Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ngô Đồng Dưới Mưa Rào - Xuân Dữ Diên
  3. Chương 25: “Giọng ai?”
Trước /40 Sau

Ngô Đồng Dưới Mưa Rào - Xuân Dữ Diên

Chương 25: “Giọng ai?”

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngô Đồng nghĩ, sau khi nghe câu chuyện hoàn chỉnh, làm tình với Trương Sậu, chứng kiến Ngô Hằng bị kết án, để toàn bộ số tiền còn lại cho Ôn Nguyệt, cuộc đời cô sẽ không đến nỗi nào.

Lúc quả bóng bị đâm thủng một lỗ, nó sẽ hét to, bay lên rồi rơi xuống, không quậy cho thế giới long trời lở đất thì sẽ không chịu để yên.

Nhưng khi quả bóng thủng trăm nghìn lỗ, nó sẽ lặng lẽ nằm dưới đất, thoi thóp chờ đợi kết cục bị giẫm nát của mình.

Ngô Đồng hẹn gặp Trương Sậu ở căn nhà ngoại ô thành phố Nam, nơi Trương Sậu đã gặp cô khi nhận nhiệm vụ lần trước.

Thật ra, căn nhà tại trung tâm thành phố Nam mà Ngô Đồng thường cư trú là của Ngô Hằng, nhưng bây giờ không biết khi nào căn nhà đó sẽ biến mất, nên cô chuyển sang nơi ở của mình ngoài ngoại ô.

Trương Sậu đến căn nhà ngoại ô lần thứ hai, không còn đông đúc như lần trước.

Nhiều lần trong mơ, anh đã thấy căn nhà này, thấy cấu trúc và nội thất bằng gỗ, bên trong có vẻ trống trải rộng lớn.

Anh nhập mật khẩu Ngô Đồng cho, mở cửa vào nhà.

Bên trong tĩnh lặng, Ôn Nguyệt không ở đây.

Anh nhớ vị trí phòng của Ngô Đồng, băng qua hành lang dài yên ắng, ánh dương chiếu vào điểm cuối hành lang, như gói ghém tất cả trong một cơn mộng mị.

Thi thoảng, họ không thể chờ đến lúc vào phòng.

Về đêm, họ không bật đèn. Anh ôm cô đứng ở cửa sổ cuối hành lang, tấm rèm trắng bị kéo lên rồi giật xuống.

Cô thích được anh bế cao lên.

Anh thích hôn cô từ dưới lên.

Anh muốn thâu trọn môi lưỡi của cô, nhưng cô luôn muốn hôn anh một chốc rồi tách ra một thoáng.

Đôi khi cô ngồi trên người anh, vào nhiều buổi sáng mùa thu, cửa sổ trong phòng mở hé, luồng khí lành lạnh ùa đến.

Thân thể gắn liền, cô ngồi bên trên, cầm máy ảnh chụp hình anh như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Trương Sậu được phép xem các tấm chụp mình, mờ nhòe, rõ ràng, xiên xẹo, thẳng tắp.

“Anh cũng chụp cho em nhé.” Cô nói.

“Mặc đồ vào trước đã.”

Trương Sậu bước dọc hành lang, trong một khoảnh khắc, anh khó lòng phân biệt được đâu là mộng đâu là thực.

Có những việc thật sự đã diễn ra sao? Có nhiều chuyện chỉ nằm trong cơn mơ thôi chăng?

Một hàng domino, từng quân đổ xuống theo dự đoán.

Anh lực bất tòng tâm.

Trương Sậu mở cửa phòng ngủ Ngô Đồng.

Anh vừa mở cửa, làn gió ẩm ướt lập tức ập từ cửa sổ đối diện đến. Rèm trắng trong suốt tung bay giữa không trung.

Cô giơ điếu thuốc lên cao, để tấm rèm rủ xuống chỉ lướt qua mặt cô trong thoáng chốc.

