tôi.”
Kỳ Tích cứng đờ.
Vạn Sơ Không đột nhiên nở nụ cười, nụ cười như gió xuân trong đêm tuyết: “Nếu không thì hãy cầu nguyện đừng để tôi bắt gặp.”
Kỳ Tích ngay lập tức không dám hó hé.
Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng nặng. Cần gạt nước trên kính chắn phát ra tiếng “rầm rầm” như động đất, chiếc xe tiếp tục lao về phía trước.
“Em nghĩ bây giờ có chó săn theo sau chúng ta không?” Vạn Sơ Không bất ngờ hỏi.
Kỳ Tích thật sư quay đầu nhìn ra phía sau, “Chắc không có đâu.”
“Nếu bị chụp lại thì người đại diện của tôi chắc chắn sẽ nổi điên cho mà xem.”
Kỳ Tích im lặng, nhưng Vạn Sơ Không lại tiếp tục, “Nhưng không sao đâu, hắn thường xuyên nổi điên. Có đôi khi tôi không bắt máy thì cũng sẽ gào lên.”
Kỳ Tích: “….”
Không hiểu sao đột nhiên Kỳ Tích cảm thấy người đại diện của Vạn Sơ Không có chút đáng thương.
Vạn Sơ Không tiếp tục: “Em suy nghĩ chưa?”
“Hả?”
Vạn Sơ Không nhắc nhở cậu bằng một giọng rất nhẹ nhàng: “Chuyện lén lút.”
Kỳ Tích hơi sững người, không ngờ Vạn Sơ Không lại đột nhiên nhắc đến chuyện đó vào lúc này.
“Bởi vì trên sân khấu em đã nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy.” Thừa dịp xe dừng đèn đỏ, Vạn Sơ Không quay người, vươn tay nắm cổ tay Kỳ Tích kéo về phía mình nhưng ánh mắt lại đột nhiên liếc về phía sau.
Kỳ Tích sợ tới mức muốn thu tay lại nhưng cổ tay đã bị Vạn Sơ Không nắm rất chặt đành phải quay đầu nhìn theo nhưng chỉ thấy tuyết rơi trắng trời, đường lớn trống trải tối tăm.
“Em căng thẳng như vậy rất dễ bị chú ý. Thả lỏng chút nào.” Vạn Sơ Không thừa dịp cậu quay đầu lại nói. Ngón tay anh thành công chen vào giữa các ngón tay của Kỳ Tích, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Rõ ràng là sợ hãi như thế, sao lại nhìn tôi trắng trợn như vậy?” Vạn Sơ Không hỏi.
“Tôi không…” Kỳ Tích muốn phản bác thì chiếc xe phía trước đã khởi động, Vạn Sơ Không thả tay cậu ra thành thật lái xe.
“Không có ai theo sau cả.” Thấy Kỳ Tích quay lại nhìn lần nữa, Vạn Sơ Không nói, “Tôi chỉ nhìn thử thôi.”
Chờ thật lâu mà Kỳ Tích không nói gì, Vạn Sơ Không hỏi cậu: “Tức giận à?”
Một lúc sau Kỳ Tích mới buồn bực lên tiếng: “Không có.”
Tuyết vẫn tiếp tục rơi. Nhìn thấy sắp đến nơi, thay vì cảm thấy nhẹ nhõm thì tâm trạng của Kỳ Tích càng lúc càng phức tạp.
Bánh xe lăn trên lớp tuyết mỏng trên mặt đất phát ra tiếng “két két” chói tai, xe dừng lại bên cạnh bồn hoa.
Kỳ Tích mở cửa xe lập tức cảm thấy lạnh lẽo. Cậu nhanh tay quấn chặt quần áo, đội mũ trùm đầu.
“Vậy, ngủ ngon nhé?” Cậu quay sang nói với người đàn ông trong xe.
Vạn Sơ Không liếc nhìn điện thoại, gật đầu với Kỳ Tích. Cửa xe đóng lại ngăn cách hai người.
Kỳ Tích chậm rãi bước về phía nhà mình, luôn cảm thấy có gì đó không đúng…
Không đúng chỗ nào nhỉ?
Mà rất nhanh cậu đã có đáp án.
Kỳ Tích đang đứng ở hành lang đợi thang máy. Thang máy đang kẹt ở tầng 19 nãy giờ đã bắt đầu đi xuống. Đột nhiên có người kéo Kỳ Tích ra phía sau. Cậu nhìn lên thì thấy Vạn Sơ Không, chưa kịp nói gì thì người đàn ông đã ra hiệu “im lặng” rồi kéo Kỳ Tích vào góc khuất.
