Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ngô Đồng Dưới Mưa Rào - Xuân Dữ Diên
  3. Chương 23: Khói lửa tàn lụi
Trước /40 Sau

Ngô Đồng Dưới Mưa Rào - Xuân Dữ Diên

Chương 23: Khói lửa tàn lụi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vợ Từ Kiến Quốc kể vào lúc chạng vạng, Từ Kiến Quốc đã ra ngoài giao hàng, là một lô rau củ tươi cần phải chuyển đến thành phố Ngô.

Trước khi xuất phát, Từ Kiến Quốc còn nói lần này ông ta sẽ lén giao một thùng hàng sang thành phố Ngô giúp người ta, tối người đó sẽ đến nhà trả tiền mặt.

Trương Sậu không thể nghe thêm nữa, quay đầu lao ra ngoài.

Anh đã thông thạo con đường từ thành phố Nam đến thành phố Ngô. Lý Thành chạy theo ngay, lên xe cảnh sát với anh.

Trương Sậu đạp mạnh chân ga lùi xe, phanh gấp rồi đổi số, sau đó lao vút.

Vừa gọi điện gấp rút báo cho cấp dưới chặn chiếc xe tải đông lạnh kia, Lý Thành vừa kéo mạnh dây an toàn xuống.

Trong đêm đen, chiếc xe chạy như bay trên đường.

Lý Thành va vào cửa kính vô số lần khi xe rẽ, nhưng anh ấy vẫn giữ chặt tay vịn, không dám thở mạnh.

Hô hấp như tự động ngừng lại, anh ấy nhìn con đường phía trước đăm đăm. Hàng cây cao lớn biến thành bóng đen mờ nhòe, lướt vút ra sau.

Trong xe yên tĩnh, tiếng tim đập trở nên rõ ràng lạ thường.

Lý Thành không khỏi quay sang nhìn Trương Sậu.

Dưới ánh sáng lờ mờ, mọi thứ chẳng hề rõ nét.

Nhưng trên trán, cánh tay và cổ anh đều dính nhiều vết máu đậm nhạt khác nhau.

Khi Lý Thành vừa xuống xe, anh ấy nhìn chiếc ô tô đen Trương Sậu lái, thấy đầu xe đã biến dạng, anh ấy đoán có lẽ do ba tên kia tông Trương Sậu.

Thậm chí Lý Thành không dám nghĩ, dưới bộ đồ đen của Trương Sậu còn bao nhiêu vết thương nữa.

Anh ấy ép bản thân nhìn thẳng về phía trước giống Trương Sậu.

Chiếc xe cảnh sát gầm rú lao băng băng, nhanh đến chóng mặt. Điện thoại của Lý Thành nhận được thông báo, họ đã tìm thấy hình ảnh của xe tải đông lạnh từ camera giám sát.

“Chiếc xe đã gần đến lối ra Lê Kinh, cách chúng ta tầm mười cây số.”

Lý Thành vừa dứt lời, Trương Sậu đạp ga lần nữa, ô tô xuyên thẳng vào màn đêm như thanh kiếm sắc bén.

Lý Thành nhận được tin nhắn khác trên điện thoại.

Cảnh sát đã chuẩn bị chặn xe ở trạm thu phí Lê Kinh.

Gồng cứng toàn thân, Trương Sậu dán chặt mắt vào con đường phía trước. Chỉ trong vài phút, anh đã thấy chiếc xe tải đông lạnh màu trắng và rào chắn đằng xa.

Hô hấp như ngừng hẳn, mọi âm thanh bên tai dần trở nên xa xăm, tất cả cơn đau dường như biến mất ngay tại khoảnh khắc này, hình ảnh gương mặt tái nhợt của cô liên tục hiện lên trong tâm trí anh.

Anh đã đạp chân ga hết cỡ, nhưng không ngờ Từ Kiến Quốc cũng vậy.

Xe tải đông lạnh to lớn lao thẳng qua rào chắn, tiếng còi báo động reo vang inh ỏi, những chiếc xe cảnh sát bên cạnh tức khắc đuổi theo.

Lý Thành chửi thề: “Từ Kiến Quốc điên rồi! Chạy gì chứ!”

Trương Sậu mím chặt môi, không nói một lời, mau chóng vòng qua rào chắn đã vỡ, tiếp tục đuổi theo.

