Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ngộ
Đỗ Vân Sinh mất hồn mất vía tìm đến chỗ bạn tốt, vốn định mở miệng nói chuyện Đằng Chỉ Thanh nhưng lời nói đến miệng lại có hơi do dự.
Cổ thuật dù sao cũng là thứ quỷ quyệt đen tối, khó đảm bảo sẽ không bị truyền ra ngoài, thế thì không tốt cho Đằng Chỉ Thanh lắm.
Bất chấp nỗi sợ với Đằng Chỉ Thanh, Đỗ Vân Sinh vẫn luôn cân nhắc cho y theo phản xạ.
Bạn tốt hỏi hắn: "Sao đấy?"
Đỗ Vân Sinh lúng ta lúng túng lắc đầu, nằm trên sô pha nhà bạn mất ngủ suốt đêm. Ngày hôm sau, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt thâm sì và hỏi bạn mình, muốn chia tay với Đằng Chỉ Thanh thì nên làm gì.
Bạn tốt cười xòa: "Không phải cậu từng bỏ bao người hả? Sao giờ lại còn hỏi tôi?"
Đỗ Vân Sinh ấp úng: "Không giống đâu, y, A Thanh y khác mà."
"Rung động thật à?"
"Tôi đâu phải thứ không rung động bao giờ."
Bạn tốt: "Cậu nói đúng. Nhưng tôi vẫn muốn khuyên cậu, tốt nhất nên xử lý cho cẩn thận. A Thanh của cậu đến từ Khất La trại, người Khất La trại... Tóm lại, tôi khuyên cậu nghĩ lại đi, không thì kiểu gì sớm hay muộn thiên lôi cũng đánh xuống."
"Sao lại nói với tôi như vậy chứ? Tôi cũng thích A Thanh, chỉ là trước đây cảm thấy không đúng lắm." Đỗ Vân Sinh không biết nói như nào mới được, giờ hắn cũng hoang mang lắm.
Thật ra trước kia cũng không muốn cãi nhau với A Thanh, nhưng theo dõi rồi cổ thuật, những thứ đó thật sự vượt quá giới hạn chấp nhận của hắn.
"Tôi sẽ nghĩ lại, nghĩ lại xem sao."
Bạn tốt hiểu rõ bản tính Đỗ Vân Sinh nên cũng lười khuyên hắn quá nhiều, chỉ bảo rằng nếu đã cầu hôn, muốn chia tay thì nên suy nghĩ kỹ chút. Sau đó, bạn tốt lại lái xe chở Đỗ Vân Sinh đi bệnh viện thăm hỏi một người.
Đó là một người đàn ông gầy trơ xương với trạng thái tinh thần rất tồi tệ.
Thăm hỏi xong, bạn tốt hỏi Đỗ Vân Sinh có cảm nghĩ gì. Đỗ Vân Sinh khó hiểu, bạn tốt bèn nói: "Người đó là em họ tôi, từng lừa dối một cô gái bản Miêu. Kết quả là bị hạ cổ, không chỉ hại bản thân cửa nát nhà tan còn suýt chút nữa hại chết cô bạn gái lúc đó. Sau này tìm được đại sư mới miễn cưỡng cứu về được, nhưng đã bị rối loạn thần kinh."
Đỗ Vân Sinh kinh hãi: "Cô gái bản Miêu —— chẳng lẽ chính là Khất La trại?"
Bạn tốt mặt mày nghiêm túc: "Đúng vậy. Thế nên tôi mới khuyên cậu chớ có đi trêu chọc người Khất La trại, ai biết cậu vẫn bị sắc đẹp mê hoặc, tự tìm đường chết."
Đỗ Vân Sinh cầu xin bạn tốt: "Cậu giúp tôi đi mà, giới thiệu vị đại sư đó cho tôi đi."
Bạn tốt trong lòng cả kinh: "Chẳng lẽ cậu ——"
"Đúng. A Thanh là người Khất La trại, y biết cổ thuật."
Đến lúc này, bạn tốt đành phải đồng ý giúp đỡ. Vị đại sư kia lại tình cờ đi vắng, nhưng đối phương cho thông tin liên hệ, chỉ cần chờ thông tin liên hệ đặc biệt gửi đến là được.
"Thật ra vị đại sư đó tình cờ quen được vu cổ sư trẻ tuổi của Khất La trại, nhờ vị vu cổ sư ấy giúp đỡ, nhưng cũng trả một cái giá rất đắt mới khiến vu cổ sư tha cho em họ tôi một mạng. Giờ nhá, cậu phải tự mình đi cầu vị vu cổ sư này giúp cho."
Đỗ Vân Sinh: "Tôi biết rồi."
Đỗ Vân Sinh ở chỗ bạn tốt một thời gian thì phát hiện bạn tốt xảy ra chuyện, nhưng đến bệnh viện kiểm tra lại không tìm được nguyên nhân. Bạn tốt ngày một yếu đi, hỏi vị đại sư kia mới biết có thể là trúng cổ độc.
