Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Phuong Tran
Beta: LinhNhi
Thân Thành, ga sân bay đèn đuốc rực rỡ.
Khương Nại ở trong đại sảnh chọn một chiếc ghế ở trong góc, xung quanh không có hành khách nào.
Mặc dù cô không đeo khẩu trang nhưng cũng không dễ bị nhận ra.
Giờ bay của cô so với đoàn đội sớm hơn nửa giờ nên cô ngoan ngoãn ngồi chờ ở chỗ này.
Ngồi chờ đợi cùng cô còn có Tạ Lan Thâm.
Nghĩ như vậy, Khương Nại cụp mắt xuống, lặng lẽ dừng trên tay hai người. Lúc xuống máy bay, Tạ Lan Thâm sợ cô bị đám người chen chúc bị lạc nên rất tự nhiên nắm tay cô, sau đó cũng không buông ra.
Nhìn tay áo trắng tinh lộ ra cổ tay thon dài của anh, màu da trắng lạnh nhạt, xương tay vô cùng tốt, mỗi tấc đều hoàn mỹ không tỳ vết, là đôi tay tinh xảo nhất cô từng nhìn thấy.
Tầm mắt cô chậm rãi đi lên phía trên, gò má đa chiều rõ nét, ở dưới ngọn đèn vô cùng chân thực.
Giữa lúc cô không cầm lòng được nhìn mấy lần thì anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt, không báo trước mà nhìn qua.
Khương Nại không có chỗ trốn, căng da đầu đối mặt: "Còn mười phút nữa, anh có muốn uống nước không?"
Tạ Lan Thâm điều chỉnh tư thế ngồi, nắm tay cô đặt lên đùi trái, một bên mở miệng, tiếng nói của anh rất trầm, mang theo chút ngữ điệu từ tính: "Không cần, em muốn uống?"
Khương Nại lắc đầu, cô cũng không muốn.
Hai người cứ như vậy ngồi một lúc, cô đột nhiên nói: "Không biết Thân Thành và Tứ Thành cách nhau bao xa nhỉ."
"1318 km."
Khương Nại không có bất kỳ khái niệm gì với cái này, mở to đôi mắt hắc nhìn anh, như trẻ con chớp chớp.
Tạ Lan Thâm nhếch đôi môi mỏng cười nhẹ, ánh mắt quét đến người đẩy toa ăn* màu đen trong sân bay đi ngang qua, người đó liền dừng lại.
(*) toa ăn: xe đẩy chuyên cung cấp thức ăn cho hành khách.
Bàn tay ấm áp của anh vừa buông ra, Khương Nại không được tự nhiên mà rụt lại, chột dạ từ trong ra ngoài.
Cô vụиɠ ŧяộʍ cúi thấp đầu giấu ở phía sau anh, lông mi nâng lên, nhìn thấy Tạ Lan Thâm lấy từ trong toa ăn ra một món đồ chơi trẻ con quét mã trả tiền, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt bát quái của nhân viên công tác.
Chờ toa ăn rời đi, Khương Nại lộ ra khuôn mặt tò mò nhìn chằm chằm món đồ chơi trong tay anh.
Là một loại đồ chơi nhỏ, mô hình địa cầu màu xanh lam chỉ to bằng lòng bàn tay.
Tạ Lan Thâm đưa cho cô mô hình địa cầu, ngón tay chỉ con đường từ Tứ Thành đến Thân Thành trên bản đồ.
"Nhìn cho rõ, đây là khoảng cách."
Khoảng cách 1318 km, dọc theo tay anh vẽ ra một đường thẳng như đi đến đáy lòng cô.
Khương Nại nâng cái mô hình địa cầu nhỏ lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nó không nỡ rời đi, lại nghe thấy anh thấp giọng nói: "Chúng ta rất gần, không phải sao?"
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua Khương Nại cảm thấy mình cách anh gần như vậy.
Một lúc sau, cô gật đầu với Tạ Lan Thâm, hoàn toàn đồng ý với câu nói này của anh, cong môi cười yếu ớt.
-----
Cùng với thời gian trôi qua, cửa sân bay cũng ngày càng ít người.
Khương Nại tính thời gian, chuyến bay của Tần Thư Nhiễm cũng sắp tới rồi.
