Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ai cũng biết rõ, chuyện này chẳng khác gì tự sát.
Hy sinh bản thân, cố tình để lộ vị trí, một hành động sẽ cắt hết đường lui.
Sau khi biết không thể liên lạc với Ngô Hằng, cảnh sát lập tức điều động một số lượng lớn nhân lực. Sân bay, bến tàu, tất cả mọi địa điểm Ngô Hằng có thể rời khỏi đều được bố trí cảnh sát theo dõi.
Biết Ngô Hằng bỏ trốn, họ đã thiết lập giám sát chặt chẽ hơn, gần như toàn bộ lực lượng đã xuất quân.
Lúc nhận được tin từ đội cảnh sát tuần tra biển thứ sáu ở biển Hoàng Vân thành phố Thâm, Lý Thành và Trương Sậu đang tuần tra khẩn cấp tại cảng vịnh Ngân Thạch, thành phố Nam.
Lý Thành: “Họ báo tìm thấy người rồi.”
Trương Sậu: “Ở đâu?”
“Ở bến tàu số sáu biển Hoàng Vân.”
“Còn cô ấy?”
“Cũng ở đó.”
Trương Sậu lập tức đổi hướng, cả hai chạy về phía bãi đỗ xe.
“Phát hiện họ bằng cách nào?” Trương Sậu mở khóa xe.
Lý Thành giữ chặt cánh cửa xe Trương Sậu định mở, trên mặt anh ấy lộ vẻ bi thương: “Madelyn đã hét lên nên đội tuần tra mới phát hiện cô ấy. Nhưng bây giờ cô ấy vẫn đang ở với chúng.”
Ý của Lý Thành quá rõ.
Cô chủ động để lộ vị trí của Ngô Hằng, nhưng hiện tại cô vẫn chưa thoát ra được.
Năm xưa, khi bị phát hiện là nội gián, Trương Sậu đang hỗ trợ vận chuyển lô hàng cho một cuộc giao dịch. Người giao dịch là người mới, ông trùm không yên tâm, bảo Trương Sậu làm.
Anh dẫn theo người, súng và hàng.
Đến một nhà kho nhỏ khép kín.
Người mua không hề lộ diện. Anh mở lô hàng của mình ra, phát hiện bên trong trống hoác.
Khi bóp cò súng, anh phát hiện đạn bắn ra toàn đạn rỗng. Quay đầu nhìn đám đàn em theo sau mình, anh thấy chúng đang chĩa súng về phía mình.
Anh đã bị lộ.
Từ đầu đến cuối cuộc giao dịch này chỉ là một cái bẫy. Phương Dũng đã phối hợp với Trương Sậu, tiết lộ thông tin về người mua cho cảnh sát trong nước, cảnh sát đến nơi nhưng tất cả hoàn toàn trống không.
Đám người ở đây xác nhận Phương Dũng và Trương Sậu là nội gián.
Khi được cấp cứu tại bệnh viện trong nước, Trương Sậu từng bị mất trí nhớ một thời gian dài. Anh nhìn vô số vết thương trên người mình, không hề nhớ chuyện gì đã xảy ra.
Bác sĩ bảo đây là một phản ứng tự bảo vệ của não bộ, ép bản thân lãng quên tất cả ký ức đau đớn.
Sau đó, anh chỉ kể cụ thể mọi chuyện vài lần trong các buổi báo cáo công việc.
Vì nỗi đau này quá lớn, vượt quá giới hạn chịu đựng cả về thể xác lẫn tinh thần. Lũ buôn ma túy không có lòng thương xót, kẻ phản bội phải nếm trải cảnh sống không bằng chết.
Lý Thành không thể đoán ra tâm trạng lúc này của Trương Sậu, anh ấy nắm chặt tay Trương Sậu: “Cậu về trước nhé, cậu phải tin rằng chúng tôi sẽ giải cứu cô ấy thành công.”
Một giây sau, Trương Sậu vẫn mở mạnh cửa xe.
Anh không hề trả lời, Lý Thành biết anh đã quyết định nên vội chạy sang cửa bên kia, nhảy lên ghế phụ lái.
Lốp xe ma sát với mặt đất, rít một tiếng chói tai, Trương Sậu quay vô lăng gấp, lao thẳng ra đường lớn.
Đội cảnh sát tuần tra biển thứ sáu đã trải qua một trận đấu súng ác liệt với nhóm người Ngô Hằng.
Tên Myanmar dẫn đường trên đất liền đã rút súng bắn cảnh sát tuần tra trước, cảnh sát nhanh chóng né tránh. Nghe thấy tiếng súng, những người gần đó lập tức ồ ạt chạy đến.
Hai tên Myanmar còn lại trên thuyền cũng vội vàng ra khỏi khoang thuyền, cách một khoảng biển nhỏ, chúng bắt đầu đấu súng với cảnh sát.