Sau đó, tấm rèm rơi xuống, trở về gần cửa sổ.

Cô chỉ mặc chiếc váy bông dài mỏng tang màu trắng, dây váy mảnh nhỏ treo trên bờ vai gầy gò của cô. Suối tóc đen dài xõa sau lưng, từng sợi tóc nhỏ nhắn bồng bềnh theo gió. Ánh sáng bao phủ một mình cô, đường nét của cô trông huyền ảo, cô như hiển hiện trong giấc chiêm bao, tựa chẳng phải người thật.

“Anh đến rồi.” Cô cất lời.

Ngô Đồng ngậm điếu thuốc trong miệng, thong thả đứng dậy.

Cô để chân trần, mười ngón chân được sơn màu đỏ đậm quyến rũ.

Cô không mặc nội y, luồng sáng xuyên qua làn váy rồi ánh vào mắt Trương Sậu.

Ngô Đồng cười tươi, đến gần anh, nâng điếu thuốc lên.

“Anh muốn hút không?”

Đôi môi căng mọng ướt át của cô khẽ mở rồi khép, trên gương mặt tinh khôi thấp thoáng một nét mông lung khó cưỡng.

Cô đang hút thuốc của anh, cô đang hút thuốc của anh.

Trương Sậu nhìn cô, chậm chạp chưa phản ứng gì.

Ngô Đồng cười, vươn tay chạm vào anh.

Nụ cười trở nên bạo dạn hơn.

“Trương Sậu, anh...”

Trương Sậu biết cô định nói gì, anh cúi xuống khóa bờ môi của “cô nàng đầu têu” ấy lại, anh áp người lên cô như một bức tường không bao giờ sụp đổ.

Giữa từng nhịp thở gấp gáp, anh dừng một thoáng, hỏi về tình trạng sức khỏe của cô.

Cô nói: “Anh thử thì biết.”

Anh xem câu trả lời này như “đã ổn”.

Ngô Đồng đã liên hệ với một bên môi giới bất động sản, cô sở hữu hai căn nhà tại thành phố Nam. May thay Ngô Hằng không quan tâm đến giá trị của hai căn nhà này, nên cô không phải rơi vào cảnh trắng tay.

Cô làm một bản di chúc, sau khi cô qua đời, hai căn nhà này sẽ được tặng cho Ôn Nguyệt.

Ngô Đồng khẽ cười.

Cô biết anh là người đàn ông giỏi chịu đựng cỡ nào, ngay từ đầu cô đã hiểu rõ.

Anh khóa môi cô, anh tức giận vì một tuần liền cô không liên lạc với anh.

Cơ thể nặng nề đè lên cô, giữa khoảnh khắc nghẹt thở tế nhị, cảm giác an toàn dâng lên trong lòng Ngô Đồng chẳng rõ nguyên do.

Cô an tâm thoải mái, tựa như mọi chuyện đã ngã ngũ, cô có thể yên lòng nhắm mắt rồi.

Viên ngọc lục bảo cất trong két sắt, anh biết mật khẩu.

Cửa sổ không đóng nên cảm giác ẩm ướt trên cơ thể càng lạnh lẽo, càng kích thích hơn.

Từ đầu ngón tay đến đầu ngón chân.

Không như ở bệnh viện.

Họ cần phải kín đáo, chậm rãi, âm thầm, cẩn trọng.

Ngô Đồng hồi tưởng về lần đầu gặp gỡ Trương Sậu.

Cô nhớ cảm giác khi chạm vào từng vết sẹo ấy, bấy giờ cô đã biết Trương Sậu là người thế nào.

Anh trầm tĩnh nhưng đậm tính xâm lược, giống hệt con báo săn cô từng thấy.

Ngô Đồng khép hàng mi, ánh nắng chói chang khiến cô váng vất.

Qua điện thoại, cô nói lúc này cô muốn nghe câu chuyện trong cuốn sổ của anh.

