Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ngô Đồng Dưới Mưa Rào - Xuân Dữ Diên
  3. Chương 21: Xe đông lạnh
Trước /40 Sau

Ngô Đồng Dưới Mưa Rào - Xuân Dữ Diên

Chương 21: Xe đông lạnh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Năm hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp Trường Đại học Ryerson với GPA tuyệt đối, cô được Hiệu trưởng đề cử danh hiệu sinh viên tốt nghiệp xuất sắc.

Trong buổi trưng bày lần thứ ba của Trung tâm Nghệ thuật Toronto, tác phẩm tốt nghiệp của cô được bán với giá ba triệu đô la Mỹ.

Trong hai mươi hai năm đầu, cuộc đời của Ngô Đồng quá mức thuận buồm xuôi gió, đạt tới đỉnh cao chói lọi. Cô sở hữu tài năng thiên bẩm trong nhiếp ảnh, gia đình hỗ trợ cho cô mọi điều kiện thuận lợi.

Ý kiến trái chiều xoay quanh cô cũng nhiều chẳng kém. Có người nói cô kiêu kỳ, ngông cuồng tự cao, là thiên tài, tạo nên các tác phẩm xuất sắc như thần. Nhưng cũng có kẻ chỉ trích cô là một nhiếp ảnh gia ảo, dựa vào sắc đẹp và sắc tộc để đánh bóng tên tuổi, chưa kể đến hậu thuẫn vững chắc từ gia đình cô.

Bấy giờ Ngô Đồng giống hệt một chiếc đèn lồng thủy tinh bảy sắc, tỏa ra muôn vàn tia sáng rực rỡ thu hút ánh mắt của người khác. Có người ghét cô, cũng có người mến cô.

Nhưng cô không bận tâm đến cách nhìn nhận của người khác, cô chỉ chắc chắn một điều: Cô sẽ cống hiến cả đời mình cho nhiếp ảnh.

Sau khi buổi triển lãm tốt nghiệp kết thúc, cô lên kế hoạch tới Bắc Cực để chụp ảnh trong hai tháng.

Trước lúc khởi hành, cô đến nhà Ngô Hằng, thấy ánh mắt đờ đẫn của anh ta một lần nữa. Họ cãi nhau kịch liệt, nhưng buộc phải dừng lại khi nghe tiếng súng bên ngoài.

Ngô Hằng lái xe dẫn cô chạy trốn.

Ngô Đồng nghĩ, nhiều thời điểm cô đã thật sự hết lựa chọn.

Lên xe Ngô Hằng thì cô gặp tai nạn, còn nếu không lên, cô sẽ chết dưới họng súng.

Sao một tên chơi đồ quá liều như anh ta có thể lái xe được? Cuối cùng chiếc Land Rover lao thẳng xuống vách núi.

Bác sĩ bảo họ rất may mắn.

Ngô Đồng nghĩ có lẽ điều này chỉ đúng với mỗi Ngô Hằng.

Dưới vách núi nhô ra một tảng đá lớn, họ không mất mạng.

Ngô Hằng gãy ba xương sườn, Ngô Đồng gãy cẳng chân trái, cả hai rơi vào hôn mê.

Ngô Chính Trung và Lục Cầm nhanh chóng đến bệnh viện, họ cảm ơn bác sĩ không ngừng.

Cho đến khi Ngô Đồng tỉnh dậy.

Cô hỏi: “Tại sao con không thấy gì cả?”

“Mẹ ơi! Tại sao con không nhìn được gì hết?”

Bác sĩ kiểm tra cho cô, trong não cô không có tụ máu, nhưng mắt cô đã chịu chấn thương nghiêm trọng.

Vỡ thủy tinh thể, bong võng mạc, bên trong nhãn cầu xuất huyết nặng, nứt điểm vàng.

Ngô Đồng chỉ hỏi bác sĩ: “Cháu có thể nhìn thấy lại không?”

Bác sĩ im lặng hồi lâu mới trả lời: “Mandy, It depends.” (Mandy, tùy vào tình hình nữa.)

Một nhiếp ảnh gia mất đôi mắt, một nghệ sĩ piano mất ngón tay, một ca sĩ mất giọng hát.