Rõ ràng Từ Kiến Quốc đang hoảng loạn, xe tải lớn chao đảo trên đường như mất thăng bằng.

Cảnh sát nhanh chóng lái xe bao vây hai bên trái phải.

“Từ Kiến Quốc! Dừng xe mau!”

“Từ Kiến Quốc, ông không chạy thoát được đâu!”

“Mau dừng xe!”

Tiếng loa khuếch đại trong màn đêm, Trương Sậu nhắm đúng lúc chiếc xe tải nghiêng sang trái, anh lập tức đâm mạnh từ bên cạnh.

“Rầm” Tiếng va chạm lớn vang lên.

Cơ thể Lý Thành như bị vỡ nát, anh ấy nhắm chặt mắt, cảm nhận chiếc xe đáp xuống mặt đường một lần nữa.

Một giọng nói trầm thấp nhanh chóng lọt vào tai anh ấy: “Xin lỗi.” Rồi Lý Thành thấy Trương Sậu lao ra khỏi xe qua cửa xe đã biến dạng.

Rốt cuộc xe tải đông lạnh đang lao đi cũng dừng lại, nó lật ngang trên đường, không còn khả năng chạy trốn.

Cảnh sát vội vàng mở cửa xe bên phía Lý Thành, đỡ anh ấy ra ngoài.

“Đội trưởng, anh không sao chứ!”

Lý Thành ho sù sụ, chỉ vào xe tải đông lạnh, la to: “Tôi không sao, qua giúp họ mau!”

Cánh cửa thùng xe bị ai đó mạnh bạo mở ra, bên trong chất đầy rau củ quả bảo quản lạnh.

Luồng khí lạnh ập vào mặt, Trương Sậu cảm giác đau như trái tim bị vỡ vụn.

Anh trèo lên xe, bắt đầu tìm Ngô Đồng.

Ngón tay anh đã mất cảm giác, chân phải cũng bắt đầu run rẩy.

Vị máu nồng nặc liên tục dâng lên cổ họng, ánh đèn trên trần xe chiếu sáng làm mờ mắt anh.

Lạnh đến nhường nào.

Cô đã ở trong này bao lâu rồi?

Rau củ hoa quả bị lật tung, chúng rơi ra khỏi túi lăn dưới đất, các cảnh sát khác cũng vào xe hỗ trợ tìm kiếm.

Mới tìm một lát, nhiều người đã run lẩy bẩy vì lạnh.

Một nhóm cảnh sát khác lên thay, có người thấy vết thương của Trương Sậu rỉ máu, hỏi anh muốn xuống nghỉ ngơi không.

Trương Sậu không trả lời, anh điên loạn lật tung từng kiện hàng.

Từ Kiến Quốc đã thú nhận, có một chiếc thùng lớn nằm cuối xe.

Lý Thành nhảy lên xe bới đồ giúp Trương Sậu.

Bàn tay vừa lạnh buốt vừa nóng như bị lửa thiêu, vừa như bị kim đâm. Cuối cùng, họ tìm thấy chiếc thùng ở sâu bên trong.

Một thùng gỗ to, do xe bị lật mạnh nên một phần lớn của thùng đã vỡ.

Trương Sậu lao tới, bẻ từng tấm ván gỗ từ chỗ vỡ ra. Vô vàn mảnh gỗ cứa qua lòng bàn tay anh, máu tươi mới tiếp tục rỉ ra.

Bên trong thùng hoàn toàn lộ ra ngoài.

Tất cả mọi người đứng chết lặng.

Hơi lạnh vẫn từ từ tỏa ra từ thùng gỗ, bên trong không chỉ có mình Ngô Đồng.

Bên cạnh cô còn một bé gái tầm bảy, tám tuổi.

“Cô con gái bị mất tích của ông chủ Vương!” Lý Thành lập tức nhận ra, đây chính là con gái của người môi giới bất động sản dẫn đầu kiện Tống Khai Vận.

Song, điều khiến mọi người kinh ngạc hơn cả là Ngô Đồng nằm cạnh chỉ mặc đồ lót.

Chiếc váy trắng dài của cô quấn chặt cô bé kia như một tấm chăn ấm áp.