Lời tiên tri về Ngô Đồng, mọi suy nghĩ sâu trong tâm trí anh từ thời điểm anh bắt đầu tiếp cận cô, cô muốn nghe hết.

Anh dự định sẽ thú nhận toàn bộ, anh muốn kể cho cô nghe tất cả.

Song... song...

...

Anh không thể dừng lại, không thể ngừng nghỉ. Lật qua lật lại, triền miên chẳng dứt.

Tựa như anh sợ sẽ không còn lần sau, rồi như đang trừng phạt cô vì đã lâu không gọi cho anh.

Trên giường không thể ngủ nữa, Trương Sậu bèn bế cô đến sofa rộng rãi.

Anh quấn chăn bao bọc cô cẩn thận, dịu dàng ôm cô vào lòng.

Cô ngủ rất yên tĩnh, nhưng trái tim của Trương Sậu phải mất một hồi lâu mới có thể bình tâm.

Ngoài trời lại đổ mưa, gió lạnh lẽo hơn.

Da kề da, anh bên cô.

Cơ thể cô không lạnh.

Trương Sậu nhìn lên trần nhà, cảm giác như mình đang lênh đênh giữa biển cả bao la.

Xung quanh trở nên không thực, anh cảm giác như mình vẫn ở trong mơ.

Rõ ràng giờ phút này Ngô Đồng đang nằm trong vòng tay anh, nhưng Trương Sậu chưa từng trải qua thời điểm nào đau đớn, tan nát cõi lòng hơn giờ phút này.

Anh cảm nhận được cô đang rời xa mình, anh cảm nhận được cô sắp tan biến. Thế gian này sắp vỡ vụn, không lâu nữa thôi, câu chuyện giữa anh và cô sẽ chấm dứt.

Cảm giác kỳ lạ ấy như một con dao cùn đang mạnh mẽ đục khoét cõi lòng anh.

Cớ sao chứ? Trương Sậu không hiểu.

...

Ngô Đồng ngủ một giấc dài.

Giữa đại dương đen sẫm, cô nằm lên một ván gỗ dày nổi trên mặt biển. Ván gỗ vươn đôi tay, ôm chặt cô.

Khi thức dậy, cô ngửi thấy mùi hương của Trương Sậu. Mùi làn da nhàn nhạt hòa với hương thơm của nước giặt sạch sẽ.

Cô lặng lẽ ngửi một lát, thủ thỉ: “Chân anh sao rồi?”

Cô vẫn nhớ anh bị gãy xương chân trái.

Trương Sậu vuốt nhẹ sau lưng cô theo hướng từ trên xuống dưới.

“Không đau.” Anh nói.

Ngô Đồng khẽ đá anh, anh nhẫn nhịn rên lên một tiếng.

Cô cười, giọng điệu châm chọc không hề che giấu: “Chưa thấy ai vội như anh, gãy chân mà vẫn muốn lên giường.”

Trương Sậu bật cười, lồng ngực anh nhấp nhô, Ngô Đồng nằm phía trên cũng hòa nhịp theo. Cô áp mũi vào ngực anh, Ngô Đồng chạm lên vết sẹo cô đã tặng anh.

Ngón tay mảnh khảnh của cô lướt nhẹ trên da anh.

Mơn trớn một lát, Ngô Đồng vỗ “bốp” lên ngực anh.

“Trương Sậu, tiết chế lại nào!”

Trương Sậu hít thở sâu, Ngô Đồng cũng nhấp nhô theo.

Cô định rời khỏi anh, nhưng Trương Sậu giữ chặt cô.

Trái tim anh đập mạnh mẽ.

Ngô Đồng bèn áp chặt vào anh lần nữa.

Ngoài trời đã tối dần, bầu không khí trong phòng cũng dần lắng xuống.

Không biết cả hai đã ôm nhau như vậy bao lâu, Ngô Đồng cất lời:

“Trương Sậu, em sẵn sàng nghe chuyện rồi.”