Cô như một phiến đá mỏng manh, bề ngoài tinh tế đẹp đẽ, nhưng đã bị kiếp đời bẻ gãy từ giữa, phơi bày tất cả mặt yếu đuối lẫn bất lực bên trong.

Cô gào khóc không thôi, cô không còn nhìn thấy khung cảnh sống động nữa, thay vào đó chỉ toàn những bức tranh mờ nhòe, đầy nhiễu ảnh, vô vàn bóng đen di chuyển không ngừng trước mắt cô. Về đêm, trước mắt cô bắt đầu lấp loáng chẳng biết bao nhiêu lần.

Phẫu thuật, phẫu thuật, phẫu thuật.

Hết ca này sang ca khác.

Cô cứ mở mắt, cứ ấp ủ kỳ vọng hết lần này đến lần khác.

Nhưng lần nào cô cũng chỉ thấy cảnh tượng mờ mịt, đục ngầu, không hề cải thiện gì.

Cô liên tục nếm trải cảm giác bị giày xéo, như nhảy từ trên cao xuống.

Dần dà Ngô Chính Trung không còn thời gian đến thăm cô nữa, Lục Cầm tới bệnh viện chăm sóc cô cũng thỉnh thoảng âm thầm rơi lệ. Còn Ngô Hằng, anh ta mất tăm hoàn toàn sau khi xuất viện.

Ngô Đồng bắt đầu mắng nhiếc Ngô Hằng, cô hận anh ta, vì anh ta đã hủy hoại tất cả mọi thứ của cô.

Nếu không, tại sao anh ta không dám đến gặp cô chứ?

Lục Cầm bảo trong nhà xảy ra một số chuyện, cần bố và anh trai phải lo liệu. Ngô Đồng không hiểu, tinh thần cô ngày càng tồi tệ sau mỗi ca phẫu thuật.

Về sau, cô mới biết vụ tai nạn kia chỉ là khởi đầu cho mọi thảm họa.

Công việc kinh doanh của gia đình bị cướp phá, bị đe dọa. Ngô Đồng cũng buộc phải chuyển qua nhiều bệnh viện khác nhau.

Họ đang trốn tránh việc gì đó, nhưng không muốn nói cho cô biết.

Bấy giờ, cô đã trải qua sáu ca phẫu thuật, cấu tạo mắt quá phức tạp, còn tổn thương của cô quá nặng. Nhiều bộ phận bị tổn hại, bác sĩ chỉ có thể chữa trị từng bước một.

Lần cuối cùng, bác sĩ muốn tiến hành phẫu thuật cắt bỏ thủy tinh thể của cô, sau đó sẽ bơm khí vào thay thế.

“Nếu ca phẫu thuật này thành công, khả năng cao cô sẽ nhìn thấy lại. Nhưng Mandy, cô nên hạn chế khóc, khóc không tốt cho mắt đâu.”

Từ ngày hôm ấy, Ngô Đồng không còn rơi nước mắt nữa, cô chuẩn bị tinh thần đón nhận ca phẫu thuật quan trọng này.

Vào ngày phẫu thuật, Ngô Hằng đến bệnh viện. Anh ta nói Ngô Chính Trung và Lục Cầm đang làm thủ tục chuyển nhượng tài sản, sau ca phẫu thuật hôm nay, họ sẽ lập tức rời khỏi Toronto, chuyển lên phía Bắc Canada tạm trú một thời gian.

Trước khi vào phòng phẫu thuật, Ngô Hằng khẽ nói vào tai Ngô Đồng: “Tiểu Đồng, anh...”

Ngô Đồng chờ một lát nhưng anh ta vẫn không nói hết. Cô nhắm mắt, được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Ca phẫu thuật kéo dài ba tiếng, tình trạng đáy mắt của cô quá tệ, kèm theo xuất huyết nặng. Sau khi phẫu thuật kết thúc, bác sĩ nói:

“Mandy, tình trạng của cô không khả quan lắm.”

Quả nhiên, cô luôn được nâng lên cao rồi bị đẩy mạnh xuống.

Hết lần này đến lần khác, cô ngã tới tan xương nát thịt.