Cửa thang máy mở ra, một người bước ra lẩm bẩm “Lạnh thật” rồi bước nhanh ra ngoài.
Cửa thang máy đóng lại, đèn điều khiển bằng giọng nói cũng tắt đi.
Trong góc hành lang bây giờ là hai thân thể đang kề sát vào nhau, đôi tay nắm chặt bàn tay của đối phương.
Kỳ Tích vùi mặt vào trong cổ áo khoác, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Vạn Sơ Không gục đầu vào chiếc mũ trùm đầu ấm áp của cậu, “Tôi vẫn chưa nói chúc ngủ ngon với em.”
Kỳ Tích giật mình. Chẳng trách vừa rồi người này lạnh lùng đóng cửa xe, cậu cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Cậu hơi ngẩng mặt lên, đôi môi giống như chạm vào chóp mũi của Vạn Sơ Không, “Vậy anh nói đi.”
Nhưng Vạn Sơ Không lại thì thầm: “Muốn hôn em.”
Người đàn ông vừa bước đi trong tuyết, trên người không ngừng tỏa ra hơi lạnh, tuyết trên tóc bắt đầu tan ra, ướt đến má Kỳ Tích.
Đôi mắt Kỳ Tích như có hơi nước nhưng lại sáng ngời giống như mang theo cảm giác yêu thương dịu dàng đến thấu xương, miệng nói lời cự tuyệt: “Không được…”
Vạn Sơ Không siết chặt đôi tay, dùng chóp mũi cọ cọ lên mặt Kỳ Tích: “Chỉ muốn hôn em.”
“Không thể…” Giọng nói của Kỳ Tích vẫn rất nhỏ, sợ đèn đột ngột bật sáng thì có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cậu.
“Vậy thì em nên đẩy tôi ra mạnh hơn mới phải.” Vạn Sơ Không thì thầm.
Hai tay Kỳ Tích nhúc nhích, Vạn Sơ Không chủ động thả cậu ra rồi đưa tay ôm lấy eo người trước mặt.
Kỳ Tích chớp mắt, nhẹ nhàng đẩy người đàn ông ra.
Nhìn thấy Vạn Sơ Không không hề động đậy mà vẫn dựa vào mình, Kỳ Tích không đợi được nữa, chủ động nói: “Tôi không đẩy ra đâu.”
“Ừ.”
“…”
Kỳ Tích ủ rũ nói: “Anh không hôn à?”
Vạn Sơ Không bật cười, nâng cằm cậu lên. Đầu tiên là hôn lên chóp mũi, sau đó đáp lại.
“Hôn chứ.”
Hai người cứ thế lén lút hôn nhau trên hành lang nơi mọi người có thể ra vào bất cứ lúc nào.
Vạn Sơ Không ngậm lấy đôi môi của Kỳ Tích, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi nghịch ngợm liếm hai cánh môi giống như ăn một viên kẹo ngọt. Kỳ Tích nhắm mắt lại, lông mi run lên. Bởi vì Vạn Sơ Không không ngừng mút mát cho nên cậu mới mở miệng một chút. Vạn Sơ Không hơi ngừng một chút rồi lập tức cạy mở đôi môi của Kỳ Tích, quần lấy đầu lưỡi cậu phát ra âm thanh vô cùng ái muội.
Vạn Sơ Không tách ra một chút: “Miệng của Thất Thất toàn là mùi sữa thôi.”
Trong nháy mắt Kỳ Tích mở to mắt, “Em không phải Thất Thất.”
“Vậy thì gọi là gì?” Vạn Sơ Không biết rõ còn cố ý hỏi, nhắc lại từng xưng hô trên mạng, “Cục cưng? Vợ ơi?”
Khuôn mặt Kỳ Tích lập tức đỏ bừng. Cậu đột nhiên chồm tới, dùng lưỡi liếm lên miệng Vạn Sơ Không giống như để người này đừng có nói mấy lời xấu hổ nữa.
Vạn Sơ Không ôm lấy Kỳ Tích đè vào tường, quấn lấy đầu lưỡi rồi hôn đối phương một cách mãnh liệt. Kỳ Tích hừ nhẹ một tiếng giống như mèo kêu. Hơi thở của người đàn ông bao trùm cả khuôn miệng giống như viên kẹo mà cậu vừa mới ăn, lấy đi hơi nóng và cả mật ngọt từ trong miệng cậu.