Căn phòng chùng xuống một lát, Trương Sậu nói: “Lần đầu tiên anh thấy em, là ngày em bị dòng nước cuốn trôi khi chụp ảnh bên ngoài.”

Đầu tháng Sáu, TV bắt đầu đưa tin thường xuyên về hiện tượng El Nino. Bản tin thời sự nói, hiện tượng El Nino năm nay sẽ khắc nghiệt chưa từng có, mưa to có thể kéo dài suốt cả năm.

Cảnh sát được điều động đến hỗ trợ gia cố cơ sở vật chất. Trước tháng Sáu, thành phố Nam đang trải qua đợt khô hạn kéo dài, nhiều trận bão cát thỉnh thoảng khiến tình trạng thành phố càng thêm tồi tệ. Có người nói, có lẽ một năm mưa gió cũng không phải chuyện xấu.

Giữa tháng Sáu, mưa rào đến đúng hẹn.

Chưa đầy một tuần, thành phố đã rơi vào tình trạng ngập lụt cục bộ.

Cảnh sát được điều động tuần tra trên đường.

Lần đầu tiên Trương Sậu gặp Ngô Đồng không phải hôm ở gần thành cổ.

Lần đầu anh thấy Ngô Đồng là khi cơn mưa vừa bắt đầu, ai cũng trú dưới mái hiên, chỉ trừ nhóm cảnh sát tuần tra trên đường và cô.

Trận mưa tầm tã, máy ảnh của cô được bọc kín, nước mưa chảy theo quần áo cô, tụ ở vùng nước ngập đến bắp chân, cô từ từ cất bước trong khu vực không thể thấy mặt đường.

Cô đi hết sức vất vả, cực kỳ chậm chạp, Trương Sậu mặc áo mưa màu đen ngừng bước ở phía xa.

Trong giờ nghỉ trưa, anh ghé bừa vào một quán mì còn mở cửa ở ven đường để ăn một bát mì. Bấy giờ anh đang hút dở điếu thuốc, nhìn người phụ nữ duy nhất trên con phố.

Trời mưa xối xả, nhưng cô lại diện trang phục đẹp đến vậy.

Suối tóc đen dài hóa thành thác nước, buông xuống chiếc váy dài không tay màu đen.

Máy ảnh che khuất mặt cô, Trương Sậu chỉ có thể thấy gò má trắng nõn của cô, nhưng trong lòng anh lại thoáng qua cảm giác thân thuộc.

Cô giơ máy ảnh hồi lâu, Trương Sậu khó có thể nhận ra cô đã ấn nút chụp khi nào. Cô cứ đứng ở một chỗ mãi, như đang lưỡng lự liệu nơi đây có đáng để chụp không.

Điếu thuốc sắp cháy hết, Trương Sậu định tuần tra con phố tiếp theo.

Ném đầu thuốc, chuẩn bị quay người rời khỏi, anh đột nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai.

Trương Sậu quay đầu nhìn, bóng dáng cô gái ấy đã biến mất. Một giây sau, cô mắc vào cành cây kẹt trong dòng nước, nổi lên mặt nước lần nữa.

Trương Sậu lao đến.

Đấy là lần đầu tiên Trương Sậu thấy rõ diện mạo của cô.

Kể từ hôm ấy, “giấc mộng đẹp thành sự thật” của Trương Sậu đã bắt đầu.

Tối hôm hiện tượng El Nino kéo đến, mưa trút xuống đúng như dự báo. Trương Sậu mơ thấy một người phụ nữ anh chưa từng gặp.

Trong cơn chiêm bao, anh và người phụ nữ ấy gần gũi thân mật. Cô sở hữu đôi mắt đen láy đẹp đẽ, khi nhìn vào, anh luôn không cầm lòng được mà hôn lên.

Trương Sậu là một người đàn ông có nhu cầu sinh lý bình thường. Dù chưa từng mơ thấy mấy cảnh gần như hoang đường thế này, anh cũng không nghĩ đây là chuyện kỳ lạ gì.