Bác sĩ dặn sau khi bơm khí vào mắt, trong vòng một tuần cô không được ngồi máy bay, vì áp suất trong nhãn cầu sẽ tăng lên lúc ở trên cao, khí sẽ giãn nở, có thể khiến ca phẫu thuật trở nên vô ích.

Nhưng vốn dĩ ca phẫu thuật không thành công mà, đúng không?

Trên đường rời khỏi Toronto, Ngô Đồng bắt đầu thở gấp, tim đau âm ỉ, cơ thể tê liệt, nước mắt tuôn rơi mà không thể khống chế được.

Chứng lo âu nặng của cô phát tác, cô không thở nổi, không thể cử động, cận kề cái chết.

Ngô Hằng kiên quyết không quay đầu xe, anh ta không nghĩ căn bệnh sẽ đe dọa đến tính mạng Ngô Đồng.

Ngô Hằng nói: “Con bé làm cô chủ quen rồi, giờ mà về bệnh viện, tất cả chúng ta sẽ mất mạng đấy!”

Nhưng cuối cùng Ngô Chính Trung và Lục Cầm vẫn quyết định quay lại, họ đưa Ngô Đồng về bệnh viện.

Ngô Hằng trông chừng Ngô Đồng ở phòng bệnh, thấy cô dần dần bình tâm, còn Ngô Chính Trung và Lục Cầm ra ngoài mua mấy món ăn tối yêu thích của Ngô Đồng.

Tối đó, Ngô Hằng đợi rất lâu nhưng không thấy Ngô Chính Trung và Lục Cầm trở về. Anh ta chỉ nhận được một tin nhắn thoại từ Lục Cầm: “Con dẫn Tiểu Đồng về nước ngay, tìm chú Lương giúp đỡ.”

Ngô Hằng cảm thấy có điều bất ổn, lập tức đưa Ngô Đồng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo đến trốn trong một khách sạn. Hôm sau, thời sự địa phương ở Toronto đưa tin một cặp vợ chồng thương nhân gốc Hoa bị sát hại.

Khoảnh khắc đấy, Ngô Hằng quyết định phải về nước ngay, nhưng anh ta không nói cho Ngô Đồng biết tin dữ của Ngô Chính Trung và Lục Cầm, vì tình trạng tinh thần cô đang suy sụp tột cùng.

Ngô Đồng nói: “Bác sĩ bảo em vẫn chưa thể ngồi máy bay.”

Ngô Hằng lạnh lùng bảo: “Em muốn sống thì lên máy bay, không muốn thì ở lại một mình.”

Cô luôn bị từng đợt sóng lớn đẩy về phía trước. Thỉnh thoảng Ngô Đồng tự hỏi, nếu năm ấy cô không lên máy bay, có lẽ mắt cô sẽ không chuyển biến xấu đến nỗi hết đường cứu chữa, có lẽ cô đã may mắn sống sót, hoặc có lẽ cô sẽ bỏ mạng ngay tại đó.

Phải chăng mọi kết quả khác sẽ tốt hơn những việc cô đã trải qua trên máy bay?

Áp lực trong mắt cô tăng cao, võng mạc bắt đầu bị rách, trước mắt cô nhấp nháy nhiều tia sáng và dải màu không thôi. Cả mắt lẫn não cô đau nhức liên tục không thể chịu nổi. Vạn vật xung quanh cô bắt đầu quay cuồng, trở nên hỗn loạn khôn cùng.

Trên máy bay, có người bàn tán về tin tức đáng sợ ở Toronto sáng nay. Cô nghe thấy tên Ngô Chính Trung và Lục Cầm.

Cô giàn giụa nước mắt.

Mọi chuyện ngày càng tồi tệ.

Mọi chuyện cứ ngày một be bét hơn.

Ngô Hằng nhờ tiếp viên đưa Ngô Đồng vào nhà vệ sinh.

“Con bé không nhìn thấy.” Anh ta bảo.

Có lẽ từ hôm đấy, Ngô Đồng đã chắc chắn suốt quãng đời về sau của mình, cô sẽ trở thành một “người mù” trong mắt người khác.

