Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vạn Sơ Không nói xong, Kỳ Tích mới vừa mở miệng thì đầu lưỡi đã chạm vào ngón tay đột nhiên đi vào của đối phương.
Bị người đàn ông chọc ghẹo, Kỳ Tích quên mất mình định nói cái gì. Nhưng may là Vạn Sơ Không đã nhanh chóng rút ngón tay của mình ra, đặt ở bên cổ Kỳ Tích cảm nhận mạch đang đập nhanh hơn của cậu.
“Chẳng lẽ anh không như vậy sao?” Kỳ Tích lúc này mới tìm lại được đầu lưỡi của mình, “Cũng có nhiều người thích anh…”
“Ừ.” Vạn Sơ Không thẳng thắng thừa nhận, hôn nhẹ lên má Kỳ Tích, “Nhưng tôi sẽ không làm những chuyện này với bọn họ.”
Kỳ Tích: “Em cũng không!”
“Đó chẳng phải là chuyện đương nhiên à? Em còn muốn làm với ai? Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Vạn Sơ Không lại hôn lên lỗ tai của Kỳ Tích. Vành tai của Kỳ Tích thực sự rất mềm, Vạn Sơ Không không nhịn được mà cắn một cái. Kỳ Tích ngồi thẳng dậy, trong nháy mắt y như con mèo xù lông dựng đuôi lên.
Vạn Sơ Không lại cười: “Thất Thất nhạy cảm quá.”
Kỳ Tích nhắm mắt lại, không rõ vì sao bản thân lại lưu lạc đến mức cùng tên với một con mèo!
Vấn đề là cậu không ghét Vạn Sơ Không gọi mình như vậy.
“Vậy thì họ cũng sẽ không biết anh…” Kỳ Tích sắp xếp lại ngôn ngữ. Không phải lúc nào cũng để Vạn Sơ Không chiếm tiện nghi của cậu được cho nên Kỳ Tích mạnh dạn đặt hai tay lên ngực đối phương rồi từ từ chạm vào vùng bụng rắn chắc và mạnh mẽ của người đàn ông. Cảm nhận vùng cơ dưới tay mình hơi co rút một chút, Kỳ Tích đắc ý, “Bọn họ cũng không biết em sẽ sờ anh như thế này.”
Vạn Sơ Không giữ lấy cổ Kỳ Tích kéo người lại gần, ghé vào tai cậu nói: “Tiếc thật đấy.”
Kỳ Tích: “…..”
Tại sao lúc nào cũng là cậu bị lợi dụng vậy?
Kỳ Tích cố gắng làm hơi thở chậm lại, để bản thân không tỏ ra thở gấp quá mức thế nhưng thắt lưng bủn rủn, thậm chí còn hơi đau. Kỳ Tích biết đó là do tâm lí gây ra, tay Vạn Sơ Không cũng không để ở một chỗ mà mò mẫn lên phía trên. Cơ thể Kỳ Tích không ngừng run rẩy, những nụ hôn không dừng lại trên môi mà càng lúc càng dán sát vào da thịt trần trụi của của cậu.
Phòng khách vô cùng ấm áp, tivi vẫn đang chiếu gì đó nhưng chẳng còn ai quan tâm. Cuối cùng Vạn Sơ Không dừng lại nhìn Kỳ Tích bị mình đè ép đang thở hổn hển, cả người mồ hô nhễ nhại, trên trán và sau gáy đều phủ một lớp mồ hôi mỏng. Nhìn Kỳ Tích bây giờ giống như vừa nhảy xong một bài hát, cặp mắt đã hơi mơ mồ, đôi môi hé mở làm đầu lưỡi đỏ ửng cùng hàm răng trắng tinh lấp ló giữa những hơi thở. Cậu ngước mắt nhìn người đàn ông, lông mi ẩm ướt tràn đầy sắc tình khác hẳn với lúc đứng trên sân khấu. Kỳ Tích không thể đối mặt với máy quay bằng đôi mắt trìu mến như thế này, chỉ có trước mặt Vạn Sơ Không, Kỳ Tích mới dám, mới có thể như vậy.