Ánh sáng chiếu từ đèn trên trần xe xuống, da Ngô Đồng trắng bệch như một tờ giấy mất hết nhiệt độ. Cô nằm “yên bình”, gương mặt trắng muốt không một biểu cảm, khiến người ta có cảm giác như cô đang thư thái vô cùng.

Cô như được giải thoát.

Cô “ra đi” không hề đau đớn.

Tim Trương Sậu đập thình thịch.

Như ngày tòa tháp trắng đổ sập, như ngày anh thấy chú chim sơn ca tuyệt đẹp rơi thẳng xuống.

Cô đã “đạt được mong ước”.

Cô đã “đạt được mong ước”.

Cô đã toại nguyện rời khỏi trần đời này, rời khỏi thế gian cô chưa từng cảm thấy được như ước nguyện, cô không còn lưu luyến gì với chốn này nữa.

Suy nghĩ ấy tựa một lưỡi dao, chém nát trái tim Trương Sậu thành vô số mảnh.

Anh bất chấp tất cả, lao tới ôm chặt Ngô Đồng vào lòng, cởi áo thun của mình ra bọc kín người cô.

Cô lạnh buốt, cũng mong manh quá đỗi, như một mảnh băng mỏng không thể giữ lấy. Trương Sậu không biết phải ôm cô thế nào, liệu có khiến cô đau không, liệu anh có ôm chặt quá không?

Anh không dám siết chặt cánh tay, chỉ run rẩy nhẹ nhàng ôm cô.

Cơ thể cô không còn mềm mại như trước, làn da trắng bệch khiến trái tim anh đớn đau khôn nguôi.

Trương Sậu run lẩy bẩy, thậm chí anh không dám nhìn thẳng vào gương mặt cô.

Anh chỉ dám cẩn thận, khe khẽ áp má mình vào má cô.

Hàng mi đen nhánh của cô kết thành một lớp băng mỏng trong suốt, giống hệt cánh bướm đang chao lượn chợt lẳng lặng đậu xuống nơi này.

Cô không thể ấm lên, chỉ bình yên nằm ở đấy.

Không nói một lời nào.

Nếu có ai phải chết, cô mong sẽ là cô.

Cô không còn quan tâm nữa, cô không bận lòng gì nữa.

“Trương Sậu! Xe cứu thương đến rồi!”

Trương Sậu bị kéo sang một bên, các nhân viên y tế đưa Ngô Đồng và cô bé lên xe. Khi Lý Thành kêu anh nằm xuống chiếc cáng thứ ba, Trương Sậu đã bước thẳng lên xe cứu thương của Ngô Đồng.

...

Ôn Nguyệt là người đầu tiên đến bệnh viện, Lý Thành hỏi chị Daniel đâu rồi. Chị nói anh ta đang ở xa, không về được. Lý Thành tức giận chửi bới ngay trong bệnh viện, em gái mình suýt chết mà Daniel vẫn không chịu về.

Anh ấy biết Daniel không phải không về được, mà do anh ta không dám đối mặt với Madelyn.

Lý Thành vội vàng liên hệ với cảnh sát nơi Daniel đang ở, yêu cầu đưa anh ta về thành phố Nam.

Tên tài xế xe tải đã bị thẩm vấn trong đêm, trước vô số bằng chứng không thể chối cãi, ông ta sợ hãi khai hết.

Lần đầu tiên, ông ta đã thất bại trong việc bắt cóc Madelyn, khi bị cảnh sát thẩm vấn thì ông ta có thể chối bay chối biến. Lần thứ hai, lúc ông ta lén vận chuyển hàng hóa cá nhân, thấy cảnh sát truy đuổi, ông ta hoảng loạn lao qua rào chắn. Sau khi phát hiện hàng hóa là hai người sống, ông ta sợ đến mức tiểu ra quần.

Lý Thành giở một vài mánh khóe, Từ Kiến Quốc cũng khai đầu đuôi vụ đầu tiên. Họ vẫn chưa điều tra ra người giao việc cho Từ Kiến Quốc. Nhưng việc Daniel không chịu quay về đối mặt với Madelyn đã đủ trả lời tất cả.

Kết quả thẩm vấn Từ Kiến Quốc có vào nửa đêm, Lý Thành đến bệnh viện, thấy Trương Sậu vẫn còn ở đó.