Nếu bạn nghĩ người mù không thể thấy được thì bạn rất may mắn, vì bạn không hề hiểu gì về họ.

Người mù được định nghĩa như sau: Thị lực có tốt đến đâu cũng không lớn hơn 0.04 (tham khảo Wikipedia). Do đó, không phải người mù nào cũng hoàn toàn không thấy gì. Trường hợp với tình trạng khá hơn vẫn có cảm giác về ánh sáng của sự vật.

Trong ba năm sau khi trốn về nước từ Canada, Ngô Đồng đã trải qua thêm vài ca phẫu thuật nữa. Cuối cùng bác sĩ nói với cô, việc tiếp tục phẫu thuật trở nên vô nghĩa rồi, điều quan trọng nhất là cô phải học cách thích nghi với cuộc sống.

Thật ra Ngô Đồng không phải người mù theo nghĩa học thuật. Cảm giác ánh sáng của cô vẫn tốt hơn người bị suy giảm thị lực nghiêm trọng.

Cô không thể nhìn rõ vật thể chi tiết, nhưng sau khi thích ứng, từ những đường viền của chúng, cô có thể nhận biết các sự vật to với hình thù rõ ràng thường thấy như bàn, người, cửa, khay thức ăn. Khi xuống lầu, cô dò dẫm vài bước trước, ghi nhớ chiều cao và độ rộng của bậc thang. Dù tốc độ từ từ nhưng cô vẫn có thể tự đi được.

Cô bắt đầu thích trang điểm xinh đẹp, diện quần áo nổi bật. Đồng thời, cô trở nên sắc sảo kiêu căng hơn.

Mọi người bắt đầu không dám nhìn thẳng vào cô. Cô liên tục hỏi một người cùng một câu: “Anh là ai? Cô là ai?”

Họ cho rằng cô ngạo mạn.

Một “cô chiêu” như cô chẳng xem ai ra gì.

Dần dà quen với cuộc sống như vậy, cô tiếp tục cầm máy ảnh lên. Cô vờ như chưa từng gặp chuyện gì, cô vẫn là nhiếp ảnh gia Madelyn đầy triển vọng.

Nhưng duy nhất mỗi cô biết, sau này, trong mớ máy ảnh kia chỉ chứa toàn hình rác rưởi, lộn xộn, mờ nhòe, bố cục méo mó.

Thế nên, cô không bao giờ cho ai xem máy ảnh của mình.

Chiếc máy ảnh của cô cũng như đôi mắt của cô, đã hỏng bét rồi.

Thật ra Ngô Đồng muốn hỏi, sao Trương Sậu biết về món đồ kỷ niệm mẹ cô để lại, sao anh biết họ tên tiếng Trung mà cô chưa từng đăng ký, và sao anh biết mật khẩu của két sắt cô chưa bao giờ tiết lộ với ai.

Nhưng ngồi trên sofa hồi lâu, cô cảm thấy mọi thứ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Tất cả đã tan nát.

Đôi mắt của cô, cơ thể của cô, hy vọng của cô, và cả Ngô Hằng.

Cảnh sát cứ đến hết lần này tới lần khác, bây giờ anh ta vẫn an toàn, nhưng sau này liệu có như thế không?

Cô còn có thể ở bên anh ta bao lâu nữa đây? Có lẽ bao lâu cũng không đủ khiến anh ta thay đổi.

Trong phòng khách, có thể nghe thấy tiếng bụi trên trần nhà rơi xuống.

Ngô Đồng chậm rãi đứng dậy, quyển sổ đen rơi xuống sàn.

“Bộp” một tiếng, gần như khiến trái tim Trương Sậu vụn vỡ.

Ngô Đồng quay lại, tìm tay nắm cửa.

Cô mở cửa, nhưng Trương Sậu đã nắm chặt cổ tay cô.

“Ngô Đồng.” Anh lên tiếng.

Ngô Đồng sực nhớ ra, từ đầu đến cuối, anh chưa từng gọi tên cô lấy một lần.

Anh chưa bao giờ gọi cô là Madelyn hay Mandy. Hóa ra, vốn dĩ anh đã biết tên tiếng Trung của cô.