Khi đoàn đội công ty ra tới nơi, Tạ Lan Thâm đứng dậy rời khỏi ghế, không nhanh không chậm đi đến trước cửa sổ sát đất, yên lặng nhìn ra bên ngoài sân bay. Chỗ anh đứng vừa lúc có ánh sáng mờ ảo chiếu vào, như một nét bút với màu mực trong veo phác họa ra thân hình kiên cường của anh.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Tần Thư Nhiễm làm bộ không nhìn thấy vị đại nhân vật này, nói với Khương Nại: "Tài xế đã chờ ở bên ngoài, có thể đi không?"
Chuyến bay lần này là buổi tối, hiện tại cũng đã sắp mười giờ.
Khương Nại cũng không mượn cớ cùng Tạ Lan Thâm dây dưa trong sân bay nữa, cô gật đầu.
Tần Thư Nhiễm dùng dư quang liếc nhìn về phía Tạ Lan Thâm, đè thấp âm lượng nói: "Tạ tổng cùng đi với chúng tôi sao?"
"Anh ấy có sắp xếp rồi." Khương Nại vừa nói chuyện vừa nhận lấy khẩu trang và kính mắt đen Tần Thư Nhiễm đưa, cúi đầu đeo lên. Sau đó cô được đoàn đội che chở rời đi, trước khi đi cô theo bản năng nhìn về phía chiếc ghế cuối cùng.
Tạ Lan Thâm đứng tại chỗ, không nhúc nhích nhìn chằm chằm bóng lưng cô rời đi.
Nhóm người đoàn đội đi đến bãi đậu xe, đến khi lên trên xe bảo mẫu thì Tần Thư Nhiễm mới dám vén quần áo Khương Nại lên: "Để chị xem một chút, Tạ tổng cho em mặc cái gì vậy, vừa nãy thiếu chút nữa chị còn không nhận ra em đấy."
Khương Nại ngồi ở ghế sau, bên trong áo lông vũ màu trắng là một cái áo hoodie rộng thùng thình cùng với quần bình thường, che đi đường cong cơ thể gầy gò của cô. Vốn 21 tuổi đã nhỏ rồi, bây giờ nhìn càng giống cô gái nhỏ trắng bóc chưa trưởng thành.
Cái này cùng hình tượng nữ minh tinh thanh lãnh mỹ lệ của Khương Nại hoàn toàn không phù hợp.
Tần Thư Nhiễm đánh giá từ trên xuống dưới, nhỏ giọng tiết lộ: "Từ sau khi chị xuống máy bay đã trốn trong chỗ tối quan sát hai người suốt ba phút. Nếu như nói Tạ Lan Thâm đối với em không có chút ý tứ gì thì đầu của chị có thể chặt bỏ đưa cho em luôn đấy."
Lông mi của Khương Nại theo bản năng run lên một cái, nhẹ giọng nói: "Em muốn đầu chị làm gì."
Tần Thư Nhiễm nhìn cô: "Vì thế hai người tiến triển đến bước nào rồi?"
Khương Nại không nói được, cũng khó mà nói.
Tần Thư Nhiễm: "Nại Nại, chị nói cho em một câu thật lòng, người đàn ông giống như Tạ Lan Thâm có thể ngồi máy bay ngàn dặm chỉ vì tiễn em một đoạn đã có ba phần tâm ý rồi, có điều cách chân tình còn rất xa. Nếu như em muốn tiếp tục với anh ta thì nhất thiết phải hỏi thăm rõ ràng anh ta đã có vị hôn thê ở Tứ Thành chưa."
Khương Nại rũ mắt anh tĩnh vài giây, nhìn chằm chằm mô hình địa cầu ở trong lồng ngực.
Cô không hỏi. Những năm này cô cùng Tạ Lan Thâm tách ra, bất cứ chuyện gì của anh, cái gì cô cũng không hỏi.
Tần Thư Nhiễm thấy cô cầm mô hình địa cầu, sự chú ý bị rời đi, nói: "Đây không phải là đồ chơi dành cho trẻ em sao... Nếu em thích, con trai chị có mấy bản giới hạn, lần sau đưa cho em."
Khương Nại ngẩng đầu nhìn chị ấy, cười nói: "Em chỉ cần cái này thôi."
Giống như trên đời này có ngàn vạn người đàn ông, mà cô chỉ cần một người là Tạ Lan Thâm.
-----
Một giờ sau.
Tần Thư Nhiễm đưa cô đến cửa nhà, sau đó mang theo trợ lý rời đi.
