Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôi đi thăm Triệu Nguyệt Hoa, bà thực sự đã thay đổi.
Người rất trầm lặng, thỉnh thoảng nói hai ba câu đều rất bình thản, ôn hòa.
Hiếm khi tôi ở lại ăn bữa cơm. Lúc tôi gần đi, bà ngập ngừng muốn nói lại thôi, rất lâu mới thốt thành lời.
“Kỳ Kỳ, đừng dùng lỗi lầm của mẹ trừng phạt bản thân.”
“Mẹ, đã sớm quên rồi.” Nhắc lại chuyện xưa, không ngờ tôi lại bình tĩnh như vậy.
Bỗng dưng bà rưng rưng nước mắt: “Mẹ biết con không quên. Mấy năm nay trong lòng con khó chịu mẹ đều thấy. Đều do mẹ, năm đó mẹ quá lo lắng, mẹ sợ con cũng rời xa mẹ giống như ba con. Mẹ sợ mất con.”
“Con biết.” Cuộc hôn nhân với Giang Thành Danh mất nhiều hơn được đã lấy đi những điều tốt đẹp của bà, khiến bà tràn đầy oán hận với thế giới này.
Khóc rồi Triệu Nguyệt Hoa kéo tay tôi: “Sau khi con đi rồi, thầy Hoắc đến thăm mẹ rất nhiều lần. Ngày lễ bình thường cũng nhớ đến, có khi cậu ấy không đến thì quà vẫn được gửi đến.”
Bà thận trọng nài nỉ: “Gia đình, nhân phẩm của cậu ấy đều rất tốt, con đã phiêu bạt lâu như vậy, ổn định lại được không?”
Nghe những lời này, lòng tôi rất khó chịu.
Nhớ đến Hoắc Nhẫn, cũng nhớ đến mẹ anh.
Tôi lắc đầu: “Mẹ, sống một mình rất tự tại. Con không thích lập gia đình, mẹ yên tâm, sau này con thường đến thăm mẹ.”
Triệu Nguyệt Hoa lau nước mắt: “Mẹ sợ con chỉ có một mình.”
Một mình một nhà, một mình sống, một mình già đi.
Tất cả những điều này tôi đều không sợ, chỉ là khi nhớ đến Hoắc Nhẫn sẽ thấy lòng xao động không chịu nổi.
Và cả không thể buông bỏ.
…
Ngày tháng êm đềm trôi qua, đã cuối thu, không khí lạnh dâng tràn.
Tôi hẹn Tống Dư Từ ăn bữa cơm, cậu ta đưa tôi về nhà. Xe ngừng ở cửa, cậu ta đặt tay lên cửa sổ xe, cười duyên: “Chị, có muốn cân nhắc lại tôi không?”
“Hai năm rồi còn nhớ tôi à?” Tôi nghĩ cậu ta đã quên chuyện đó, chỉ xem như bạn bè bình thường, “Cậu thích điểm nào ở tôi, nói đi, tôi sửa.”
Tống Dư Từ híp mắt nghĩ: “Trên người của chị có một năng lượng nào đó khó giải thích lắm, nhưng rất hấp dẫn, gặp rồi không thể quên.”
Nói rồi cậu ta đắc chí: “Chị không sửa được.”
“Giữa chúng ta có khoảng cách thế hệ.” Tôi nhéo gương mặt mềm mại của cậu ta, thanh niên trẻ xúc cảm thật tốt, “Cậu giống em trai tôi, tôi nuốt không trôi.”
Tống Dư Từ tiếc nuối thở dài: “Tình chị em cũng đâu phải không thể được, nói cho cùng chẳng qua là không thích thôi.”
Tôi không phủ nhận, đúng là không hề động lòng.
“Vậy ôm một cái đi.”
Tôi còn chưa gật đầu thì Tống Dư Từ đã ôm lấy tôi, cậu ta cao lớn, vòng tay qua người tôi, ôm tôi thật chặt.
Ôm xong rồi, cậu ta ngón tay lên đuôi lông mày, ra vẻ ngầu đời: “Giang Kỳ, mất đi anh đây là tổn thất lớn nhất của chị.”
Ban nãy còn gọi chị, giờ lại là Giang Kỳ.
Tôi buồn cười gật đầu: “Phải phải phải, là tổn thất của tôi.”
Nhìn theo xe Tống Dư Từ đi xa, tôi quay người vào nhà. Đúng lúc điện thoại vang lên, tôi cười nghe máy, vô tình ngẩng lên, giật thót người.
Buổi tối cuối thu, hàng cây cổ thụ ven đường tiêu điều, trời rét lạnh, Hoắc Nhẫn mặc áo sơ mi hơi mong manh, dựa vào xe. Trong bóng đêm, đốm lửa trên điếu thuốc anh lập lòe đỏ tươi.
Anh nghiêng người sang một bên, từ xa nhìn sang, cách một khoảng cách không ngắn mà tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nặng nề lạnh lẽo của anh.
“Chị Giang Kỳ, chị có nghe không?” Giọng cô gái trẻ vang lên trong điện thoại, tôi không kịp bận tâm, vội vàng cúp máy.
Tôi nghiến răng đi qua, không dám chắc hỏi: “Anh đang đợi tôi?”