Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặt Hoắc Nhẫn cực kỳ lạnh lùng, nhướng mày châm chọc: “Có con mồi mới?”
Tôi biết anh đã nhìn thấy cảnh Tống Dư Từ ôm tôi ban nãy, há miệng muốn giải thích nhưng lại cảm thấy không cần thiết. Vì vậy ngừng lời.
“Chậc.” Hoắc Nhẫn bật cười, vẻ mặt vô cùng hoang đường, rít mạnh hơi thuốc, “Thế mà tôi còn muốn tìm cô nói chuyện, thật mỉa mai.”
Tôi ngẩn ngơ nhìn anh kéo cửa xe đi lên, miệng như rót chì, không thể nào mở miệng ra được.
Tiếng động cơ ô tô gầm rú giúp tôi hoàn hồn: “Cậu ta không phải…”
“Giang Kỳ.” Lần đầu tiên Hoắc Nhẫn mất kiên nhẫn, gay gắt tung ra một câu, “Cô là động vật sao?”
Tôi sửng sốt.
“Dục vọng là bản năng của động vật, trung thành là điểm mấu chốt cơ bản của con người.” Mắt anh nhìn thẳng về phía trước, giọng lạnh lùng như d|a|o luồn trong gió rét.
“Hoắc Nhẫn.” Tôi lạnh giọng.
Hoắc Nhẫn không nhượng bộ: “Xin lỗi, lời khó nghe.”
Cuối cùng anh cũng quay sang nhìn tôi, nhưng ánh mắt vẫn rất lạnh: “Tôi cho rằng giữa chúng ta có điều gì đó khác biệt, vẫn luôn ảo tưởng như vậy.”
“Tốt lắm, cô thật giỏi.” Nói tới đây, anh nắm tay thành nắm đấm, giận quá hóa cười.
Đau buồn, phẫn nộ trong lòng tôi bỗng biến mất. Tôi muốn nói chuyện với anh rõ ràng, ít nhất cũng không phải kết thúc theo cách đáng xấu hổ thế này.
“Tôi với cậu ta không phải như anh nghĩ.” Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, “Mấy năm nay…”
“Đủ rồi.”
Lần đầu tiên Hoắc Nhẫn vội vàng ngắt lời tôi, một giây trước khi lái xe rời đi, anh để lại một câu gần như tuyệt vọng: “Hai năm là đủ rồi.”
Xe lao đi, tôi đứng trong gió lạnh thật lâu không thể nhúc nhích.
Mấy năm nay anh đang đợi tôi sao?
Vấn đề này cứ lẩn quẩn mãi trong đầu tôi, càng nghĩ càng thấy mình chẳng ra gì. Cho dù muốn chấm dứt cũng nên chính miệng nói với anh, chứ không phải bỏ chạy trối c.h.ế.t.
Tôi kéo số anh khỏi danh sách đen, cách vài ngày lại nhắn tin cho anh.
Không hề ngạc nhiên khi anh lại phớt lờ tôi.
Lửa giận khá lớn!
Có vẻ như trong chốc lát không thể dỗ dành được.
Mấy ngày sau, tôi lấy cớ đi thăm thầy, lại đến dự thính lớp anh dạy.
Tôi dám chắc, anh vừa vào phòng học đã nhìn thấy tôi, nhưng không hề có phản ứng, bình thản, ung dung dạy xong. Sau đó anh bị mấy nữ sinh vây quanh, hỏi đủ chuyện.
Cảnh tượng lần trước hiện rõ trước mắt, anh có thể giải quyết nhanh chóng rồi rời đi, ở một nơi không xa chờ tôi. Lần này anh quyết tâm phớt lờ tôi, khi có nữ sinh hỏi đến nhà anh xem kính viễn vọng thì anh đồng ý.
Tôi trơ mắt nhìn anh dẫn một đám sinh viên bỏ đi.
Tôi sờ mũi, nản lòng vài ngày.
Khi Hoắc Mẫn liên lạc với tôi thì tôi đang đối diện với ảnh chụp Hoắc Nhẫn trong nhà tắm tự kiểm điểm bản thân.
“Chị Giang Kỳ, em thấy tin chị đoạt giải tin tức trên weibo. Chị giỏi thật.” Giọng Hoắc Mẫn phấn khích.
Mấy năm nay, thỉnh thoảng tôi lên weibo, luôn thấy Hoắc Mẫn nhắn vài tin cho tôi, câu thường nhất là: Gần đây chị thế nào? Bây giờ đang ở đâu? Có chuyện gì thú vị không?
Tôi không phải là người thích chia sẻ nên thỉnh thoảng trả lời một hai câu.
Cô bé rất lịch sự, không tra hỏi, cũng không quấy rầy nhiều.
Tôi cảm giác chỉ cần cô bé xác định tôi còn sống khỏe mạnh là được, cô bé đã mang đến cho tôi cảm giác rất ấm áp.
“Chuyện lâu rồi giờ em mới thấy à?” Tôi nhìn mặt Hoắc Nhẫn, yếu ớt lên tiếng.
Hoắc Mẫn làu bàu: “Đừng nói nữa, em bận muốn chếch, thi cao học, dự án nghiên cứu, đủ thứ chuyện lộn xộn, hai năm rồi em không lên weibo.”
“Hả?” Tôi giật mình, cô bé không lên weibo, sao tôi lại thường xuyên nhận được tin nhắn của em?
Hiện tượng siêu nhiên?
“Chị Giang Kỳ, sao vậy?”
“Không, em không sử dụng weibo vậy ai sử dụng tài khoản của em?”
“Anh hai em đó.” Hoắc Mẫn lại phàn nàn, “Hai năm trước ảnh bảo em tập trung ôn thi cao học, tịch thu tài khoản weibo của em, đổi mật khẩu, không cho em lén truy cập. Anh bảo đợi em tốt nghiệp rồi mới trả, quá độc đoán.”
Tôi nghe cô bé nói, thật lâu sau chưa bình tĩnh lại.
Thì ra, anh vẫn luôn dùng một phương thức khác bầu bạn cùng tôi.