Khương Nại mở đèn, đặt mô hình địa cầu ở chỗ tốt, sau đó nhắn tin cho Tạ Lan Thâm: Em về đến nhà rồi.
Anh không trả lời, không biết có phải đang trên đường về hay không.
Khương Nại ôm điện thoại di động đợi, cởϊ qυầи áo đi vào phòng tắm tắm rửa.
Chờ lúc cô đi ra thì thời gian đã trôi qua 40 phút rồi.
Mái tóc dài của cô ướt nhẹp, trên người khoác một cái áo tắm màu trắng, trong phòng có máy sưởi nên cũng không rất lạnh lắm. Cô để chân trần đi đến sô pha ngồi xuống, vươn đôi tay trắng như tuyết cầm lấy điện thoại di động.
Màn hình sáng lên, trên màn hình không hiển thị tên Tạ Lan Thâm, ngược lại có một số lạ gọi đến.
Đầu ngón tay Khương Nại dừng lại, trong lòng mang theo một chút mờ mịt cùng một chút mong chờ, ấn gọi lại.
Kết quả điện thoại được kết nối, truyền đến giọng một người đàn ông trung niên: "Tiểu Khương! Tôi là đạo diễn Đàm.... Muộn như vậy có quấy rầy cô không?"
Khương Nại không nghĩ đến Đàm Cung sẽ đích thân gọi điện cho cô, suy nghĩ một chút, hơn phân nửa là thông báo cho cô đã chọn Dư Nam Sương làm diễn viên trong phim của ông ta.
Cho dù như vậy, lúc cô nói chuyện cũng không mang theo một chút tâm tình cá nhân nào: "Đạo diễn Đàm, ngài có chuyện gì không?"
Thái độ Đàm Cung ở trong điện thoại thay đổi khác thường, cười lớn nói: "Chúc mừng cô trở thành nữ chính của bộ phim 《 Sương mù 》nà. Ha ha ha, tôi rất thưởng thức kỹ thuật diễn của cô..."
Khương Nại nghe thấy liền ngẩn ra, nếu không phải Đàm Cung còn đang khen cô không ngừng thì cô còn tưởng mình nghe nhầm rồi.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Từ Tứ Thành trở về, trong lòng cô đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ mất đi nhân vật này.
Khương Nại hồi lâu không lên tiếng, tay cầm điện thoại di động, đôi mắt yên lặng nhìn chằm chằm mô hình địa cầu màu xanh lam được đặt ở trên bàn trà.
Chờ điện thoại được cúp.
Lòng cô bắt đầu trở nên không bình tĩnh nữa, mở ra thông tin di động của Tạ Lan Thâm ra.
Đầu ngón tay lơ lửng ở phía trên, muốn gọi điện thoại hỏi anh, lại sợ mình nghĩ nhiều...
-----
Sáng sớm ngày thứ hai Tần Thư Nhiễm cũng nhận được điện thoại của trợ lý Đàm Cung nói tin tức nữ chính của 《 Sương mù 》là cô.
Chị ấy trực tiếp đến chung cư tìm Khương Nại, cao hứng giống như trúng vé số 6000 vạn: "Thật sự là vận khí thay đổi, Đàm Cung cuối cùng cũng chọn em! Nại Nại... lần sau rảnh rỗi thì đến chùa Thiên Phạm cầu nguyện đi, linh nghiệm quá!"
Khương Nại rất bình tĩnh đi đến nhà bếp rót cho mình cốc nước.
Tần Thư Nhiễm dùng điện thoại di động phát lì xì trong diễn đàn, tin tức gấp rút đến vô cùng vui vẻ.
Chờ khi nhìn thấy Khương Nại đi ra liền vui sướng khi người gặp họa nói: "Dư Nam Sương đoán chừng phải phun ba cân máu rồi. Cô ta còn ở trên mạng mua doanh tiêu hào thổi phồng chính mình, kết quả vả mặt tới bạch bạch bạch vang dội. Lần này cho dù cô ta có là cháu gái tổng giám đốc Nội Ngu cũng không thể bừa bãi như vậy."
Khương Nại đối với chuyện vả mặt Dư Nam Sương cũng không cảm thấy hứng thú, từ đầu đến cuối cô cũng không cho người phụ nữ này một ánh mắt.
Cô nhìn thời gian trên điện thoại, nói với Tần Thư Nhiễm: "Chị có hỏi đạo diễn Đàm tại sao lại chọn em không?"