Mãi đến khi anh thật sự gặp được người phụ nữ trong giấc mộng.

“Vậy lần đầu anh gặp em không phải buổi tối hôm ấy.”

“Là hôm em ra ngoài chụp ảnh.”

“Anh đã đưa em tới bệnh viện.”

“Ừm.”

Ngô Đồng trầm mặc hồi lâu, trái tim cô dần bùng cháy.

Cô ngồi dậy từ người Trương Sậu, mặc váy vào.

Đến bên cửa sổ, cô ngồi xuống, châm một điếu thuốc.

Luồng gió lạnh lẽo thổi từ bên ngoài vào, giúp tâm trí của cô tỉnh táo lại.

Hôm đấy, cô tỉnh dậy trong bệnh viện. Ôn Nguyệt nói với cô một cảnh sát đã cứu cô.

“Hãy đưa tiền cho anh ta.” Cô nói.

Ôn Nguyệt bảo anh cảnh sát đang hôn mê, chị vẫn chưa vào phòng bệnh được.

Cô nói thêm: “Nếu anh ta định hăm dọa đòi tiền, chị cứ đưa thêm một ít.”

Sau đó Ôn Nguyệt đến tìm cảnh sát kia, bác sĩ báo anh đã xuất viện.

“Anh ta không cần tiền?” Ngô Đồng hỏi.

Ôn Nguyệt lắc đầu: “Không biết, có lẽ anh ta chỉ muốn cứu em thôi.”

“Trên đời này không có người tốt như thế.”

Ôn Nguyệt đáp: “Có đấy.”

“Nhưng em sẽ không bao giờ gặp họ.”

Cô tin người tốt trên thế gian này sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời cô.

Song, Trương Sậu nói chính anh là người đã cứu cô vào hôm ấy.

Suy nghĩ của Ngô Đồng trở nên chậm chạp, giọt mưa lạnh buốt hắt vào từ ngoài cửa sổ, phủ một lớp sương ẩm ướt lên cánh tay đang để trên bệ cửa sổ của cô.

Từng hạt mưa li ti bay vào mắt, cô khẽ chớp mắt, quay đầu nhìn Trương Sậu.

Anh đã mặc quần ngồi trên sofa.

Giữa căn phòng đen kịt, thật ra cô không thấy gì, nhưng cô biết anh đang nhìn cô.

Tựa như định mệnh, không thể chống lại số phận.

Dẫu cô không biết anh là ai, dẫu anh vẫn chưa nhận ra cô.

Nhưng anh sẽ luôn chạy đến cứu cô.

Lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba.

Cô muốn nói: “Trương Sậu, anh là người tốt.”

Thế nhưng, một kẻ vô giá trị như cô nói điều này thì có ý nghĩa gì chứ?

Tàn thuốc rơi xuống đầu gối cong lên của cô, Ngô Đồng giơ tay phủi sạch.

Cô hỏi: “Anh đã mơ thấy chuyện gì về em?”

“Anh mơ thấy tối hôm sinh nhật em, em sẽ tới thành cổ một mình.”

“Nên anh đã chờ em ở đó?”

Trương Sậu “Ừm” một tiếng.

“Đây là manh mối đầu tiên mà anh không muốn nói cho em biết.”

“Phải.”

“Manh mối thứ hai, anh thấy tháp trắng sẽ đổ sập, manh mối thứ ba là anh biết sẽ có kẻ tấn công em khi em ở thành phố Ngô.”

“Phải.”

“Anh thấy hết, nhưng vẫn bỏ em một mình ở đó?”

“Không phải.” Trương Sậu cao giọng: “Anh nghĩ chỉ có hai tên thôi, sau khi khống chế được chúng thì em sẽ không sao. Anh không ngờ vẫn còn kẻ thứ ba.”

“Vậy do manh mối sai?”