Anh cảm thấy cô chỉ là Ngô Đồng, không phải Madelyn hay Mandy.

Cô đọc hết nội dung trong sổ rồi, anh cũng nhận ra cô đã biết.

Nhưng cô vẫn bình tĩnh muốn rời khỏi.

Không một tiếng la hét, không một bạt tai, không đổ một giọt máu.

Cô cứ điềm tĩnh muốn rời khỏi như thế thôi.

Đáng lẽ Trương Sậu nên để cô đi.

Song, anh vẫn không thể kiểm soát được bản thân mà níu lấy tay cô.

Luồng gió lạnh lẽo thổi vào từ cầu thang, Ngô Đồng không quay đầu.

Cô nhìn cảnh vật tối tăm bên ngoài, khẽ khàng cất lời:

“Thật ra tôi không quan tâm chuyện anh biết tôi là người mù, anh thông minh mà, ở cạnh tôi lâu như thế, sớm muộn gì cũng biết.”

“Anh lợi dụng tôi để tóm được nhược điểm của anh trai tôi, ừ cũng không sao. Nếu anh ta phạm tội thật, anh cứ thẳng tay tống anh ta vào tù thôi.”

“Nhưng…” Ngô Đồng quay đầu nhìn Trương Sậu: “Thi thoảng ấy, con người nực cười lắm, họ vừa nói tôn trọng bạn, vừa công khai trắng trợn lợi dụng điều đó để lừa dối bạn.”

Rút tay mình ra khỏi tay Trương Sậu, Ngô Đồng mở cửa, bước xuống cầu thang.

Cô đã tập luyện hằng hà sa số lần, đã ngã hằng hà sa số lần, từng bầm dập mặt mũi, từng chảy máu, cốt để đổi lấy phần danh dự nhỏ cho bản thân từ đó về sau.

Cô chầm chậm xuống từng bước, nhưng dáng người vẫn thẳng tắp. Cô không cần lòng thương hại bố thí của ai cả, dù máu chảy thành sông, cô cũng sẽ không dễ dàng cúi đầu.

Trương Sậu đứng ở cửa rất lâu, cảm thấy có điều gì đấy trong tim đã sụp đổ. Một dòng nước cuồn cuộn cuốn trôi người anh, tay chân run bần bật không thể kiểm soát.

“Tôi sẽ nói cho em biết tất cả.” Trương Sậu nhanh chân đuổi theo Ngô Đồng, trầm giọng nói.

Nhưng cô chỉ nghiêng đầu, mỉm cười nhẹ với anh: “Không cần đâu, Trương Sậu.”

Cô không quan tâm, cô không quan tâm gì nữa.

Trương Sậu muốn giữ lấy cô, nhưng cô đã bước vào cơn mưa xối xả.

Băng qua một con phố, cô lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại.

Giống hệt thời điểm họ đồng hành lên Bắc Sơn, cô đứng đợi anh dưới trận mưa rào.

Nhưng giờ đây, cô sẽ không đợi anh nữa.

Nước không ngừng chảy xuống từ trán Trương Sậu, tụ thành làn mưa dài vương trên mi mắt anh.

Hình bóng cô trở nên mờ nhạt, trở nên phai nhòa, tựa như giây tiếp theo sẽ tan biến vĩnh viễn.

Anh nghĩ, ban nãy trên ghế sofa, anh nên ôm cô.

Nhưng anh không làm thế.

Anh không nên, anh không thể.

Để cô đi, anh nên để cô đi.

Trương Sậu dõi theo bóng dáng cô từ xa, nước mưa lạnh lẽo trên cằm anh rơi xuống đất.

Anh thoáng thấy một chiếc xe tải đông lạnh màu trắng đang lao tới từ chỗ gần đó.

Anh ngẩn ra, trong lòng đột ngột reo vang hồi chuông báo động.

Chiếc xe tải đông lạnh che khuất dáng hình Ngô Đồng một chốc, khi xe chạy khỏi...

Nơi ấy không còn một bóng người.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /40 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tu Tiên Gia Tộc Chủng Điền Ký

Copyright © 2022 - MTruyện.net