Giữa đêm mưa đen kịt, đôi bên chỉ có thể lờ mờ thấy vị trí của nhau. Nhưng chẳng mấy chốc, một ánh đèn pha sáng trưng chiếu xuống từ trên không, xác định rõ vị trí của nhóm Ngô Hằng. Có người đã ra tay trong phòng điều khiển, để lộ tung tích của chúng dưới ánh đèn pha sáng lòa.
Trước ánh sáng chói mắt, nhóm Ngô Hằng gần như không thấy rõ vị trí của cảnh sát, chỉ đành ngừng chiến đấu, nhanh chóng bỏ chạy.
Hai tên Myanmar trên thuyền lập tức điều khiển thuyền áp sát bến, nhóm Ngô Hằng lao nhanh lên thuyền.
Vương Chí Hoa bảo Ngô Hằng bỏ lại Ngô Đồng, nhưng Ngô Hằng nhất quyết không chịu, anh ta khăng khăng bắt Ben cõng Ngô Đồng vừa bị đánh ngất, muốn cô phải theo cùng anh ta.
Khi cả nhóm lên thuyền, hai tên Myanmar trên thuyền vẫn đang bắn yểm trợ.
Nhưng vừa mới lên thuyền, họ đã nghe thấy hai tiếng “bõm” lớn. Ben hét to: “Hai tên Myanmar bị trúng đạn rơi xuống biển rồi!”
Vội vàng kéo Ngô Đồng trốn vào trong khoang thuyền, Ngô Hằng ra lệnh: “Khởi động thuyền mau, rời khỏi đây ngay!”
Trên mặt biển bắt đầu hình thành từng vòng xoáy lớn.
Tên Myanmar còn lại tức giận chửi rủa: “Lũ điên các người, dẫn theo một kẻ phản bội, tao phải giết ả!”
Gã ta chĩa súng vào Ngô Đồng đang bất tỉnh.
Vương Chí Hoa còn chưa phiên dịch, ai cũng đã hiểu gã ta sắp làm gì.
Ngô Hằng nhanh chóng đá vào tay tên Myanmar, hét lớn với Vương Chí Hoa: “Con mẹ nó, nói cho gã ta biết bây giờ cảnh sát không dám làm gì chúng ta vì trong tay chúng ta có con tin đấy!”
Cô phản bội Ngô Hằng nên biến thành người của phe cảnh sát.
Cảnh sát sẽ không để Ngô Đồng gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Cô vẫn còn hôn mê.
Không còn nhận ra màu sắc ban đầu của chiếc váy trắng trên người cô nữa, bùn đất ẩm ướt phủ kín nửa gương mặt cô.
Cô được đám người này “đặc xá” tha mạng, nhưng bị trói nhốt vào một kho chứa đồ nhỏ.
Trực thăng lẫn cảnh sát biển bám sát, bao vây, kêu gọi đầu hàng nhưng không dám tấn công.
Trên thuyền có một người vô tội, việc tấn công có thể khiến nhóm tội phạm manh động xuống tay giết con tin.
Trên mặt biển tối om, con thuyền trắng nhỏ lẻ loi trôi về đằng trước. Ben nghe theo lệnh Ngô Hằng, truyền đạt yêu cầu đến phía cảnh sát.
Để có thể tới thành phố cảng gần nhất ở Myanmar là Chunjong, chúng phải mất tầm hai ba ngày. Sau đó, chúng cần vượt qua đất liền để vào Yangon. Sau ba tiếng chúng rời khỏi thuyền, nếu cảnh sát không đuổi theo, chúng sẽ thả Ngô Đồng.
Một khi đến Myanmar, đấy sẽ là địa phận nằm ngoài tầm kiểm soát của cảnh sát Trung Quốc. Họ không quen thuộc nơi đó, nếu nhóm Ngô Hằng chạy trốn ba tiếng, cảnh sát sẽ mất hết cơ hội bắt được chúng.
Ba con thuyền tuần tra của cảnh sát và một chiếc trực thăng vẫn âm thầm bám theo chiếc thuyền trắng nhỏ.
Ngô Hằng không sợ gì sất, vì anh ta biết cảnh sát không dám ra tay.
Trời sáng dần, cảnh sát vẫn kiên trì kêu gọi đầu hàng không ngừng.
Ngô Hằng tới kho, thấy Ngô Đồng vẫn chưa tỉnh dậy. Trước đó anh ta đã xác nhận cô vẫn hô hấp bình thường, rồi hoàn toàn mặc kệ cô.
Anh ta không muốn gặp cô, biết cô không còn đứng về phía anh ta nữa.
Ngô Hằng bảo Ben canh chừng Ngô Đồng, khi cô tỉnh dậy nhớ cho cô ăn ít gì đó. Rồi anh ta đến phòng lái thuyền, Vương Chí Hoa và tên Myanmar đang ở chỗ này.
Bên ngoài, tiếng loa của cảnh sát vẫn vang lên liên tục, nhưng ba tên trên thuyền không thèm đoái hoài.
“Còn bao lâu nữa mới đến nơi?” Ngô Hằng hỏi tên Myanmar.
Vương Chí Hoa phiên dịch: “Tối ngày kia.”
“Cảnh sát có thể tiếp cận được thuyền chúng ta không?”