Anh đã rửa sạch vết máu lộ ra ngoài, trên áo thun sẫm màu không còn thấy máu khô nữa.

“Cậu về trước đi, cô ấy tỉnh lại tôi sẽ báo cho cậu.”

Trương Sậu không đáp, ngồi yên không nhúc nhích.

Lý Thành nổi giận, kìm nén tiếng mắng: “Cậu đừng mặc kệ sống chết của bản thân như thế chứ!”

“Vết thương ngoài da thôi, không sao.” Trương Sậu lạnh lùng nói, vẫn cố chấp ngồi cạnh giường bệnh.

Sau khi Ngô Đồng được đưa vào bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng tiến hành liệu pháp tăng thân nhiệt cho cô.

Trương Sậu vẫn luôn chăm chú nhìn Ngô Đồng.

Cô đã thay sang quần áo bệnh nhân, lồng ngực phập phồng nhẹ nhàng khó nhận ra.

Cảnh lúc tìm thấy cô, Trương Sậu không thể gạt ra khỏi đầu.

Cô không muốn sống nữa, cô đã hết quyến luyến với thế giới này.

Trái tim anh như bị hàng nghìn cây kim đâm vào, dòng máu trong suốt trào ra ồ ạt từ hàng nghìn vết thương vô hình.

Tai Trương Sậu ù ù, anh không còn nghe thấy bất cứ lời nào Lý Thành nói nữa.

Anh cứ nhớ về khoảng thời gian họ ở Bắc Sơn, vào lần nọ cô sốt cao.

Khi tỉnh dậy, cô nói: “Trương Sậu, anh quan tâm tôi.”

Bấy giờ trên con mô tô, anh chở cô dạo khắp núi để chụp phong cảnh, cô chui vào áo mưa của anh, lắng nghe chương trình phát thanh trên điện thoại của anh.

Bấy giờ họ dành cả ngày chỉ để ngồi ở bệ đá gần tòa tháp trắng, cô tập trung quan sát khung cảnh qua ống kính máy ảnh, còn anh ngắm cô.

Rồi khi họ rời khỏi, anh mắc sai lầm ở thành phố Ngô. Cô bị thương nghiêm trọng, còn tự làm hại mình trên máy bay.

Sau đó thế gian này đã từng tốt với cô chưa?

Ngã vào bãi kính vỡ, máu me đầy người, cô nói: “Cảnh sát Trương, đừng xem thường tôi.”

Lúc ấy anh nghĩ cô chỉ đang mạnh miệng, giờ đây anh mới vỡ lẽ, cô từng chịu đựng hằng hà, sa số tổn thương.

Để có thể đi lại như bao người bình thường khác, một người không thấy đường phải vấp ngã bao nhiêu lần đây?

Trương Sậu căng thẳng, chăm chú nhìn Ngô Đồng đang ngủ say.

Giá như từng nhát dao ấy đâm vào người anh.

Song, cô vẫn luôn mỉm cười, anh chưa từng thấy cô rơi một giọt lệ nào.

Lý Thành lặng lẽ đẩy cửa ra khỏi phòng bệnh.

Trong phòng chỉ còn hai người họ.

Đèn sáng trưng, cô nhắm nghiền mắt, trên mặt như bao phủ lớp vải the trong suốt mông lung.

Không biết có ai từng nói với cô chưa, rằng khi gỡ bỏ lớp trang điểm mỹ lệ quyến rũ, trông cô tựa hồ mong manh, trong sáng nhưng dễ vỡ lắm.

Có lẽ cô hiểu rõ điều đấy, thế nên mới càng muốn đeo chiếc mặt nạ sắc bén lên.

Cô từng nhận được lòng tốt của ai đó chưa? Anh trai cô, kể cả anh, chẳng phải đã mang đến cho cô nhiều tổn thương nhất sao?

Trương Sậu khó thở, vô thức ngồi gần Ngô Đồng hơn.

Một nửa cánh tay phải của cô lộ ra khỏi chăn, Trương Sậu cầm tay cô dịu dàng để vào trong chăn.

Anh thả lỏng ngón tay, biết mình nên rút tay về.

Ấy mà anh cứ đặt bàn tay trong chăn rồi nắm chặt tay cô lần nữa.

Tay cô mất hết sức lực, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay anh.

