Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Được Lăng Hoa dốc lòng chăm sóc, thương thế của Lăng Chiêu ngày một tốt lên. Như thế qua hơn một tháng, viêm khí trong cơ thể của Lăng Chiêu đã được khu trừ hơn tám chín phần, chỉ là ma khí quá mạnh, cho dù Lăng Hoa kiệt lực điều tức nội lực cho hắn, cũng vẫn không thể thanh trừ hết ma khí, chỉ có thể cố gắng hết sức áp chế mà thôi.
Trong lòng Lăng Hoa vô cùng lo lắng, thầm nghĩ lấy tu vi của sư tôn, năm đó cũng chỉ có thể miễn cưỡng thanh trừ ma khí trong cơ thể của tiểu sư đệ, nhiều năm sau tiểu sư đệ lại vẫn tái phát ma tính. Giờ tu vi của y tuyệt đối không thể sánh bằng sư tôn, mà ma khí trong cơ thể của tiểu sư đệ, lại vượt xa năm đó. Chỉ dựa vào năng lực của một mình y, sợ khó có thể thanh trừ sạch sẽ ma khí trong cơ thể của tiểu sư đệ.
Lăng Chiêu cũng biết người nọ hao tổn tâm huyết thanh trừ ma khí cho hắn, nên vô cùng phối hợp, nhưng ma khí kia đã hoà hợp làm một với nội lực của hắn, chạy vào trong thất kinh lục mạch, muốn triệt để ép ra chính là nói dễ hơn làm. Thường thường khi hắn vận công điều tức, vội vàng sốt ruột, không cẩn thận liền xuất hiện dấu hiệu tẩu hoả nhập ma, Lăng Hoa sẽ vội vàng dùng nội lực áp chế ma khí trong cơ thể hắn, sau đó vừa vuốt ve lưng của hắn, vừa tỏ ý hắn không cần nóng vội.
Lăng Chiêu uể oải dựa vào lòng y, hỏi: “Nếu ma khí trong cơ thể của ta nhất thời khó có thể trừ tận gốc, ngươi sẽ ghét bỏ một ma vật như ta sao?”
Lăng Hoa xoa đầu hắn, viết vào tay của hắn: Ngươi sẽ không biến thành ma vật.
Lăng Chiêu không nói gì, nhưng trong lòng lại có chút thất vọng. Hắn vốn cho rằng Lăng Hoa sẽ nói với hắn, cho dù ngươi biến thành ma vật, ta cũng không rời bỏ ngươi. Nhưng thì ra hắn quá tham lam rồi, Lăng Hoa chịu đối tốt với hắn, điều kiện tiên quyết là hắn tuyệt đối không được biến thành ma vật.
Nhưng mà… ma khí trong cơ thể của hắn, có làm gì cũng không thể khu trừ sạch sẽ. Thành thật mà nói, hắn cũng không cảm thấy ma khí trong cơ thể mình có ảnh hưởng gì với hắn, dù sao chỉ cần hắn khống chế đúng cách, cũng sẽ không đại phát ma tính. Hắn vẫn là Lăng Chiêu, thậm chí nếu hắn thật sự nhập ma, nhưng trái tim vẫn không thay đổi, thì có sao đâu?
Người nọ, thật sự thống hận ma vật đến như thế sao?
“Cho dù ta thật sự biến thành ma vật, cũng sẽ không đi hại người, vẫn là ta bây giờ… Chẳng lẽ trên đời này, thật sự không có ma vật đáng tin tưởng sao? Quỷ cũng vậy, yêu cũng vậy, đều có phần thiện và ác, ma vật chẳng lẽ không có sao?” Lăng Chiêu thì thào nói, đôi mắt vô thần, u tối nhìn chằm chằm về phương xa.
Thân thể Lăng Hoa hơi hơi sững lại.
Lăng Chiêu nói không sai, cho dù là quỷ hay là yêu, cũng có phân thiện ác. Tựa như Âm Sơn quân, là một xà yêu tu hành chính đạo, tích thiện đức, nên có thể trở thành bằng hữu với y. Nhưng ma vật thì… Ma đạo từ cổ đã không như vậy, sự tồn tại của ma vật, chính là để huỷ diệt con đường tu hành của người tu đạo. Ma giả, một tên là giết, giết toàn bộ công đức của chúng sinh, một tên là chướng, trở ngại tu hành của người tu đạo, một tên là ác, sát hại tất cả thiện căn sinh ra trên thế gian, một tên là ‘mũi tên hoa’, bề ngoài là một đoá hoa xinh đẹp tuyệt luân, dụ dỗ chúng sinh, lại ẩn tàng đầu tên ngọn. Đủ loại tên gọi, hình dạng, đều là ma, lại thiên biến vạn hoá, khó nhìn thấu đến tận cùng.