Tên người Myanmar cười nhạo.
Vương Chí Hoa dịch lại: “Không thể. Động cơ dưới thuyền luôn hoạt động, tên nào nhào tới tức là chịu chết, sẽ bị cắt nát bấy. Chưa kể, trong vùng biển này có cá mập. Chỉ mỗi kẻ điên mới dám liều mạng thôi.”
Ba người không bàn nữa, nhìn về phía biển cả mênh mông.
Tối đó, số lượng thuyền cảnh sát bám đuôi đã tăng lên bốn chiếc. Ban đầu, thành phố Thâm từ chối yêu cầu tham gia truy đuổi của Trương Sậu và Lý Thành. Song, Lý Thành đã nhấn mạnh Trương Sậu từng nằm vùng tại Myanmar suốt tám năm, không ai hiểu tình hình ở đó hơn anh.
Nếu nhóm Ngô Hằng thật sự đặt chân lên đất Myanmar, chỉ mỗi Trương Sậu mới có thể tìm ra chúng.
Do đó, dù bị rớt về sau, chiếc thuyền thứ tư vẫn khẩn cấp chạy tới, cuối cùng cũng bắt kịp đội ngũ vào tối hôm sau.
Đại dương đen thẳm mênh mông, trên thuyền chỉ huy xuất hiện hai người đàn ông mới.
Trong phòng điều khiển yên tĩnh, tổng chỉ huy Vương Tiên Dũng hỏi thẳng vào vấn đề: “Ai là Trương Sậu?”
Trương Sậu đứng dậy.
Mọi người xung quanh im lặng.
Suốt hai ngày qua, ai cũng ở trong trạng thái bất an cao độ, nói năng nghiêm túc, thái độ căng thẳng, tổng chỉ huy Vương Tiên Dũng nghiêm nghị hơn cả.
Ông ấy sốt ruột nhất, cũng xem trọng chuyện này hơn bất cứ ai.
Nhưng khi gặp Trương Sậu, Vương Tiên Dũng đã run nhẹ người tầm một giây.
Vương Tiên Dũng hỏi: “Cậu biết nhiệm vụ lần này của mình rồi chứ? Nếu chúng đặt chân lên đất Myanmar, bằng mọi giá cậu phải truy lùng được vị trí của chúng.”
“Biết.” Trương Sậu trả lời.
Giọng anh trầm khàn, Lý Thành ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.
Kể từ khi biết được tung tích của Madelyn vào tối qua, hai người đã gấp gáp đuổi về phía Nam, Trương Sậu không hề nói một câu nào.
Suốt dọc đường, thấy anh không biểu lộ vẻ suy sụp hay điên loạn, Lý Thành chỉ có thể dằn lòng, cứ lo sợ anh bất ổn ở đâu đó. Bây giờ cả hai đuổi kịp đội ngũ rồi, Lý Thành nghe thấy Trương Sậu lên tiếng rồi, rốt cuộc tảng đá lớn trong lòng anh ấy cũng được bỏ xuống.
Giới thiệu về hai người mới vào xong, Vương Tiên Dũng tiếp tục cuộc họp tối nay.
Mặc kệ cảnh sát đã dùng loa kêu gọi suốt ngày đêm, nhóm Ngô Hằng vẫn không chịu thỏa hiệp. Chúng giữ Ngô Đồng làm con tin, khiến cảnh sát rơi vào bế tắc.
Trương Sậu chỉ ra một con đường từ Chunjong tới Yangon, trước kia bọn buôn ma túy rất chuộng con đường này. Anh từng đi qua nơi đó nên hiểu rõ.
Trong ba tiếng, nếu chúng lên bờ rồi chuyển sang lái xe ô tô, chúng sẽ di chuyển được hai phần ba quãng đường. Đến lúc đó, họ hợp tác với cảnh sát Myanmar, phục kích ở địa điểm này thì sẽ có cơ hội bắt giữ chúng.
Cuộc họp kết thúc, mọi người trở về vị trí của mình, tiếp tục theo dõi.
Trương Sậu đứng ở mũi thuyền, cầm ống nhòm quan sát chiếc thuyền trắng xa xa. Vương Tiên Dũng bước đến phía sau anh.
Trương Sậu vẫn không hạ ống nhòm xuống. Vương Tiên Dũng nói: “Cậu có thù cá nhân với người trên con thuyền đó.”
Không phải một câu hỏi mà là một lời khẳng định.
Trương Sậu quay đầu nhìn ông ấy.
Đại dương sóng lớn cuộn trào, nhưng Trương Sậu vẫn đứng vững trên boong tàu. Gió biển thổi vù vù, chiếc áo khoác đen của anh bay phần phật, phát ra âm thanh nặng nề.
Gương mặt anh khuất trong màn đêm, nhưng ánh mắt ấy mang đậm sát ý.
Vương Tiên Dũng thấy rõ.
Cảnh sát trên thuyền ai cũng muốn cứu người, nhưng Trương Sậu không chỉ muốn cứu người, anh còn muốn giết người.