Trương Sậu không buông tay cô ra.

Tim anh còn đập mạnh hơn cả lúc anh nấp dưới cửa sổ nghe trộm.

Nếu cô thấy, nhất định cô sẽ mỉa mai anh: “Cảnh sát Trương, chắc anh yêu tôi lắm nhỉ?”

Lòng bàn tay Trương Sậu dần siết chặt.

Anh cảm nhận được Ngô Đồng cử động nhẹ.

Trương Sậu thả lỏng tay ra, rõ ràng cô đã cử động thật.

Anh bật dậy nhấn chuông.

...

Nhiều bác sĩ và điều dưỡng vây quanh giường bệnh.

Một điều dưỡng vội vàng đo nhiệt độ, lấy nước, đo huyết áp cho Ngô Đồng. Còn bác sĩ cầm đèn kiểm tra đồng tử của cô, rồi thở phào nhẹ nhõm, dặn điều dưỡng bắt đầu truyền dịch dinh dưỡng cho cô.

Lý Thành hỏi Ngô Đồng: “Tại sao cô lại đưa quần áo cho cô bé kia? Cô quen cô bé ấy sao?”

Ngô Đồng hơi ngồi dậy dựa vào đầu giường, giọng cô không to mấy, hô hấp yếu ớt: “Cảnh sát Trương chưa nói cho anh biết à?”

Lý Thành ngẩn người, quay sang nhìn Trương Sậu.

Nhưng Trương Sậu không nhìn anh ấy, chỉ chăm chú nhìn Ngô Đồng.

Khi cô cười, thật ra nụ cười ấy gượng gạo lắm, nhưng anh đã quen với điệu bộ này của cô. Vào thời điểm yếu đuối nhất, cô vẫn muốn người khác ngẩng đầu nhìn cô.

Trương Sậu không nói gì, Ngô Đồng gắng gượng cười, hỏi Lý Thành: “Cảnh sát Trương chưa nói cho anh biết tôi là một kẻ mù sao?”

Trương Sậu không thích cô dùng từ này để nói về mình.

Còn Lý Thành càng thêm ngỡ ngàng.

Nhưng Ngô Đồng vẫn thản nhiên tiếp tục: “Dù chạy ra ngoài, tôi cũng không thấy đường đâu, thưa anh cảnh sát.”

Lý Thành há hốc miệng, hồi lâu sau mới quay sang nhìn Trương Sậu: “Cô ấy...”

Nhưng chưa kịp nói hết câu, Trương Sậu đã đẩy anh ấy ra ngoài.

“Sáng mai hẵng hỏi cô ấy lại.” Anh nhỏ giọng nói.

Lý Thành vẫn khó tin nhìn Ngô Đồng. Anh ấy đã tiếp xúc với cô vài lần, nhưng không hề nhận ra cô không nhìn thấy.

Lý Thành nghi ngờ nhìn Trương Sậu, nhưng Trương Sậu đã mở cửa.

“Bây giờ không thích hợp để hỏi chuyện cô ấy.”

Lý Thành lướt mắt qua Trương Sậu rồi nhìn Ngô Đồng, lúc này cô đã nhắm mắt, ánh đèn trong phòng bệnh càng khiến cô trông nhợt nhạt hơn, Lý Thành cũng không nỡ.

“Tối nay cậu ở đây trông cô ấy?” Lý Thành hạ giọng: “Chúng tôi sẽ đưa Ôn Nguyệt về đồn cảnh sát để hỏi một số việc. Bên ngoài có hai cảnh sát trực ca đêm, nếu cần gì cậu cứ gọi cho tôi.”

Trương Sậu gật đầu.

Lý Thành vỗ vai anh rồi không nán lại nữa.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh, bầu không khí yên tĩnh bao trùm, khiến người ta không dám thở mạnh.

Trương Sậu xoay người bước tới bên giường.

Anh rót thêm nước ấm vào cốc nước đã nguội, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường của Ngô Đồng.

“Em muốn uống nước không?” Anh hỏi.

Ngô Đồng mở mắt, nhìn quanh phòng bệnh: “Chỉ có mình anh thôi sao?”

“Ừm.” Trương Sậu biết cô đang tìm ai: “Anh trai em vẫn đang ở nơi khác, nói không thể bỏ công việc được.”