"Hỏi rồi." Tần Thư Nhiễm sờ sờ khuôn mặt cực đẹp của cô, dường như đang sờ cây rụng tiền: "Đàm Cung nói ông ta rất thưởng thức kỹ thuật diễn của em."
Đáp án này giống với với tối hôm qua cô hỏi Đàm Cung.
Khương Nại cười, không tiếp tục chủ đề này.
Sau khi bộ phim quyết định xong nhân vật, tối hôm đó cô liền đến đoàn phim ký hợp đồng.
Tất cả tiến triển rất thuận lợi, giống như lần trước cô cùng với Lam Cảnh ký đại ngôn.
Nghi thức khởi động máy của Đàm Cung là vào ba ngày sau, Dù sao lúc trước cũng vì chọn nữ chính mà hao tổn rất nhiều thời gian nên toàn bộ công tác của đoàn phim cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Đang nghỉ ngơi ở bên trong, Tần Thư Nhiễm liền thuận miệng hỏi: "Nữ phụ của 《 Sương mù 》là ai?"
Đàm Cung thu hồi hợp đồng, vẻ mặt tươi cười nói: "Hai người cũng quen biết đấy, là Tiểu Dư."
Dư Nam Sương?
Tần Thư Nhiễm và Khương Nại liếc nhìn nhau một cái.
Rất nhanh cô liền cười thăm dò hỏi: "Không phải nghe nói Dư Nam Sương bối cảnh rất mạnh, không bao giờ diễn vai phụ sao?"
Câu này đã hỏi tới đáy lòng của Đàm Cung. Lúc trước Dư Nam Sương vận dụng quan hệ muốn tiến vào diễn vai nữ chính nhưng kỹ thuật diễn của cô ta thật sự không tốt, so với Khương Nại còn kém rất xa. Bây giờ lùi một bước, Dư Nam Sương bên kia đồng ý biểu diễn nữ phụ cũng không làm cho ông ta khó xử.
Đàm Cung khen Dư Nam Xương một hồi, còn không biết xấu hổ nói: "Tiểu Dư đã xem kịch bản rôi, phát hiện mình vô cùng thích nhân vật nữ phụ."
Tần Thư Nhiễm nở nụ cười tượng trưng, trong lòng mơ hồ có loại dự cảm không tốt.
Mà loại dự cảm này, rất nhanh đã tới.
Đãi ngộ ở đoàn phim của nữ phụ Dư Nam Sương rõ ràng là lấy tiêu chuẩn của nữ chính.
Bất luận là đoàn đội hóa trang hay là phòng ở khách sạn, đến cả nhân viên công tác xung quanh đều muốn đè Khương Nại bên này.
"Dư Nam Sương đây là làm cho cả đoàn phim đều phải xoay quanh cô ta sao!" Đang trong lúc nghỉ ngơi, Tần Thư Nhiễm rót cho Khương Nại cốc nước ấm, trào phúng: "Em không thấy trước khi bắt đầu nghi thức khởi động máy, người đại diện của cô ta còn không nương tay phát lì xì cho truyền thông, còn dùng quan hệ ép danh tiếng của em xuống nữa."
Khương Nại mấy ngày nay đều ôm điện thoại di động, lỗ tai cái gì cũng không nghe lọt.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Tần Thư Nhiễm hiếu kỳ liếc qua một cái, phát hiện cô đang cùng người khác tán gẫu: "Cùng Tạ tổng?"
Đôi mắt Khương Nại hơi cong, giữa môi chứa nụ cười nhợt nhạt: "Vâng."
Cô vừa mới biết Tạ Lan Thâm ở lại Thân Thành, chưa trở về.
Tâm tình cô tự nhiên rất tốt, Tần Thư Nhiễm thấy liền hỏi: "Dư Nam Sương đêm nay tổ chức một bữa tiệc, em có đi không?"
"Cái gì?"
"Vị Phó đạo diễn kia của Tứ Thành tới, Dư Nam Sương là người đầu tiên nịnh bợ, mời đạo diễn và nhà làm phim đến, vì cô ta đón gió tẩy trần."
Khương Nại yên tĩnh vài giây, lắc đầu nói: "Em không đi."