Trương Sậu không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn Vương Tiên Dũng.
Vương Tiên Dũng bảo: “Cậu không thể giết người bừa bãi, cậu là cảnh sát.”
Trương Sậu vẫn lặng thinh.
“Nếu cứu được Madelyn mà cậu phải ngồi tù, đấy cũng không phải kết quả tốt đẹp.”
Vương Tiên Dũng hiểu rõ mọi chuyện.
“Tôi biết cậu từng nằm vùng, có lẽ giết người không phải chuyện khó với cậu. Nhưng Trương Sậu, bây giờ cậu là cảnh sát đấy. Chúng ta nhất định sẽ cứu được Madelyn, nhưng nếu cậu ngồi tù vì chuyện này, có phải lợi bất cập hại không?”
Trời bắt đầu đổ mưa.
Cảnh sát phụ trách giám sát vội vàng che chắn thiết bị, nhất thời trên thuyền vang lên nhiều tiếng bước chân nặng nề hỗn loạn.
Nhưng mũi thuyền vẫn yên tĩnh lạ thường.
Mưa rào trút xuống hai người, không ai nhúc nhích.
Sau hồi lâu, Trương Sậu trầm giọng nói: “Tôi có cách cứu người nhanh hơn.”
Vương Tiên Dũng thở phào nhẹ nhõm: “Cậu nói thử.”
Trương Sậu giơ ống nhòm lên, nhìn con thuyền trắng nhỏ trước mặt: “Khi thuyền gần cập bến, chắc chắn chúng sẽ tắt động cơ trước. Lúc này, sẽ có một khoảng thời gian ngắn trước khi thuyền hoàn toàn cập bến. Khi ấy tôi sẽ lên thuyền, cứu người xuống trước.”
“Cậu sẽ bị động cơ nghiền nát.”
“Tôi sẽ lặn ở gần thuyền trước.”
“Biển có cá mập, cậu không thể tránh khỏi nguy hiểm.”
“Tôi biết.”
“Bên ta đã lên kế hoạch hành động cụ thể rồi, sau khi lên bờ, chờ chúng thả Madelyn ra, bên ta sẽ bắt giữ chúng.”
“Chúng sẽ cam lòng thả Madelyn thật ư? Sau khi chúng thả Madelyn, cô ấy có thể an toàn quay về đây không?” Trương Sậu hỏi ngược lại.
Trương Sậu: “Thứ tôi không tin tưởng nhất chính là lời của lũ buôn ma túy.”
Một tia sét bổ xuống từ giữa bầu trời.
Vương Tiên Dũng hiểu rõ, Trương Sậu đã đề nghị thời điểm lý tưởng nhất để cứu người. Lúc gần với thời gian bỏ trốn nhất, Ngô Hằng và đồng bọn sẽ trở nên tự tin nhất. Nếu họ đánh úp, sẽ tốt hơn hẳn bất kỳ thời điểm nào sau khi chúng đặt chân lên đất Myanmar.
Nhưng hy sinh một người để cứu một người khác, đây không phải tác phong của cảnh sát.
“Cậu đang đâm đầu vào chỗ chết.” Vương Tiên Dũng nghiêm giọng.
Trương Sậu không tiếp lời, chỉ tập trung quan sát con thuyền trắng nhỏ đang lênh đênh trên biển, mưa rào liên miên, sóng nước cuồn cuộn.
Sau đó anh quay đầu lại, hạ giọng nói: “Đội trưởng Vương, tôi không muốn chết, cũng sẽ không chết. Tôi sẽ sống sót đưa Madelyn trở về.”
Ngày thứ ba, mưa lớn vẫn chưa ngớt.
Con thuyền trắng nhỏ đã đến gần bến Chunjong. Cảnh sát và Ngô Hằng đã đạt được thỏa thuận, họ đồng ý ngừng truy đuổi nhóm Ngô Hằng trong ba tiếng đồng hồ sau khi chúng lên bờ.
Ba bốn giờ chiều, trời đã tối sầm. Mưa lớn vẫn tiếp tục, sóng biển dâng trào dữ dội.
Kể từ khi lên thuyền vào hôm qua, Trương Sậu chưa hề rời khỏi boong thuyền. Anh chỉ đứng yên, nhìn con thuyền đằng trước.
Anh đang chờ, đang đợi.
Tầm tám rưỡi tối, Vương Tiên Dũng cầm một túi hàng chống thấm nước be bé đến.
Bên trong để một chiếc điện thoại, một máy tạo tín hiệu, một quả lựu đạn khói và một con dao.
Vương Tiên Dũng bảo: “Cậu không đủ tư cách được trang bị súng.”
Trương Sậu không tỏ bất kỳ ý kiến gì, anh cởi áo khoác, đeo túi chống thấm nước lên người, cài chặt móc khóa, nhìn con thuyền nhỏ qua ống nhòm lần cuối.
“Phải sống sót trở về.” Vương Tiên Dũng nói.
Trương Sậu nhìn ông ấy: “Cảm ơn.”
Khi nhảy xuống khỏi boong thuyền, anh không hề đắn đo một giây nào.