Ngô Đồng khẽ cười.

“Dù bây giờ anh ta đang ở nhà thì cũng không đến thăm tôi đâu.”

Nụ cười trên mặt cô nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo, giọng điệu êm dịu nhưng ẩn chứa nỗi đau nặng nề buốt nhói.

Trương Sậu hỏi: “Em muốn uống ít nước không?”

Ngô Đồng nhìn sang nơi khác, châm chọc: “Cảnh sát Trương chu đáo quá.”

Trương Sậu xem như cô đã đồng ý. Anh nhẹ nhàng cầm ống hút đưa tới miệng Ngô Đồng.

Cô quay mặt đi, né tránh: “Đừng thể hiện lòng trắc ẩn dành cho người khuyết tật với tôi, tôi không cần.”

Trương Sậu khẽ hít sâu một hơi, đặt cốc nước sang một bên.

Anh nhìn Ngô Đồng đang dời mắt sang nơi khác, giọng trầm thấp: “Về chuyện lần trước, tôi thật lòng xin lỗi em. Thành thật xin lỗi.”

Ngô Đồng nhìn anh, cô cười nhếch mép nhưng giọng điệu chẳng khác gì trước đây: “Cảnh sát Trương, đừng nói anh nghĩ tôi định chết vì anh đấy? Anh tưởng bở quá rồi. Trước khi tôi bị ném lên xe đông lạnh, chúng đã nói cho tôi biết mọi chuyện.”

Trương Sậu nín thở nhìn cô.

Nhưng thật ra cô không thay đổi nhiều, vẫn lạnh nhạt: “Tôi biết Ngô Hằng đã làm gì.”

Song, giọng cô càng thản nhiên hơn, giống một ngọn lửa đang tàn lụi. Như tro tàn bay lên trời, cô sẽ tan biến vào hư không chỉ trong nháy mắt.

Trương Sậu không biết phải mở lời thế nào, anh im lặng hồi lâu rồi hỏi lần nữa: “Em có đau chỗ nào không? Mấy ngày chúng giam giữ em, em có bị thương chỗ nào không?”

Ngô Đồng nhìn anh: “Cảnh sát Trương quan tâm đến tôi như vậy, khi cứu tôi anh không nhìn kỹ sao.”

Cô thờ ơ nhắc đến cảnh lúc cô mới được tìm thấy.

Con tim Trương Sậu như bốc cháy trong một khoảnh khắc, rồi lại nguội lạnh ngay sau đó. Anh không biết làm sao để cô buông bỏ phòng bị và những lời châm biếm.

Anh mím môi, nhẹ giọng: “Vậy giờ em có chỗ nào khó chịu không?”

Ánh mắt Ngô Đồng trở nên ma mãnh, nhưng giọng điệu lại ngây thơ khôn xiết: “Có.”

“Ở đâu?” Trương Sậu nhìn cô chăm chú.

“Tôi hơi buồn ngủ, còn hơi lạnh nữa, muốn tìm một người đàn ông ấm áp ngủ với tôi một lát.”

Rõ ràng cô đang nhìn anh nhưng giây tiếp theo, cô đã bồi thêm: “Anh gọi cho Ôn Nguyệt giúp tôi nhé, chị ấy có số của Paul.”

Cô luôn dễ dàng châm cho ngọn lửa trong lòng anh bùng cháy.

Trương Sậu lặng người hồi lâu.

Anh vươn tay lấy điện thoại của mình ra, nhưng mãi không làm gì tiếp.

Khi anh cử động, Ngô Đồng ngửi thấy mùi máu tanh trên người anh.

“Cảnh sát Trương, lần sau đừng bị thương vì tôi nữa, không đáng đâu.” Cô dửng dưng nói, không bận tâm mấy.

Đôi mắt đen láy của Trương Sậu nhìn cô đăm đăm, anh cảm giác như có lửa đang thiêu đốt khắp người:

“Sao lại không đáng?”

Ngô Đồng thấy anh là lạ.

“Có lẽ Paul không biết, nhưng chắc cảnh sát Trương biết rõ. Lần này Ngô Hằng khó lòng thoát được, tôi không có tài sản, sớm muộn gì tài sản của anh ta cũng bị đóng băng.” Cô dừng một thoáng: “Tôi không có khả năng kiếm tiền, chỉ có tài tiêu tiền thôi. Anh đừng mong chờ gì từ tôi. Huống hồ tôi còn biết, anh luôn ghét tính nết tồi tệ của tôi, chính tôi cũng chẳng ưa nổi.”