“Không.” Trương Sậu nói: “Anh chỉ thấy cảnh em bị thương. Anh không cố ý để em bị thương.”

“Anh không thể thấy hết mọi việc sao?”

“Chỉ có nhiều mảnh ghép rời rạc.”

“Thế nên... dù anh chuẩn bị cỡ nào, mọi chuyện vẫn sẽ xảy ra.”

Ngô Đồng nhạy bén phát hiện, dường như không thể chống lại, cũng chẳng thể thay đổi tất cả sự việc này.

Trương Sậu thận trọng trả lời: “Theo tình hình trước mắt thì có vẻ là vậy.”

“Manh mối thứ tư là chiếc xe tải đông lạnh.” Ngô Đồng im lặng một lát rồi chậm rãi hỏi: “Vậy anh tiếp cận em vì anh đã mơ thấy em?”

“Không hẳn.”

Trời ngày càng tối, Trương Sậu không thấy rõ vẻ mặt của Ngô Đồng. Giọng cô như làn gió, không ấm cũng chẳng lạnh quá, khiến trong lòng Trương Sậu ngổn ngang trăm mối.

“Anh đã thấy anh trai em trốn chạy vì buôn bán ma túy.”

Ngô Đồng nắm chặt điếu thuốc trong tay, nhìn thẳng vào Trương Sậu.

“Đó là chuyện sẽ xảy ra sau hôm nay?”

“Ừ.”

Lần đầu tiên cảm nhận rõ về giấc mộng và lời tiên đoán mà anh nói, Ngô Đồng không khỏi hồi hộp. Lúc anh thấy cô trong mơ, anh cũng có cảm giác giống bây giờ sao?

Cô nói chầm chậm, như đang suy tư điều gì.

“Ý anh là, vì anh thấy Ngô Hằng buôn ma túy rồi bỏ trốn, nên cuối cùng anh mới quyết định tiếp cận em?”

“Phải.”

Ngô Đồng khẽ cười: “Quả nhiên, không hổ là cảnh sát Trương.”

Gió thổi qua, mái tóc che khuất nửa gương mặt cô, Trương Sậu bèn bước đến đóng cửa sổ.

Anh tới gần, mang theo hơi ấm vô tận.

Ngô Đồng áp mặt vào vùng bụng rắn chắc của anh, khuôn mặt cô lành lạnh, vẫn còn vương hơi ẩm của cơn mưa thu.

Cô giơ điếu thuốc lên, Trương Sậu nhận lấy.

“Cuối cùng Ngô Hằng có bị bắt không?”

Thoáng khựng lại gần như không thể nhận ra, Trương Sậu trả lời: “Anh không thấy hồi kết.”

Ngô Đồng khẽ “Ừ”, hỏi tiếp: “Lần đó chúng ta từ Bắc Sơn về, sao anh lại tỏ ra không muốn gặp em nữa? Anh định chơi trò lạt mềm buộc chặt à?”

Trương Sậu đặt bàn tay lên bả vai và cánh tay trần của cô: “Không phải. Ban đầu anh tiếp cận em vì để tìm hiểu về Ngô Hằng. Nhưng rõ ràng, em hoàn toàn không biết gì về những việc anh trai em làm.”

“Nên khi không lấy được thông tin về Ngô Hằng, anh mất hứng thú với em?” Ngô Đồng vòng tay ôm lấy eo anh, ngước mắt lên.

Mùi thuốc lá nhẹ nhàng lững lờ giữa hai người, dệt nên một tấm lưới dành riêng cho họ giữa đất trời.

“Anh muốn biết em là ai, anh vẫn luôn quan sát em.” Trương Sậu từ tốn nói: “Nhưng...”

“Nhưng anh sợ anh sẽ phải lòng em.” Ngô Đồng tiếp lời: “Một người phụ nữ xấu xa như em, ai yêu em cũng không có kết quả tốt.”

“Không phải.” Trương Sậu phủ nhận.

Nhưng cả hai biết rõ, đấy là sự thật.