Giữa màn đêm thăm thẳm, trên mặt biển bắn lên bọt sóng trong thoáng chốc.
Không ai chú ý, không ai hay biết.
Nước biển lạnh lẽo, sóng to gió lớn, nhưng Vương Tiên Dũng biết, ông ấy không thể ngăn cản Trương Sậu. Như Lý Thành nói, chẳng một ai có thể ngăn cản Trương Sậu.
Nếu đã vậy, chi bằng đánh cược một lần.
Vương Tiên Dũng đứng trên boong thuyền hồi lâu, ông ấy không còn thấy dấu vết của Trương Sậu nữa.
Ông ấy nghĩ, nếu vợ mình ở trên con thuyền trắng kia, liệu ông ấy có nhảy xuống không?
Ông ấy sẽ nhảy.
Đằng sau ông ấy, một cảnh sát đến báo cáo.
“Súng bắn tỉa đã vào vị trí hết, chỉ chờ tín hiệu của cảnh sát Trương.”
“Được.”
Ben đến kho lần ba, Ngô Đồng nói: “Cút ra ngoài, tôi đã bảo tôi không ăn.” Giọng cô cạn kiệt hơi sức, câu nói lúc này cũng chẳng khiến người ta sợ hãi.
Ben chỉ đứng ở cửa, không bước vào.
“Không phải bảo cô ăn, chỉ báo cô biết, một lát nữa chúng ta sẽ xuống thuyền. Lo mà chuẩn bị.”
Cánh cửa đóng sầm, Ben không tốn công khóa cửa nữa, dù sao một lúc nữa chúng sẽ rời thuyền rồi, thời gian cấp bách.
Tên Bắc Myanmar cầm lái, Ngô Hằng và Vương Chí Hoa ngồi cạnh.
Ben bước vào, Ngô Hằng ngẩng đầu.
Ben nói: “Cô ta tỉnh rồi, đã báo cho cô ta biết sắp xuống thuyền.”
Ngô Hằng chỉ “Ừ”. Con thuyền sắp cập bến, anh ta vừa phấn khích vừa lo lắng, không muốn nói thêm mấy câu thừa thãi.
Khoang thuyền yên ắng đến đáng sợ, bầu không khí ngột ngạt bao trùm bọn chúng.
Chẳng mấy chốc, khoang thuyền còn trở nên tĩnh lặng hơn nữa, động cơ đã tắt, chúng bắt đầu chầm chậm vào bờ.
Trong kho chứa đồ tối om, Ngô Đồng váng đầu dữ dội. Đã gần ba ngày không ăn gì, cô cứ rơi vào tình trạng mơ màng, hôn mê ngắt quãng, khắp người bị trói chặt, tay chân đã tê cứng.
Thật ra cô không thể suy nghĩ rõ ràng nổi nữa.
Đã mấy ngày cô không uống thuốc, cảm xúc như một chuyến tàu lượn, cô mất hết khả năng kiểm soát.
Khoảng thời gian bị nhốt trong kho, cô như bước vào không gian ảo nửa thực nửa mơ.
Có lúc cả người cô đau điếng, tay chân tê như bị kim đâm, có lúc lại chẳng cảm thấy gì, như thể cô đang trôi nổi giữa không trung.
Bấy giờ, cuối cùng tiếng máy nổ ồn ào liên tục cũng tắt hẳn.
Ngô Đồng tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, nhẹ nhàng khép mắt.
Sắp kết thúc rồi, cô biết rõ.
Tiếng mưa bên ngoài ngày càng dồn dập, không có ai di chuyển trên boong thuyền.
Giờ đây, trong lòng Ngô Đồng trở nên bình thản, nói đúng hơn, trái tim cô đã chết lặng.
Cuộc đời thảm thương vô nghĩa của cô.
Con thuyền sắp cập bến rồi chăng?
Người cô đung đưa theo nhịp thuyền tròng trành, giữa âm thanh mưa rào, cô chợt nghe thấy tiếng bước chân khẽ đến mức gần như không thể nghe được.
Không phải bước đi bình thường, mà là từng lần cất bước vô cùng cẩn trọng âm thầm.
Ngô Đồng sững người tại chỗ.
Sau đó cửa kho được nhẹ nhàng đẩy ra.
Ngô Đồng mở mắt.
Tối om, cô không thể nhìn rõ.
Cánh cửa nhanh chóng lặng lẽ khép lại.
Khi người ấy đến gần, cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt bao quanh cô.
Anh ôm chặt Ngô Đồng: “Đừng sợ, là anh đây, Trương Sậu.”
Cơ bắp anh căng gồng vì lo lắng, toàn thân cứng đờ, anh ôm chặt Ngô Đồng, như siết chặt trái tim cô.
Một khoảng lặng nghẹt thở.
Giọng Ngô Đồng khẽ khàng:
“Em không sợ. Trương Sậu, anh đang run đấy.”
Xung quanh chìm trong yên tĩnh.
Trương Sậu run rẩy khắp người.
