Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chọc ghẹo không được, ít nhiều tôi có cảm giác thất bại. Nhưng đàn ông ấy mà, có thì vui, không có cũng không sao.
Tôi tập trung vào công việc, không ngờ nửa tháng sau, tôi bỗng nhận được tin nhắn Hoắc Nhẫn.
Rất ngắn gọn: Cô Giang, tôi muốn sử dụng bức ảnh lần trước.
Tôi ngạc nhiên: Anh cũng định treo một tấm trong nhà tắm à?
Bên kia ngưng một lát rồi mới nhắn lại: Dùng cho tạp chí.
Có lẽ bình thường anh không thích chụp ảnh, hơn 50% là vì không muốn phiền phức chụp ảnh lại nên mới nhớ đến tôi.
Tôi không phải người nhỏ mọn, rất sảng khoái đáp lại: Tôi có thể gửi cho anh, nhưng anh phải mời tôi ăn cơm.
Có lẽ vì ấn tượng với sự ngả ngớn của tôi mà Hoắc Nhẫn chần chừ.
Hai phút sau mới trả lời lại: Được.
Một tuần sau khi tôi gửi ảnh cho anh, tôi nhìn thấy bức ảnh đó trên một tạp chí khoa học.
Bài viết về thiên văn học với những từ ngữ chuyên môn, tôi đọc rất mơ hồ, khó hiểu. Nhưng sức quyến rũ c.h.ế.t tiệt của người đàn ông này lại làm tim tôi ngứa ngáy.
Tôi thú vị nghĩ: đóa hoa lạnh lùng như thế sẽ có dáng vẻ thế nào khi trên giường?
Vì vậy tôi đề nghị anh thực hiện lời hứa mời tôi ăn cơm.
Hoắc Nhẫn là quân tử, tất nhiên không thất hứa. Tôi được nước làm tới: Anh tự nấu, ở nhà anh.
Có lẽ anh hối hận, loại hối hận vì đã tự vác đá đập chân mình, lại phớt lờ tôi.
Tôi dùng lời lẽ kích thích anh: Tạp chí này chắc cũng có thể tìm thấy trên mạng nhỉ, tôi sẽ đi bình luận là anh chụp ảnh không trả tiền, là lưu manh giả danh trí thức.
Hoắc Nhẫn không chịu nổi, ném qua một địa chỉ.
Buổi tối, đúng giờ, tôi gõ cửa nhà Hoắc Nhẫn.
Anh xuất hiện sau cửa, mặt lạnh nhạt vô cảm.
Tôi thoải mái vào cửa, anh không lấy dép lê cho tôi, tôi đi chân trần, trong nhà mở máy sưởi. Tôi cởi áo khoác, quay lại hỏi anh: “Anh ở một mình?”
Hoắc Nhẫn đóng cửa lại, đứng yên, một tay đút túi quần: “Đây không phải điều cô muốn sao?”
Tôi cười vui vẻ: “Không ngờ thầy Hoắc cũng hiểu chút thú vị.”
Hoắc Nhẫn liếc xéo tôi.
Trước khi đến đây, tôi đã mặc chiếc váy dài màu đỏ rượu, cởi áo khoác ra là lộ nửa vai.
Lần đầu tiên ánh mắt Hoắc Nhẫn thẳng thắn như vậy, cảm xúc thâm sâu trong đáy mắt, thầm lặng mỉa mai.
Tôi không hề cảm thấy ngượng khi bị nhìn thấu mục đích, ngồi xuống đối diện ánh mắt anh.
Đồ ăn đã được dọn lên bàn, trông khá đẹp mắt.
“Thầy Hoăc đẹp trai, tay nghề nấu ăn có vẻ cũng không tồi.”
Anh ngồi xuống sô pha, không có ý định ăn cùng tôi, “Gọi ở quán dưới lầu.”
Nghe nói đồ ăn không phải anh nấu, vốn dĩ đã không muốn ăn, tôi càng không muốn động đũa.
Hoắc Nhẫn cười nhạt: “Ra vẻ.”
Sàn nhà vẫn hơi lạnh, tôi ôm chân lên ghế, nghiêng đầu hỏi anh: “Hoắc Nhẫn, tôi tán tỉnh anh lâu như vậy, anh hoàn toàn thờ ơ à?”
Tôi nói thẳng toẹt, Hoắc Nhẫn dựa vào sô pha, cong môi châm biếm: “Ngày hôm đó không phải cô nói dừng ở đây sao?”
“Ồ ~” tôi kéo dài giọng, trêu anh, “Thì ra anh rất hưởng thụ cảm giác được tán tỉnh.”
“Bệnh.” Anh nghiêng sang một bên, không muốn nói với tôi.
Tôi vén váy lên, khom người nhìn anh: “Hoắc Nhẫn, anh có biết mỗi lần tôi nhìn ảnh của anh thì có cảm giác gì không?”
Khoảng cách rất gần, Hoắc Nhẫn ngửa ra sau kéo giãn khoảng cách ra, nâng cằm nhìn tôi nghiền ngẫm.
“Nói.”
Tôi liếm môi: “Hạnh phúc.”