Giọng cô đều đều điềm nhiên, như đang nói thời tiết hôm nay không đẹp.

Nhưng cũng chỉ bấy nhiêu thôi.

“Nhân lúc tôi còn có thể lợi dụng Paul, anh gọi cho anh ấy giúp tôi nhé. Đừng nói với anh ấy biết tôi tệ thế nào.” Ngô Đồng mỉm cười.

Cơ hàm Trương Sậu căng chặt, anh gắng giữ bình tĩnh đáp: “Nếu em chỉ muốn tìm người ôm ngủ, không nhất thiết phải là anh ta.”

Ngô Đồng nhìn anh.

“Cảnh sát Trương có sở thích đặc biệt với người khuyết tật ư? Tôi nhớ anh vốn đã biết tôi mù rồi mà, thế nên dù tôi quyến rũ anh cỡ nào, anh cũng không bị dụ dỗ. Đừng thích một người khuyết tật, phiền phức lắm, huống chi tôi còn xấu tính xấu nết như vậy.”

Từ khi tỉnh dậy đến giờ, cô chưa nói được một lời tử tế nào, chưa từng nói điều gì tốt về bản thân.

“Em không cần phải lặp lại mấy lời đó đâu.” Trương Sậu hạ giọng.

Ngô Đồng nhìn Trương Sậu, nụ cười lãnh đạm hờ hững trên mặt cô bỗng biến mất, mọi thứ trở nên lạnh lẽo:

“Anh không muốn nghe thì ngay từ đầu anh không nên xuất hiện. Cứ đổi người khác tới đây thôi, chẳng ai bắt anh phải đến thăm tôi cả. Anh đã làm bao nhiêu việc hổ thẹn với tôi, chẳng lẽ anh nghĩ tôi sẽ nói điều gì tốt đẹp với anh? Anh nghĩ lần này anh cứu tôi, tôi sẽ biết ơn anh? Trương Sậu, anh mới quen tôi được một ngày sao? Vậy để tôi nói cho anh hay, tôi là hạng phụ nữ vô ơn, đanh đá như thế đấy.”

“Ngô Đồng!” Trương Sậu đột ngột lớn tiếng, nhưng anh lập tức đè nén cơn giận trong lòng, kiểm soát cảm xúc, anh dịu giọng nói: “Tôi biết em sẽ mặt nặng mày nhẹ với tôi, em muốn nói gì về tôi cũng được. Nhưng ý tôi là nếu em không vui thì hãy chửi tôi, đừng chửi bản thân. Nếu em cần trút giận, cứ trút lên đầu tôi.”

Giọng anh trầm ấm từ tốn, Ngô Đồng có thể nghe thấy nhịp thở mà anh cố dằn xuống nhưng vẫn trở nên nặng nề hơn.

Anh nói, anh biết cô sẽ mặt nặng mày nhẹ với anh.

Anh biết nhưng anh vẫn đến.

Anh chỉ bảo cô đừng tự làm hại bản thân.

“Anh thấy mình hèn hạ không?” Cô giỏi làm tổn thương anh biết bao.

Trương Sậu vẫn giữ nguyên nét mặt: “Là tôi nợ em.”

Ngô Đồng thầm nghĩ, bất luận thế nào, lần này người thật sự mắc nợ cô cũng không phải là Trương Sậu.

Mà là Ngô Hằng.

Nhưng Ngô Hằng đâu rồi?

Giờ phút này, người ngồi trước mặt cô, chịu đựng nỗi oán giận của cô lại là Trương Sậu.

Ngô Đồng nhìn anh, nhịp thở trở nên chậm rãi.

Cô hồi tưởng về quá khứ từ lâu thật lâu trước đây.

Cô gặp tai nạn xe nghiêm trọng ở Canada, phòng bệnh cũng nồng mùi máu tanh thế này, cô đã ở đó rất lâu nhưng Ngô Hằng chưa từng đến thăm cô lấy một lần.

Anh ta biết mình sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ như bão tố của cô.