Đại sư bảo Đỗ Vân Sinh cứ dọn ra trước đã, ông ta nói: "Người Khất La trại có ham muốn chiếm hữu rất mãnh liệt, bọn họ ghét tất cả những ai quá thân thiết với người yêu mình."
Đỗ Vân Sinh nghe lời, mà bạn tốt cũng dần khỏe lên.
Hắn vừa vui vì bạn tốt không có chuyện gì, lại vừa sợ hãi Đằng Chỉ Thanh.
Ban đầu nỗi sợ với Đằng Chỉ Thanh bắt nguồn từ việc y theo dõi, giờ đây lại là bởi vì năng lực giết người vô hình khủng bố của đối phương. Trưởng thành trong xã hội pháp quyền, Đỗ Vân Sinh không thể tiếp nhận chuyện Đằng Chỉ Thanh biết cổ thuật.
Đằng Chỉ Thanh quá mức mỹ lệ tựa như bộ xương trắng được khoác tấm da mỹ nhân, như một đóa hoa sặc sỡ thì có độc, khiến Đỗ Vân Sinh cảm thấy sợ hãi, nên hắn chỉ giậm chân tại chỗ, có thể kéo dài bao lâu thì kéo. Nhưng dần dà, hắn nhận ra những người thường xuyên bên cạnh mình đều sẽ xảy ra chuyện, bao gồm cả cô bé tỏ tình với hắn hồi trước.
Không có ai tới gần, Đỗ Vân Sinh ở một mình được hai tháng. Hắn không thể chịu nổi cảm giác cô độc này nữa, dựa vào chút tức giận chạy về nhà gặp Đằng Chỉ Thanh.
"Đã trở lại?"
Đằng Chỉ Thanh thản nhiên nhìn Đỗ Vân Sinh, gương mặt vẫn mỹ lệ đến không giống người thật, ánh mắt dịu dàng. Y gọi Đỗ Vân Sinh lại gần, rót nước cho hắn rồi hỏi: "Ăn chưa?"
Đỗ Vân Sinh mím môi không nói, trừng mắt nhìn Đằng Chỉ Thanh, trực tiếp mở miệng: "A Thanh, tôi rất xin lỗi anh."
Đằng Chỉ Thanh nghiêng mặt, nhẹ giọng hỏi hắn: "Em có lỗi với tôi chỗ nào?"
Đỗ Vân Sinh: "Tôi không nên trêu chọc annh, không nên bị sắc đẹp mê hoặc, không nên tùy tiện hứa hẹn... Tôi hối hận rồi." Hắn ngồi trên sô pha, cào cào mái tóc áy náy nói: "Tôi hối hận rồi, A Thanh."
"... Hối hận ư?"
Đỗ Vân Sinh cúi đầu, cơ bản không dám nhìn Đằng Chỉ Thanh, chột dạ kinh khủng.
Lúc này, hắn đã quên mất chuyện Đằng Chỉ Thanh biết cổ thuật, cũng quên mình đang sợ y.
"Tôi không nên trêu chọc anh" Đỗ Vân Sinh nhấn mạnh: "Anh và tôi, tính cách khác nhau, lối sống khác biệt. Anh thích yên lặng, tôi thích náo nhiệt. Anh thích ở một mình, Tôi thì thích đi chơi với nhiều người. Chúng ta không hợp."
Đằng Chỉ Thanh: "Sao ngày trước em không cảm thấy không hợp?"
Đỗ Vân Sinh: "Là lỗi của tôi. Cho nên ——" Hắn hít sâu, ngẩng đầu lên: "Chúng ta chia tay đi, A Thanh."
"Chia tay?"
Mặt Đằng Chỉ Thanh thoáng lộ ra vẻ mơ màng, như thể không hiểu ý nghĩa hai từ này cho lắm. Y bình tĩnh nhìn ngọn đèn, một lúc lâu sau, ánh mắt dừng trên gương mặt tha thiết của Đỗ Vân Sinh, biểu cảm ấy rất chi là quen.
Tràn ngập khát khao và nhiệt tình, giống như hồi còn theo đuổi y, muốn y gật đầu đồng ý, muốn y ôm, muốn y hôn mình. Một người đàn ông to đầu, đối với y lại nhõng nhẽo đến thế, thân mật kề bên rồi rúc vào lồng ngực y, chân tay đan vào nhau khi vui vẻ, rõ ràng không thể giả vờ được, vậy sao lại thay đổi rồi?
Còn chưa được một năm rưỡi, sao đã thay đổi chứ?
Đằng Chỉ Thanh hoang mang khó hiểu, ngồi xổm xuống nhìn Đỗ Vân Sinh, xem nhẹ cảm giác đau đến khó thở trong ngực. Y nâng khuôn mặt của Đỗ Vân Sinh, hôn nhẹ xuống khóe môi đã từng thốt ra bao lời yêu thương.
"Em muốn tôi về Khất La trại sao? Em sẽ về với tôi chứ? Vân Sinh, chúng ta đã chia xa rất nhiều ngày rồi. Em hẳn nên hết sức bình tĩnh và cân nhắc cẩn thận. Nên chúng ta hòa giải nhé."
