Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Bèo
Ngọn đèn trong nhà vệ sinh chiếu sáng hết cỡ, Vưu Ý nhìn chằm chằm bản thân trong gương đã gần một tiếng đồng hồ.
Khuôn mặt này của cô ta cho dù là lông mày, đôi mắt hay chiếc mũi bờ môi cùng lắm chỉ có thể coi là thanh tú, tuyệt đối không phải là kiểu đẹp từ xương cốt.
Làn da cũng không phải là kiểu trời sinh đã trắng trẻo mềm mại như Khương Nại. Có lẽ là do ngay từ nhỏ cô ta đã lớn lên trong hoàn cảnh tốt, lớn lên trong sự chiều chuộng và nâng niu của gia đình, vì vậy mà da có trắng hơn một chút so với người bình thường.
Nhưng nếu đem ra so sánh với Khương Nại thì cả người cô ta từ trên xuống dưới không có một điểm nào có thể lấy ra so bì, kể cả bờ môi anh đào này cũng vậy.
Bây giờ Vưu Ý nhìn đôi môi anh đào này cũng chẳng còn thấy thuận mắt như trước nữa. Nguyên nhân rất đơn giản, đôi môi của mẹ cô ta cũng không giống như vậy.
[Vưu Ý, cô xem khuôn mặt của chúng ta ai mới càng giống trẻ mồ côi hơn?]
[Có phải cô càng giống hơn không?]
Trong đầu cô ta lúc này đều là hai câu nói nhẹ nhàng mà lạnh lẽo của Khương Nại, trái tim của cô ta hoàn toàn bị lời nói này làm đảo loạn.
Cô ta vô cùng hiểu rõ bản thân bị làm sao. Bản thân không những không được thừa hưởng sắc đẹp của mẹ ruột hơn nữa còn phát hiện một người con gái trạc tuổi cô ta lại trông rất giống mẹ mình, gặp phải chuyện như vậy trong lòng cô ta không tránh được nảy sinh cảm giác đố kỵ.
Vưu Ý đã nghĩ kỹ, nếu như Khương Nại phẫu thuật thẩm mỹ mà có được khuôn mặt đó thì cho dù cô ta phải huy động hết nhân mạch của Vưu gia cũng sẽ không để Khương Nại tiếp tục dùng khuôn mặt ấy tiếp tục lừa lọc người khác.
Nhưng nếu như không phải phẫu thuật thẩm mỹ...
Vưu Ý vừa nghĩ đến chuyện này trong lòng lại bắt đầu hoảng sợ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thông suốt.
Tâm tình cực kỳ buồn bực, ngay cả cảnh quay ban đêm cô ta cũng không thèm đến. Cô ta thay một chiếc váy sau đó rời khách sạn, tìm một hội sở ở trung tâm Thân Thành uống rượu.
Chếch một bên phòng lớn tầng một của hội sở có một quầy bar, rất có phong cách. Tiếng nhạc thư thả bình lặng len lỏi trong không gian. Vưu Ý ngồi trước quầy bar uống cạn hai ly rượu. Điện thoại đặt trên đĩa thủy tinh không ngừng đổ chuông nhưng cô ta cũng không thèm nghe lấy một lần.
Cho đến khi ánh mắt cô ta vô tình nhìn thấy một người phụ nữ mặc chiếc váy nhung cổ chữ V màu cam đất xuất hiện.
"Làm quen một chút, Chung Đinh Nhược".
Hai ly rượu chạm nhẹ một cái, tiếng vang trong trẻo khi ly thủy tinh chạm vào nhau khiến Vưu Ý nhanh chóng lấy lại tinh thần, mở miệng nói: "Vưu Ý, đến từ Tứ Thành".
"Tôi biết, tôi cũng là người trong vòng Tứ Thành".
Giọng nói của Chung Đinh Nhược rất điềm đạm, chân thành ngồi xuống ghế bên cạnh.
Nhà Vưu Ý không phải là gia tộc trăm năm như Chung Đinh Nhược vì vậy khi đối mặt cũng có chút yếu thế.
Cho dù cùng là con gái danh gia vọng tộc ở Tứ Thành thì cũng có phân đẳng cấp cao thấp khác nhau. Cô ta không biết bản thân có chỗ nào khiến Chung Đinh Nhược chủ động tới làm quen.
