Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sáu giờ sáng, Lý Triển Nhan còn đang ngủ.
Tôi là người đầu tiên trèo xuống giường, nhìn mình trong gương.
Còn đáng sợ hơn cả ma.
Tối hôm qua mồ hôi lạnh đổ ướt cả người, tóc đã bị ướt, từng sợi một dán hỗn loạn trên mặt.
Sắc mặt tôi trắng bệch, mắt thâm quầng đáng sợ.
Tôi không kịp chỉnh trang mà chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi căn phòng này.
Tôi hận thời gian anh Đạo hẹn tôi quá muộn, giữa trưa mới gặp mặt được.
Tôi lại một mình chạy tới quảng trường lần trước, mấy bác gái vẫn chưa tới, âm thanh vẫn chưa mở, nỗi sợ hãi của tôi không được giảm bớt chút nào.
[Gặp bây giờ đi, tôi không đợi được đến mười hai giờ.]
Không ngờ rất nhanh đã nhận được hồi âm.
[Được.]
17
Thu Vũ Miên Miên
Trong tưởng tượng của tôi, anh Đạo hẳn là một người đàn ông trung niên.
Có thể sẽ để râu giống như đạo sĩ trên TV.
Nhưng cuối cùng, người ngồi ở trước mặt tôi một cậu trai mặc đồng phục trung học, đeo kính mắt, rất sạch sẽ.
“Cậu là anh Đạo?”
“Ừm.”
Cậu ấy khoanh tay lại, ngay lúc tôi hỏi lần thứ năm thì cậu ấy nhíu mày.
“Khi nào cậu dẫn tôi đi gặp cô ta?”
“Cậu… Pháp thuật cao siêu sao? Có cần gọi sư phụ của cậu đến không?”
Cậu ấy thở dài:
“Tôi trốn học đi ra đấy, cậu mà còn chậm trễ như vậy thì tôi kệ cậu, tôi đi đây.”
Nói xong, cậu ấy đứng dậy định rời đi.
“Đừng mà.”
Tôi vô thức nắm lấy ống tay áo của cậu ấy, cố đ.ấ.m ăn xôi:
“Tôi tin cậu!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");