Anh run lẩy bẩy không phải vì lạnh, mà vì sợ hãi, vì tức giận.
Cố gắng dằn lòng, Trương Sậu cởi dây trói tay chân Ngô Đồng ra trước.
Ngay sau đó, Ngô Đồng vươn tay, ôm lấy Trương Sậu.
Anh run lên, cơ bắp căng cứng như tảng đá.
Anh biết bây giờ không phải lúc, biết thời điểm này không thích hợp.
Song, Trương Sậu vẫn cúi xuống, cẩn thận chạm nhẹ vào đôi môi lạnh giá của cô.
Anh run quá đỗi, thận trọng hết mức.
Ngô Đồng ôm cổ anh, hôn sâu hơn.
Cô hé môi, anh tìm kiếm mọi dấu hiệu có thể vỗ về mình trong miệng cô.
Anh muốn chắc chắn cô vẫn còn sống, chắc chắn cô đang ở trong vòng tay mình.
Không một âm thanh, không một hành động.
Chỉ mỗi môi lưỡi vấn vít triền miên, khuấy đảo, mút mát và âu yếm.
Nhưng rồi, chỉ mới thoáng qua, Trương Sậu đã dừng trước.
Anh ôm chặt Ngô Đồng vào lòng, thì thầm: “Chỗ này gần bờ, chốc nữa em mặc áo phao, anh sẽ thả em xuống biển, em cứ nắm lấy dây thừng. Anh đứng trên thuyền bắn tín hiệu, cảnh sát sẽ đưa em đi.”
“Còn anh?” Ngô Đồng hỏi.
“Cảnh sát đưa em đi xong, anh sẽ theo sau.”
“Tại sao anh không xuống nước với em?”
“Nếu trên thuyền xảy ra nổ súng, cả hai ta sẽ chết hết. Anh sẽ ở lại thuyền, câu giờ cho cảnh sát dẫn em rời khỏi.”
Ngô Đồng chưa kịp nói thêm, cửa kho đã bị đá mạnh ra.
Trong bóng tối, có người lên đạn.
“Xin lỗi nhé, cả hai người không thể thoát đâu.”
Con thuyền chầm chậm tiến sát bờ.
Ngay khi cửa mở ra, Ngô Đồng nghe thấy tiếng mưa rào rào bên ngoài.
Hóa ra trời vẫn đang mưa lớn như vậy.
“Ngô Hằng, anh thả anh ấy đi.”
Ngô Đồng nhìn Ngô Hằng đứng ở cửa, nhưng không biết khẩu súng đang chĩa thẳng vào đầu cô.
Ngô Hằng muốn khống chế Trương Sậu, đương nhiên con tin sẽ là Ngô Đồng.
Trương Sậu đứng dậy, khẩu súng vẫn không xê dịch.
Luồng gió mạnh ùa vào từ phía sau Ngô Hằng, ập vào mặt Ngô Đồng.
Thi thoảng, cô không hiểu sao cô và Ngô Hằng lại đến nước này.
Anh em phản bội nhau, đối đầu một mất một còn.
Nhưng thi thoảng, cô tỏ tường hơn ai hết.
Tất cả là lỗi của anh ta.
Ngay từ đầu, anh ta không nên dính đến ma túy.
Chính anh ta đã phá hủy toàn bộ.
Trương Sậu đỡ Ngô Đồng từ từ đứng dậy, Ben đứng sau lưng Ngô Hằng, nói chỉ còn vài phút nữa sẽ cập bến rồi, tính sao đây.
Ngô Hằng lãnh đạm nhìn Ngô Đồng: “Lát nữa cậu giết tên cảnh sát này ở boong thuyền, sau đó ném hắn xuống biển. Đám cớm nên trả giá đắt vì đã không giữ lời.”
“Trương Sậu nhỉ?” Ngô Hằng cười khẩy: “Cậu thật lòng với em gái tôi phết. Còn giờ phiền cậu bỏ chiếc túi trên người xuống, bước ra boong thuyền một mình nào.”
Ngô Hằng vẫn chĩa súng vào đầu Ngô Đồng, Trương Sậu hết cách.
Chiếc túi rơi nặng nề xuống đất.
Trương Sậu nhìn Ngô Hằng, trầm giọng nói: “Đóng cửa.”
“Gì?” Ngô Hằng nhíu mày.
Trương Sậu nói: “Khi giết tôi, hãy đóng cửa.”
Ngô Hằng buồn cười, khó lòng tin nổi.
Tình cảm chân thành cỡ nào mà ngay cả khi chết, anh vẫn sợ để lại ám ảnh cho Ngô Đồng.
Ngô Hằng cười: “Được thôi, không còn gì muốn hỏi...”
Nhưng anh ta chưa nói hết câu, đã thấy Trương Sậu thình lình lao vào mình như một thanh kiếm sắc bén.
Cửa kho nhỏ hẹp, Ngô Hằng luôn đứng chắn ở cửa, Ben chỉ có thể đứng sau nói chuyện với anh ta.