Đỗ Vân Sinh nhìn sang hướng khác: "Tôi nói... Chúng ta chia tay đi. Thật xin lỗi, A Thanh, anh muốn gì, tôi đều có thể bù đắp, tôi nhất định sẽ bù đắp cho anh."
"Vân Sinh à." Đằng Chỉ Thanh thở dài: "Nếu muốn bù đắp, dùng quãng đời còn lại của em bù đắp cho tôi đi."
Đỗ Vân Sinh: "Trừ cái này ra, anh có thể đưa ra bất cứ yêu cầu nào."
Đằng Chỉ Thanh lắc đầu: "Em biết rõ là không thể mà."
Y hôn lên mặt Đỗ Vân Sinh, nhưng Đỗ Vân Sinh lại tránh ra, nụ hôn thất bại. Đằng Chỉ Thanh sững sờ một lát, nắm tay Đỗ Vân Sinh thân mật nói: "Như này được không, tôi về bản Khất La, em cứ quay lại tìm tôi như trước?"
Đỗ Vân Sinh nhíu mày: "A Thanh, anh thế này là không được. Chúng ta thật sự không hợp, tôi rất mệt mỏi."
"Vậy thì tôi đến đây tìm em, tôi không sợ mệt."
Đỗ Vân Sinh lắc đầu, muốn nói lại thôi.
Đằng Chỉ Thanh nở nụ cười, trong đôi mắt tươi cười mỹ lệ đều là hình ảnh Đỗ Vân Sinh: "Tôi đến đây tìm em. Trước đây em từng nói muốn dẫn tôi đi gặp bạn anh, tôi cũng có thể đi gặp họ."
"Không cần đâu, anh không thích, đừng miễn cưỡng. Anh... thế này không giống anh lắm, hơn nữa ——" Đỗ Vân Sinh do dự, vẫn bịa chuyện nói: "Tôi muốn một gia đình bình thường với những đứa trẻ. Trước kia tôi thích phụ nữ, cho nên con cái vẫn luôn nằm trong kế hoạch cuộc đời của tôi. Gặp được anh, anh là ngoài ý muốn."
Đằng Chỉ Thanh bình tĩnh nhìn Đỗ Vân Sinh, trong lòng nghĩ, quả nhiên là ngoại lệ nhỉ.
Đỗ Vân Sinh rút tay về, đứng lên đi về cửa nói: "Đến lúc đó tôi sẽ mời luật sư đến đây. Nếu anh thích nơi này, tôi cũng có thể sang tên cho anh. Dù sao tôi rất xin lỗi anh, tôi nhất định sẽ bù đắp cho anh. Nhưng, chúng ta vẫn nên chia tay đi."
Đằng Chỉ Thanh không đáp lại hắn, lẳng lặng nhìn bóng lưng dứt khoát của Đỗ Vân Sinh.
Đỗ Vân Sinh đi đến huyền quan, nghe được giọng nói âm u của Đằng Chỉ Thanh: "Em quả nhiên không thể một lòng một dạ đến già. Người bên ngoài các người đều như vậy, lời nói tha thiết và lời hứa hạ bút thành văn, luôn nuốt lời."
Đỗ Vân Sinh không hiểu sao cả người bỗng thấy ớn lạnh, trực giác sợ hãi vội vàng muốn mở cửa, nhưng hắn lại nhận ra cửa không mở được. Tập trung nhìn, hắn phát hiện trên then cửa có một con rắn nhỏ sặc sỡ đang quấn lấy, sợ tới mức vội vàng lùi lại, đụng phải ngực Đằng Chỉ Thanh đằng sau.
Đằng Chỉ Thanh vòng tay ôm lấy eo Đỗ Vân Sinh, nỉ non bên tai hắn: "Tôi nói rồi, chuyện đã hứa thì không thể đổi ý. Em cũng đã nói sẽ không bao giờ hối hận mà."
"Vân Sinh, tôi tin rằng em không thể rời xa tôi, nhưng tôi biết em sẽ rời xa tôi."
"Ngoan, bên ngoài không có gì vui đâu."
"Hóa ra Vân Sinh muốn có bé con à, em nói sớm chút thì tôi đã sớm cho em rồi. Nhưng mà, giờ cũng chưa muộn. Mấy ngày nữa, chúng ta về Khất La trại thành thân. Đúng rồi, các người hẳn nên gọi là 'kết hôn'."
Đỗ Vân Sinh co đồng tử, cả người run lên, muốn thoát ra lại phát hiện cánh tay đặt bên hông mạnh mẽ kinh khủng, căn bản chỉ như trứng chọi đá.
Dưới ánh đèn lạnh lẽo, một bóng người chồng lên một bóng người khác, nhưng một lúc sau, bóng người đang giãy giụa đã bị lôi khỏi huyền quan.
'Rầm' một tiếng, cửa phòng ngủ mở ra rồi đóng sập lại.