Quần áo của Kỳ Tích bị vén lên một nửa làm lộ ra vòng eo trắng nõn đầy sức sống, có thể nhìn ra dấu vết của việc tập luyện nhưng không rõ ràng lắm. Đầu ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng lướt dọc sống lưng của Kỳ Tích đồng thời chạm đến lớp lông tơ như trẻ con mà cần phải lướt nhẹ ngón tay mới cảm nhận được lập tức khiến Kỳ Tích trốn tránh.
Vất vả lắm mới buông tha cho thắt lưng của Kỳ Tích, Vạn Sơ Không di chuyển tay ra phía trước. Làm một thần tượng đương nhiên không thể chỉ có một khuôn mặt ưa nhìn. Quản lí hình thể cũng rất quan trọng vì sẽ có một số cảnh trong album cần phải lộ ra nửa thân trên. Mặc dù trong lúc chỉnh sửa cũng sẽ làm cho hình ảnh càng đẹp hơn nhưng bản thân thần tượng cũng phải có nền tảng tốt. Thân thể của Kỳ Tích vô cùng mịn màng, chỗ nên gầy thì gầy, chỗ nên có thịt thì cũng vô cùng đầy đặn. Bàn tay của người đàn ông dừng lại nơi lồng ngực Kỳ Tích, vô tình chạm vào một nơi nào đó, Kỳ Tích lập tức ngậm miệng không muốn phát ra âm thanh.
“Không ngăn tôi lại sao?” Vạn Sơ Không hỏi cậu, “Nếu không tôi sẽ làm chuyện quá đáng hơn đấy.”
Kỳ Tích nhất thời ngẩn người ra, tựa như không đoán được tình hình bây giờ: “Chẳng lẽ có thể chọn không làm hả?”
Vạn Sơ Không: “……….”
Sau khi dừng động tác, Vạn Sơ Không lùi ra sau nhìn Kỳ Tích trong khi Kỳ Tích vẫn đang cố gắng làm hạ nhiệt độ trong người mình. Căn phòng nóng đến mức làm toàn thân cậu nóng lên.
“Em cho là đến nhà tôi thì nhất định sẽ làm chuyện đó à?” Vạn Sơ Không trầm ngâm nhìn Kỳ Tích, “Chẳng trách trước đây em không chịu đến.”
Lúc này Kỳ Tích mà còn không hiểu nữa thì chính là đồ ngốc, cậu lắc đầu nguầy nguậy: “Em không nghĩ gì hết!”
“Vậy thì nhìn vào mắt tôi mà nói này.” Vạn Sơ Không vừa nói vừa giữ cằm Kỳ Tích lại để cậu ngẩng đầu lên.
Kỳ Tích vừa tránh ánh mắt của Vạn Sơ Không vừa nói: “Thật mà, thật mà…”
Giả đó! Giả đó!
Cậu đúng là nghĩ đến làm chuyện đó!
Trong mắt Vạn Sơ Không mang theo ý cười, dễ dàng nhìn thấu Kỳ Tích: “Sao Thất Thất lại sốt ruột hơn cả tôi thế này?”
Kỳ Tích phủ nhận: “Không có không có!”
Vạn Sơ Không: “Biết phải làm như thế nào không? Có phải đã chuẩn bị tốt rồi không?”
Kỳ Tích: “Không biết không biết!”
Vạn Sơ Không nhẹ nhàng hừ một tiếng, xoa xoa vành tai của cậu, “Nếu em chưa sẵn sàng thì tôi sẽ không làm. Tôi sẽ đợi đến khi em đồng ý.”
Kỳ Tích vẫn còn đang bối rối, không cẩn thận nghe Vạn Sơ Không nói gì, “Đồng ý… Đồng ý cái gì cơ?”
Cậu rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào Vạn Sơ Không. Đối diện với khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, nghĩ đến đối phương vô cùng đứng đắn trong khi bản thân lại không trong sáng lắm, Kỳ Tích xấu hổ lấy tay che mắt.
“Anh nói chờ em đồng ý nghĩa là sao?”
“Trước đây vẫn luôn như vậy mà. Em cho phép nắm tay tôi mới nắm tay, cho phép tôi hôn em tôi mới hôn.” Vạn Sơ Không kéo tay Kỳ Tích ra, thổi vào mắt cậu. Lúc đầu thì rất mát nhưng càng đến gần thì càng nóng, “Làm chuyện này chỉ khi nào em nói muốn làm thì tôi mới làm.”