Lúc này, Trương Sậu bất ngờ lao tới. Một cú húc mạnh hết sức, cộng thêm sàn trơn trượt, cả Ngô Hằng lẫn Ben đều bị hất ngã xuống đất.
Vào khoảnh khắc Trương Sậu đâm sầm vào Ngô Hằng, anh nhanh tay đoạt lấy khẩu súng của anh ta. Ba người ngã xuống, Trương Sậu lăn sang một bên, nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng.
Ngô Đồng đã hiểu ý anh. Anh không nói với Ngô Hằng mà nói với cô.
Giống hệt lần ở Bắc Sơn, Ngô Đồng hoàn toàn tin tưởng anh. Cô sẽ không ra vẻ, cô không muốn trở thành gánh nặng cho anh.
Cửa kho được mở theo hướng kéo từ bên ngoài vào trong, lúc này Ngô Đồng đã dồn hết toàn lực để chặn cánh cửa.
Bóng tối bao trùm cô một lần nữa, Ngô Đồng giữ chặt tay nắm cửa, áp sát tai vào cánh cửa sắt.
Ngay giây sau, tiếng súng nổ vang khắp nơi.
Không một tiếng hét, không kêu gào, không đối thoại, không một nhịp thở.
Chỉ văng vẳng tiếng súng lạnh lẽo, giết người ắt sẽ đổ máu.
Ai đó đã ngã xuống, rên rỉ đầy đau đớn.
Nhưng tiếng súng vẫn chưa dứt, cô tin Trương Sậu sẽ còn sống.
Máu trong người sôi sục, chưa bao giờ cô cảm thấy tỉnh táo như thời khắc này.
Hai tay siết chặt tay nắm cửa, cô gồng người cứng như đá.
Trong tâm trí cô chỉ còn tiếng hét đang vang vọng liên tục:
- Mình muốn Trương Sậu sống!
- Mình muốn Trương Sậu sống!
- Mình muốn Trương Sậu sống!
Sấm sét đùng đùng, mưa như trút nước.
Mùi tanh nồng lạnh lẽo len qua khe cửa, quanh quẩn bên người Ngô Đồng.
Tiếng súng không còn ầm ĩ như ban đầu nữa, đến một lúc nào đó, hình như bên ngoài đã hoàn toàn tĩnh lặng.
Tim đập thình thịch, Ngô Đồng hy vọng nghe thấy giọng Trương Sậu.
Nhưng bên ngoài quá yên ắng, như thể bóng tối đã nuốt chửng mọi thứ.
Sau đó, Ngô Đồng thoáng nghe thấy tiếng kêu gọi yêu cầu đầu hàng: “Xin hãy lập tức ngừng việc lên bờ, xin hãy ngừng ngay.”
Tiếng súng đã biến mất. Mọi người đâu cả rồi?
Cánh cửa mở ra, luồng gió dữ dội lùa vào.
Cô như đang đứng giữa biển máu, trong miệng lẫn mũi cô hăng nồng mùi máu tanh.
Bước đầu tiên, cô giẫm phải thứ gì đó cứng cứng.
Ngô Đồng cúi xuống nhặt lên, đây là một khẩu súng với họng súng vẫn nóng hôi hổi.
Trước kia Ngô Hằng rất thích bắn súng.
Chính anh ta đã dạy cô cách lên đạn, mở chốt, ngắm bắn và bóp cò.
Chính anh ta đã dạy cô.
Chính anh ta đã dạy cô.
Hai tay nắm chặt khẩu súng, Ngô Đồng cất bước về phía trước.
Trên boong thuyền, cô phát hiện một người đàn ông đang loạng choạng đứng dậy. Trận mưa tầm tã khiến cô không thể nhận ra là ai.
Ngô Đồng giơ súng lên, nhắm vào người ấy.
Giấc mộng thường không liền mạch, nhưng giấc mộng của Trương Sậu chưa bao giờ sai lệch.
Anh đã mơ thấy kết cục này: Cô cầm súng, nhắm vào anh.
Chính là khoảnh khắc này.
“Anh là Trương Sậu.”
Giọng anh gần như vỡ vụn.
Ngô Đồng chạy tới, nhưng vấp phải một xác chết dưới chân rồi ngã xuống.
Nhưng trong tay cô vẫn nắm chắc khẩu súng. Trương Sậu lảo đảo bước qua, đỡ cô đứng lên.
Người anh ướt đẫm, mùi máu nồng nặc xộc vào mũi Ngô Đồng.
Không hề nghi ngờ gì, anh đã trúng đạn.
“Anh trai em chết rồi?” Ngô Đồng bình tĩnh hỏi.
Trương Sậu thở nặng nhọc: “Chỉ mỗi anh ta trốn thoát, thuyền vẫn chưa cập bến...” Anh đau đớn ho mấy tiếng, cố gắng giành lấy khẩu súng trong tay Ngô Đồng.
Ngô Đồng tránh né.
Cô chậm rãi bước tới mũi thuyền, nhìn mặt biển đen thăm thẳm.
Giữa cơn mưa ào ào, cô nghe thấy tiếng ai đó đang dốc sức rẽ nước.
