Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi về tới trường, tôi bị đàn chị gọi đi làm việc.
Bận rộn đến tối mới về, tôi đã bỏ chuyện này ra sau đầu.
Nhưng lúc lướt Weibo thì phát hiện, Lý Triển Nhan thật sự đăng bức ảnh đó lên mạng.
Trong một buổi chiều ngắn ngủi mà đã có hơn một nghìn like, hơn hai trăm bình luận.
Đúng như những gì cô ta nói, cô ta thực sự hot rồi.
Nhớ tới buổi sáng bị ảnh chụp của cô ta dọa cho cả người nổi da gà, lần này tôi không mở ảnh ra nữa mà đi thẳng đến khu bình luận.
[Trời! Tôi nhớ chỗ này không cho chụp ảnh mà.]
[Chị gái xinh quá!]
[Có sáng tạo, lần sau tôi cũng muốn chụp như vậy!]
Thu Vũ Miên Miên
[Xóa nhanh đi! Chụp ảnh với xác ướp đã vi phạm điều cấm kỵ, chụp đổi mặt như vậy sẽ xảy ra vấn đề lớn đấy, nếu cô không…]
Tôi còn chưa đọc xong chữ phía sau, bình luận này đột nhiên biến mất.
Tôi làm mới nhiều lần cũng không tìm thấy nó.
“Nhan Nhan, cậu xóa bài rồi à?”
“Không có, lần đầu tiên nổi tiếng như vậy, liên tục tăng lượt theo dõi, sao tôi xóa được chứ!”
“Vậy sao tôi không nhìn thấy nữa.”
Lý Triển Nhan cau mày xem di động, sau đó tức giận ném điện thoại.
“Móa! Bị ẩn rồi, vi phạm quy định.”
Nhìn cô ta tức giận, tôi chỉ có thể an ủi rằng cô ta đã tăng được vài lượt theo dõi, không uổng công lắm đâu.
Tôi không dám nhắc tới bình luận kỳ lạ trong khu bình luận kia, nhưng trong lòng luôn cảm thấy có chút không thoải mái.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");