“Nếu em không nói gì thì sao?” Kỳ Tích cảm thấy mi mắt của mình bị một thứ gì đó ấm áp và mềm mại chạm vào. Vạn Sơ Không căn bản không nói đạo lí, cậu chưa đồng ý đã hôn mắt cậu rồi.
“Vậy thì tôi đành chịu đựng thôi.” Vạn Sơ Không nửa thật nửa giả nói.
Kỳ Tích vẫn không tin, lặng lẽ mở mắt ra liếc xuống nhìn Vạn Sơ Không, thấy rõ người trước mắt đã hoàn toàn động tình.
“Đây là do vừa rồi em sờ tôi, tôi mới như vậy.” Vạn Sơ Không giải thích, vân vê ngón tay Kỳ Tích, “Đều do Thất Thất hết.”
“Sao cái gì cũng do em? Em cũng…” Kỳ Tích vừa mới mở miệng đã phải im lặng.
Vạn Sơ Không nhìn cậu: “Em cũng cái gì?”
Kỳ Tích không chịu nói tiếp.
Vạn Sơ Không: “Bị tôi hôn cứng lên à?”
Kỳ Tích biết người đàn ông luôn thẳng thắn, nghĩ rằng nếu mình mà rút lui vào lúc này thì Vạn Sơ Không lại chiến thắng một lần nữa.
Vì không để đối phương thành công, Kỳ Tích mạnh dạn trả lời: “Đúng đó. Vậy thì sao?” Nhưng đôi mắt lại rụt rè nhìn Vạn Sơ Không.
Vạn Sơ Không nói: “Vậy thì tôi phải chịu trách nhiệm rồi.”
Kỳ Tích sững người, thấy bàn tay của Vạn Sơ Không đã duỗi ra nhưng cậu không thể né tránh, một lần nữa lại tự chui đầu vào lưới.
–
Kỳ Tích đáng thương đỏ mắt hỏi: “Không phải anh nói chờ em đồng ý hả?”
Vạn Sơ Không nghiêng đầu, bày ra bộ dáng “không hiểu em đang nói cái gì”: “Tôi cũng chưa tiến vào mà. Người thoải mái chẳng lẽ không phải là em à?”
Kỳ Tích: “……”
Kỳ Tích không chỉ đỏ mắt mà khuôn mặt cũng đỏ bừng, cậu nghe Vạn Sơ Không nói mình, “Mèo nhỏ phát tình.”
“Em không… Anh đừng có chạm em…” Kỳ Tích cắn môi, miệng phát ra âm thanh vô cùng dễ nghe. Cậu cảm giác bản thân chính là một chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhàng lắc lư theo mặt nước, gợn sóng xung quanh đong đưa đong đưa rồi biến mất không để lại dấu vết.
Sau khi kết thúc, Vạn Sơ Không lấy một ít khăn giấy lau tay rồi lau cho Kỳ Tích.
Lúc này Thất Thất đột nhiên xuất hiện. Hóa ra nó chạy ra ban công ăn cơm, ăn no xong lại chạy về nhưng không hiểu sao hai con người vốn đang ngồi đàng hoàng thì đột nhiên sáp lại gần nhau, hơn nữa một người lại còn nằm trong vòng tay người kia.
“Meo~ meo~” Thất Thất kêu lên mấy tiếng tự cọ đầu mình vào lòng bàn tay đang thõng xuống của Kỳ Tích. Dư âm của trò nghịch nước còn chưa qua đi, Kỳ Tích sờ sờ đầu Thất Thất, dáng vẻ lười biếng vô cùng quyến rũ.
Vạn Sơ Không kéo Kỳ Tích vào lòng mình. Anh tì lên người Kỳ Tích, không biết vô tình hay là cố ý.
“Còn anh phải làm sao bây giờ?” Kỳ Tích xem như còn có chút lương tâm, ngửa đầu nhìn Vạn Sơ Không.
Nếu Kỳ Tích đã hỏi như vậy, Vạn Sơ Không cũng không khách khí. Anh đặt cằm lên vai Kỳ Tích, vành tai tóc mai chạm nhau, “Muốn em giúp.”
Là đàn ông với nhau, Kỳ Tích đương nhiên biết cảm giác nghẹn không thoải mái cho nên mắt nhắm mắt mở trịnh trọng gật đầu, còn tốt bụng nhắc nhở: “Em chưa từng giúp người khác sờ đâu nên có thể không được tốt…”
Vạn Sơ Không hôn lên tóc mai ướt đẫm mồ hôi của cậu, nhếch miệng: “Không sao, tôi có thể dạy em.”