Vưu Ý uống hớp rượu tiêu sầu cũng không thể làm vơi đi nỗi buồn bực trong tim.
Ngón tay thon thả của Chung Đinh Nhược vờn qua vờn lại đế ly rượu, ánh mắt bao trùm cả Vưu Ý đang ngồi trước mặt, cười nhẹ:
"Nói ra thì tôi và cô Vu đây đúng là có duyên".
Vưu Ý hỏi: "Duyên gì cơ?"
"Chúng ta cùng quen biết Khương Nại".
Chung Đinh Nhược vừa nhắc đến cái tên này ngay lập tức khiến một chút ý cười ít ỏi trên mặt Vưu Ý hoàn toàn biến mất.
Cô ta chỉ muốn tìm một nơi không có ai để uống rượu, không muốn nghĩ đến những chuyện liên quan đến Khương Nại vì vậy vừa nghe thấy cái tên này cô ta đặt ly rượu xuống, tư thế như chuẩn bị bỏ đi.
Ngay lúc đó Chung Đinh Nhược vu vơ nói một câu khiến Vưu Ý lập tức dừng lại: "Khương Nại là con riêng của mẹ cô".
Vưu Ý sững sờ vài giây, rất không tình nguyện thừa nhận chuyện này.
Lần trước cư dân mạng trên weibo bàn tán chuyện Khương Nại và bà chủ của công ty Hoa Nhất rất giống nhau. Cho dù người nói vô ý nhưng Vưu Ý nghe thấy được liền không kìm lòng mà đi tìm những tài liệu liên quan đến Khương Nại.
Trên mạng hình như không có giới thiệu bối cảnh xuất thân của Khương Nại, mỗi lần phóng viên nhắc đến vấn đề này cô đều cười trừ cho qua.
Vưu Ý thậm chí còn mơ hồ cho rằng có khi nào tuổi tác trên hồ sơ của Khương Nại là giả, thực tế còn nhỏ tuổi hơn cô ta.
Rõ ràng Chung Đinh Nhược đã có chuẩn bị mà đến, cô ta lấy ra một tập tài liệu từ trong túi xách. Người có gia cảnh quyền thế như cô ta, muốn điều tra một người là chuyện quá đơn giản.
Vưu Ý ngoảnh đầu nhìn, là giấy khai sinh của Khương Nại ở bệnh viện. Mẹ ruột ghi là Yên Vân Đình, cha ruột là Khương Nguyên Châu.
Tầm mắt cô ta quét đến chỗ tuổi tác thì dừng lại, thì ra tuổi không hề bị làm giả.
Vì vậy trước khi sinh cô ta, mẹ cô ta đã sinh một cô con gái riêng là Khương Nại?
Đôi môi mềm mại của Chung Đinh Nhược nhếch lên: "Chỗ tài liệu này nếu như bị tuồn ra ngoài chỉ sợ là khiến toàn mạng dậy sóng. Thì ra mẹ ruột của ngôi sao đang nổi tiếng lại là bà chủ của công ty Hoa Nhất. E là lúc đó cha mẹ cô không thể tiếp tục giữ được hình tượng cặp vợ chồng mẫu mực nữa rồi".
"Cô muốn làm gì?"
Vưu Ý theo bản năng cảm thấy rất gai mắt, bởi điều mà Chung Đinh Nhược nhắc đến cũng chính là điều mà cô ta để ý nhất.
Từ nhỏ đến lớn cô ta đều được vây quanh bởi những lời ca tụng gia đình mỹ mãn, cha mẹ yêu thương ân ái. Cô ta được bao bọc quá tốt, làm con độc nhất cũng đã quen rồi, hiện giờ sao có thể tiếp nhận nổi sự tồn tại của Khương Nại.
Chung Đinh Nhược cười nói: "Cô Vưu đừng căng thẳng, tôi đang giúp cô".
Đối mặt với sự nghi ngờ chất vấn trong ánh mắt của Vưu Ý, cô ta đưa giấy khai sinh từ bệnh viện cho Vưu Ý: "Cô mang nó đi đốt thì chẳng phải là chết không đối chứng rồi sao".
Vưu Ý lặng người một lúc mới hỏi: "Vì sao lại giúp tôi?"
----------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com