Thế nên anh ta không đến, không gánh vác, không đối diện.

Mặc cho cô ụp tất cả nỗi đau lẫn cơn giận dữ xuống chính bản thân cô.

Thỉnh thoảng, cô căm thù tên hèn nhát ấy - Ngô Hằng.

Cô ghét anh ta vì anh ta chẳng thể can đảm để chịu đựng cơn giận và nỗi oán hận của cô, cô ghét lòng tự trọng giả tạo mong manh của anh ta, cô ghét anh ta vì từ đầu đến cuối anh ta là một kẻ nhu nhược.

Trương Sậu không hề hèn hạ.

Cô nói sai rồi.

Lý do cô cứ tìm đến Trương Sậu hết lần này tới lần khác, cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai.

Trong phòng bệnh, bầu không khí tĩnh lặng khiến cảm xúc của hai người như hòa vào nhau.

Trương Sậu xin lỗi một lần nữa, bảo anh không nên cãi nhau với cô.

Ngô Đồng bình thản nhìn anh, bấy giờ Trương Sậu khó lòng đọc được cảm xúc của cô qua nét mặt cô.

Cô cất lời: “Cảnh sát Trương, anh có thể đến gần hơn không? Tôi có điều muốn nói với anh.”

Trương Sậu kéo ghế tới gần đầu giường, cúi xuống sát bên cô.

Hơi thở của cô nhẹ nhàng phả vào tai anh, Trương Sậu cảm thấy dường như chú bướm kia lại đậu lên người mình.

“Trương Sậu, nhìn tôi.”

Trương Sậu nghiêng mặt, chạm vào đôi môi mềm mại đang tiến đến của cô.

Nếu nói Trương Sậu từng có một cơ hội để ngăn chặn dãy domino đổ sập, vậy đấy chính là khoảnh khắc này.

Nếu anh đẩy Ngô Đồng ra, từ chối nụ hôn lần này của cô.

Vậy sau đó sẽ chẳng xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Họ sẽ không ở bên nhau, sẽ không lên giường. Ngày Ngô Hằng trốn chạy, cô sẽ không cầm súng chĩa vào anh, cuối cùng anh sẽ không đổ máu rồi ngã xuống.

Anh không thể kiểm soát chuyện ngoài ý muốn ở thành phố Ngô, không thể kiểm soát chiếc xe tải đông lạnh nhốt cô, nhưng anh có thể kiểm soát bản thân.

Chỉ cần anh quay mặt đi, chỉ cần anh lùi bước.

Nhưng cô sắp rời xa anh rồi.

Đôi môi mềm mại yếu ớt của cô chạm nhẹ vào môi anh trong thoáng chốc, rồi định rời khỏi ngay.

Bầu không khí yên ắng kéo dài, Trương Sậu không hề phản ứng gì.

Cô đã nhận được câu trả lời của anh, cô hiểu rõ đáp án của anh.

Cô đặt tay lên vai anh, mượn lực để rời đi.

Nhưng bỗng dưng Trương Sậu nắm lấy tay cô.

Bàn tay anh nóng rực, Ngô Đồng không thể cử động.

Chẳng thể tách ra hai giọt nước đã chạm vào nhau.

Lý trí của Trương Sậu bị cô thiêu đốt hoàn toàn, anh biết đây là cơ hội cuối cùng cô dành cho anh, cũng là cơ hội cuối cùng của anh.

Anh cẩn thận đặt tay ra sau đầu cô, hai cánh tay ôm trọn cô vào lòng.

Cô ấm áp hơn trước rất nhiều, trái tim Trương Sậu không khỏi run rẩy.

Anh đã ngửi mùi hương trên người cô vô số lần, giờ đây mùi hương ấy đang gần sát quấn quýt trong khoang miệng.

Cánh môi mềm mịn đang mút, đầu lưỡi đang liếm khắp miệng anh, anh như một kẻ nghiện mất lý trí.

Anh từng chứng kiến vô vàn kẻ nghiện không thể tự kiềm chế bản thân, giờ đây chính anh cũng không khác gì họ.

Giữa hơi thở ướt át, giọng Ngô Đồng vang lên từ bên dưới:

“Trương Sậu, anh biết tôi không chỉ muốn những thứ này.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /40 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời

Copyright © 2022 - MTruyện.net