Bàn tay Kỳ Tích nhỏ hơn Vạn Sơ Không một vòng nhưng hơn ở chỗ mười ngón tay thon dài mảnh mai. Trước đây cậu từng nắm cổ tay Vạn Sơ Không, mu bàn tay nổi rõ khớp xương, có thể nhìn thấy gân xanh dưới da, bây giờ cũng như vậy nhưng thứ cậu cầm thì có hơi khác.
Vạn Sơ Không bắt tay dạy Kỳ Tích nhưng cậu chỉ nghe hiểu một nửa nên phải lấy bản thân ra để thực hành. Mèo con quá ngốc, cái gì cũng phải để cho Vạn Sơ Không dạy nhưng dạy rồi thì lại không hiểu, chỉ có thể ở trong lồng ngực anh kêu meo meo.
Như để trừng phạt, đến phút cuối cùng Vạn Sơ Không cố tình kéo dài làm mèo con lo lắng đến mức sống mũi chua xót, nước mắt rơi lã chã. Để trả thù lại, mèo con bôi hết nước mắt lên quần áo Vạn Sơ Không rồi rầm rì hôn lên. Vạn Sơ Không không biết trong lòng Kỳ Tích đang mắng mình như thế nào, nhưng không sao cả, anh ôm người vào lòng rồi khi rời môi lại câu ra một sợi chỉ bạc.
Lông mi Kỳ Tích ướt sũng, trong nháy mắt nước mắt theo khóe mắt rơi xuống cằm, khó khăn từ bỏ, “Anh nói không giữ lời gì hết, bảo chờ em đồng ý…”
“Tôi thực sự không vào.” Vạn Sơ Không nói, “Ngón tay không tính.”
Kỳ Tích càng tủi thân, nhào vào vòng tay của Vạn Sơ Không, “Thất Thất đang nhìn kìa.”
Vạn Sơ Không chặn nó lại, “Không cho nó xem.”
Kỳ Tích dựa vào vai Vạn Sơ Không khóc nức nở: “Làm sao mới cho em ra…”
“Hôn tôi nhiều một chút.” Vạn Sơ Không nói xong quay mặt qua, Kỳ Tích hôn liên tiếp mấy cái, thậm chí còn phát ra tiếng “chụt” “chụt” nhưng cậu hoàn toàn quên luôn ngượng ngùng, lúc này chỉ muốn được sảng khoái.
“Thất Thất ngoan quá.”
Chú mèo con vui vẻ vẫy đuôi, dụi mặt vào cổ Vạn Sơ Không, ánh mắt rơi trên xương quai xanh của người đàn ông, “Em muốn gọi khác cơ.” Cậu muốn được gọi bằng một cái tên khác với con mèo kia.
Vạn Sơ Không cầu được ước thấy gọi một tiếng “Bé cưng”.
Kỳ Tích rúc vào người Vạn Sơ Không nhỏ giọng nói gì đó.
Vạn Sơ Không cúi đầu: “Sao cơ?”
Kỳ Tích: “…..”
“Tôi thực sự không nghe được. Bé cưng nói lại nào.” Vạn Sơ Không dỗ dành cậu.
Ngón tay của Kỳ Tích niết trên bả vai của Vạn Sơ Không trở nên hơi trắng bệch, đôi môi đỏ mọng như có như không cọ vào lỗ tai Vạn Sơ Không, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
“Em nói em đồng ý. Anh vào đi.”
Thất Thất nhìn hai cái bóng đang chồng lên nhau trên bức tường. Ánh sáng như biến thành một ngọn nến nhẹ nhàng đung đưa, thỉnh thoảng lại rung chuyển dữ dội. Nó động đậy đôi tai nhảy về phía đối diện, nghe được tiếng khóc khàn khàn lúc lớn lúc nhỏ như tiếng mèo phát tình trong đêm. Một lúc lâu sau, ánh mắt nó phản chiếu phần thân trên trần trụi của người đàn ông, trên tấm lưng rắn chắc kia có dấu vết mèo cào.
Đối với đa số con mèo mà nói, ban đêm mới là lúc ngày mới bắt đầu.