Là Ngô Hằng.
Ai cũng đã gục ngã, chỉ còn một mình anh ta.
Không thể đợi đến khi thuyền cập bến, anh ta đã nhảy xuống biển trước.
“Ngô Hằng!”
Tiếng gọi của Ngô Đồng vang vọng giữa bầu trời.
Nhưng không người nào đáp lời.
Mưa trút xuống người cô, buốt giá quá đỗi, đau khổ tột cùng.
Ngô Đồng hét to với Ngô Hằng đang bơi vào bờ: “Ngô Hằng! Dừng lại!”
Giọng cô bén nhọn như đang gào thét, toàn thân run bần bật không thể kiểm soát.
Trương Sậu đứng sau lưng cô, nhìn những chiếc thuyền đang lao nhanh tới, nhưng đã quá muộn, Ngô Hằng sắp lên bờ rồi.
“Cảnh sát đến chưa?” Ngô Đồng run rẩy hỏi.
“Không kịp đâu, Ngô Hằng sắp lên bờ rồi.”
“Bây giờ là cơ hội tốt nhất để bắt anh ta.” Ngô Đồng nói.
Trương Sậu không muốn nói dối. Dù không thể nhắm bắn chính xác, anh vẫn có thể bắn hàng loạt. Nhưng xả súng hàng loạt sẽ giết Ngô Hằng.
Anh cũng biết cách thoát khỏi trách nhiệm, nhưng Ngô Đồng đang ở ngay bên cạnh anh.
“Anh ta là anh trai em.” Trương Sậu bảo.
Ngô Đồng giơ khẩu súng lên: “Vậy hãy để em làm việc này.”
Tiếng mưa rơi trở nên xa xăm, thế gian trở nên sáng rực, xung quanh trở nên thinh lặng.
Trong tâm trí cô hiện lên khung cảnh của một mùa hạ nọ, khi cả nhà đang ở Hawaii.
Cô cầm máy ảnh nằm trên bãi biển, còn Ngô Hằng bơi ra đại dương bao la.
Gió biển êm dịu, ánh nắng ấm áp.
Cô cầm súng, la to: “Anh! Dừng lại!”
Ngô Hằng quay về, nằm cạnh em gái: “Cho anh xem bức ảnh vừa chụp nào.”
“Anh! Đừng tiếp tục sai lầm nữa mà!”
Em gái đưa máy ảnh cho anh trai: “Một bức một trăm đô, tùy anh chọn.”
“Anh!” Giọng cô vỡ òa.
Anh trai mỉm cười: “Thế anh lấy hết nhé.”
“Sao hào phóng vậy?”
“Ai bảo em là em gái anh.”
Ngô Đồng giàn giụa nước mắt.
Cô run rẩy dữ dội, nhưng vẫn lập tức trấn tĩnh.
Anh ta không quay đầu, anh ta không thừa nhận sai lầm.
Ngô Đồng thành thạo mở chốt an toàn, đặt ngón tay lên cò súng, tay kia đỡ súng đúng tiêu chuẩn.
Giữa tiếng mưa rít gào, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy quả quyết:
“Trương Sậu, chỉ hướng cho em.”
Trương Sậu áp sát người từ phía sau, anh nắm chặt tay Ngô Đồng.
Ngô Hằng đã lên bờ.
Trương Sậu nhắm vào phần thân dưới của anh ta.
Ngô Đồng giữ vững tay, một phát súng vang lên, Ngô Hằng la lớn thảm thiết.
Bóng dáng anh ta gục ngã, cảnh sát sẽ bắt được anh ta sớm thôi.
Mùi thuốc súng phảng phất tỏa ra từ họng súng, xung quanh bỗng mất hết toàn bộ âm thanh.
Ngô Đồng vẫn giữ nguyên tư thế giơ súng đứng trên boong thuyền, gió biển cuồn cuộn như muốn hất bay cô xuống.
Tĩnh mịch.
Rất đỗi tĩnh mịch.
Ngô Đồng bừng tỉnh, nhận ra Trương Sậu đằng sau đã biến mất.
Cô lùi lại, chạm trúng người Trương Sậu.
Cơ thể anh lạnh buốt vì bị mưa xối, khi ngã xuống anh không hề giãy giụa.
Ngô Đồng hét to: “Trương Sậu! Trương Sậu!”
Song, chẳng một ai đáp lời cô.
Ngô Hằng đã ngã.
Trương Sậu cũng đã ngã.
Anh trúng ba phát đạn, trong đó có một phát gần tim.
Khi lao lên boong thuyền, cảnh sát thấy Ngô Đồng đang lẳng lặng nằm cạnh Trương Sậu. Cô ôm anh, chạm trán mình vào trán anh.
Cô nhắm nghiền mắt, làn váy trắng đẫm máu.
Đêm thu hôm ấy yên ắng cùng cực.
Tới mức khiến người ta đau lòng, tuyệt vọng, sợ hãi xen lẫn bất lực.
Mưa vẫn chẳng ngớt.
Tựa như từng hàng lệ từ hốc mắt cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");