"Cũng đúng, có Dư Nam Sương ở đó, chỗ nào đến lượt em đoạt nổi bật." Trong lòng Tần Thư Nhiễm cũng không muốn Khương Nại đi, tránh bị đám người cô lập, nghĩ lại hình ảnh kia không nỡ nhìn thẳng, chị ấy nói: "Để trợ lý đưa em về khách sạn nghỉ ngơi nhé?"
"Vâng."
-----
Trở lại khách sạn, phòng Khương Nại cùng các diễn viên khác trong đoàn phim cùng một tầng.
Cô mở cửa đi vào rồi cởi giày cao gót, bước chân rất nhẹ trên tấm thảm mềm, kéo rèm cửa sổ lên.
Bên ngoài sắc trời đã dần tối, quần áo trên người Khương Nại còn chưa kịp thay liền nghe thấy thông báo di động không ngừng vang lên.
Cô đi đến cầm lên mới phát hiện là Dư Nam sương, tạo một nhóm WeChat đem tất cả người trong đoàn phim đều kéo vào.
"Hoan nghênh phó đạo diễn Vưu Ý tiểu tỷ tỷ @toàn thể nhân viên."
Khương Nại nhìn những lời này xong cũng không tiếp tục xem tin phía dưới nữa, cô đặt điện thoại di động ở bên cạnh, tĩnh tâm lại.
Khương Nại đi vào trong phòng ngủ thay đổi quần áo ở nhà rồi đi mở tủ lạnh. Cô ở đoàn phim đóng phim thời gian dài nên đồ dùng hàng ngày đều rất đầy đủ. Cô lấy một ít hoa quả rửa sạch, lại rót thêm chén trà táo đỏ.
Tiếp đó, Khương Nại ngồi trên thảm yên lặng xem kịch bản.
Thời gian một buổi tối, cô đã lật hơn phân nửa kịch bản thật dày, dùng bút máy đánh dấu từng dòng chữ thanh tú, xem say mê.
Ban đêm hơn mười giờ Khương Nại mới ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía đồng hồ trên vách tường.
Còn ba phút nữa là thời gian Tạ Lan Thâm và cô hẹn gọi điện thoại.
Khương Nại đặt kịch bản ở trên đầu gối, cầm lấy cốc từ từ uống một ngụm.
Chờ khi cô uống xong một cốc trà thì điện thoại của Tạ Lan Thâm cũng đúng hẹn gọi tới.
Trả lời cuộc gọi, anh mở miệng trước, giọng nói trầm thấp: "Kết thúc công việc rồi à?"
"Vâng." Thực ra cô đã sớm kết thúc công việc trở về khách sạn nhưng không nói với anh, sợ làm lỡ việc của anh.
Cũng may Tạ Lan Thâm không hỏi nhiều, hỏi cô một chút công việc ở đoàn phim, dường như anh đối với nghề nghiệp diễn viên này rất tò mò, là loại hình thức anh hỏi em đáp.
Tạ Lan Thâm nói chuyện rất có kỹ xảo, không biến sắc thăm dò sinh hoạt hàng ngày của Khương Nại, cuối cùng, anh đột nhiên hỏi: "Đêm nay em không đi dự tiệc à?"
Khương Nại theo bản năng sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ ra bữa tiệc Dư Nam Sương tổ chức.
Sao Tạ Lan Thâm lại biết?
Cô lên tiếng hỏi: "Làm sao anh biết?"
"Cố Minh Dã nhận được thư mời..." Tiếng nói của Tạ Lan Thâm ở trong điện thoại vững vàng truyền tới, dường như muốn biết: "Tại sao em không đi?"
Khương Nại nhẹ nhàng đặt cằm lên đầu gối trắng như tuyết, rũ mắt xuống nhỏ giọng nói: "Em cùng những người kia không thân lắm."
"Ăn cơm tối chưa?"
"Ăn một chút hoa quả rồi."
...
Trong điện thoại yên lặng vài giây, đến tận khi bên Tạ Lan Thâm truyền đến hai chữ: "Xuống lầu..."
Khương Nại thiếu chút nữa không cầm nổi di động, nghe thấy lòng mình run lên: "Anh ở dưới lầu sao?"
Cô hỏi xong dép lê cũng không kịp mang, đột nhiên đứng bật dậy, kịch bản trên gối rơi tán loạn đầy trên đất.
Trong điện thoại, âm thanh Tạ Lan Thâm vang lên bên tai:: "Đừng vội, không cần chạy, đi từ từ thôi... Anh ở đây."
-------------
Truyện được cập nhật nhanh trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com