Ngô Đồng bật cười, cô ngước nhìn Trương Sậu từ phía dưới, kéo dài giọng: “Anh vừa phải đề phòng bẫy của em, vừa muốn biết em là người thế nào, vì sao em lại xuất hiện trong giấc mơ của anh. Cuối cùng... anh vẫn rơi vào tay em.”

Nụ cười đắc ý tinh quái vẫn luôn hiện hữu trên gương mặt cô.

“Em nhớ trong cuốn sổ tay của anh còn ghi cả nốt ruồi của em.”

Cô muốn Trương Sậu tự bộc bạch điều ấy.

Sau khi đóng cửa sổ, căn phòng tựa hồ nóng hơn.

Hơi ẩm vừa thổi vào đã đọng thành từng giọt nước bám trên lưng Trương Sậu, bàn tay anh vuốt ve tay Ngô Đồng cũng ướt đẫm.

“Những đêm cảnh sát Trương từ chối em, anh vẫn làm chuyện đó với em trong mộng sao?”

Nó vừa mềm xuống, giờ lại ngóc đầu dậy trước mặt cô lần nữa.

“Nó nói yes kìa!”

Ngô Đồng cười vui vẻ.

Cô quả là một người phụ nữ xấu xa.

Trương Sậu không trả lời, anh dập tắt điếu thuốc, nhấc bổng cô lên bằng một tay.

Trời đất quay cuồng, Ngô Đồng được dịu dàng đặt xuống chiếc giường êm ái.

Ngay sau đó anh đè lên cô.

“Trong mơ là tư thế này à?” Cô giả vờ nghiêm túc hỏi.

Họ kề sát nhau, Trương Sậu thấy đôi mắt nhắm nghiền của cô đang cong cong.

Cô cười không thành tiếng.

Trăng đã treo giữa trời, chiếu sáng vào người cô.

Nốt ruồi nhỏ rung rinh tựa một miếng bánh pudding mới lấy ra khỏi tủ lạnh.

“Nào chỉ vậy.” Anh nói, hơi thở ấm nóng phả vào cổ cô.

Anh bao phủ cô hoàn toàn. Cô đẩy ngực anh, anh dừng tay.

Cô lật người, anh nằm xuống.

Cô như trở về cơn mơ đấy, nơi đại dương mênh mông vô tận, cô đang ngồi trên một con thuyền nhỏ mang tên “Trương Sậu”.

Ngô Đồng cười, mọi thứ trở nên nhẹ bẫng.

Câu chuyện của Trương Sậu rất kỳ lạ, nhưng cô sẵn lòng tin anh.

Cô không hề sợ hãi hay lo lắng.

Đoạn đường cuối cùng, cô muốn sống vui vẻ hơn phần nào.

“Em quên hỏi một vấn đề quan trọng nhất.” Cô nói.

Trương Sậu nhìn cô, ánh trăng bàng bạc chiếu rọi mặt cô, trông cô như đang đắm chìm trong một giấc chiêm bao không thể thức dậy.

“Trương Sậu, vì sao ban đầu anh lại nói muốn giết em?”

Ngô Đồng nhìn xuống.

Cô không cử động, chăm chú đợi câu trả lời từ Trương Sậu.

“Có người ra lệnh cho anh làm.”

Giọng nói sắc bén, mãnh liệt nhưng rất đỗi kiên quyết ấy cứ văng vẳng bên tai Trương Sậu.

Ngô Đồng lặng người, dường như tiếng mưa bên ngoài đã ngừng, tán cây ngô đồng xào xạc đổ bóng vào, cả căn phòng mịt mùng.

“Là ai?” Cô hỏi.

“Anh chỉ nghe thấy giọng nói.”

“Anh có nhận ra giọng ai không?”

“Có.”

“Giọng ai?”

“Em.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /40 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Muốn Gặp Anh/ Someday Or One Day

Copyright © 2022 - MTruyện.net