Ma vật sao có thể có tim, sao có thể phân thiện ác? Một khi đã nhập ma, thì chính là tử địch của tất cả người tu hành trong khắp thiên hạ. Theo sư huấn của Lăng môn, nếu gặp quỷ vật hoặc yêu vật, còn có thể nghe chúng nói để phân biệt thiện ác. Nếu là ma vật, gặp tất phải trừ khử ngay.
Vậy mà Lăng Chiêu lại ảo tưởng trên đời này còn có ma vật không hại người, thậm chí nghĩ rằng cho dù có nhập ma, hắn vẫn là hắn của hiện giờ… Đôi mắt của Lăng Hoa ảm đạm, dằn lòng tàn nhẫn, viết mấy chữ vào tay Lăng Chiêu: Nếu ngươi nhập ma, đừng bao giờ gặp ta nữa.
Thân mình của Lăng Chiêu bỗng nhiên run lên, sắc mặt tái xanh, một lúc sau, mới cười miễn cưỡng: “Sao ta lại nhập ma được… Yên tâm đi, chỉ cần qua mấy ngày nữa, ta nhất định sẽ ép ma khí trong cơ thể ra.”
Lăng Hoa khẽ cầm tay của hắn, nội tâm lại càng thêm cứng rắn, nếu tiểu sư đệ thật sự nhập ma, hoàn toàn biến thành ma vật, y nhất định sẽ dùng thân phận đại đệ tử của Lăng môn tự tay truy sát hắn.
Y sẽ không mềm lòng nữa, tuyệt đối không thể lưu lại một ma vật hoạ hại dân thường.
–
Lại mấy ngày nữa trôi qua, hôm nay Lăng Chiêu vừa tỉnh dậy, theo quán tính mở to mắt, chỉ thấy trước mắt là một mảnh sương mù trắng xoá, mới mơ hồ nghĩ, trời sáng rồi sao? Đang muốn nhắm mắt ngủ tiếp, bỗng nhiên tỉnh táo lại, hắn đã có thể phân biệt được sáng tối rồi!
Điều này không phải có nghĩa là, hai mắt của hắn có hi vọng hồi phục thị lực rồi?
Ngồi bật dậy, vội vàng sờ tìm người nọ, lại thất vọng phát giác, vẫn không thể nhìn thấy mặt của y. Bất quá, so với lúc trước dù nhắm hay mở mắt đều chỉ thấy một màu đen kịt, thì hiện tại có thể coi như rất có hi vọng rồi đi?
Đại khái qua mấy ngày nữa, hắn sẽ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người rồi chứ?
Hai mắt của hắn mất đi ánh sáng, vốn là do viêm khí trong cơ thể gây ra. Giờ thương thế của hắn ngày càng thuyên giảm, như vậy hai mắt sớm hay muộn cũng sẽ khôi phục lại ánh sáng thôi.
Trong lòng Lăng Chiêu vui vẻ, không khỏi bật cười thành tiếng. Người nọ tỉnh dậy, hơi nghi hoặc, nên viết vào tay hắn: Sao vậy?
Lăng Chiêu đang muốn trả lời, đột nhiên ngừng lại một chút, đổi ý, nói: “Không có gì, một giấc mơ đẹp thôi”
Hắn nghĩ, hay là gạt người nọ trước đi, đợi đến khi hắn có thể hoàn toàn nhìn thấy rồi, mới doạ y giật mình… Người nọ nhất định sẽ cao hứng vô cùng. Bất quá… Nếu hai mắt của hắn khỏi rồi, chỉ sợ sau này người nọ sẽ không chịu tắm rửa cho hắn nữa.
Nghĩ đến điều này, mặt của hắn liền đỏ. Kì thật hành động bất tiện cũng có chỗ tốt của hành động bất tiện, mỗi lần người nọ tắm rửa giúp hắn, đều có thể nhân cơ hội sờ y hôn y, ăn sạch đậu hủ. Chỉ là, hành động bất tiện cũng có chỗ đáng hận của nó, hắn nhìn không thấy, nên mỗi lần thân thiết với người nọ đều không thể tiến hành đến cuối cùng, hắn không biết nên làm như thế nào, người nọ cũng không dạy hắn, đáng ghét!
Có mấy lần hắn suýt bị áp đảo, tại thời điểm cuối cùng, người nọ lại hoang hoang mang mang đứng dậy bỏ chạy mất tiêu. Chẳng lẽ… Kì thật người nọ cũng không biết phải làm như thế nào? Dù sao cũng là người tu hành, sợ là cũng giống hệt hắn, giờ vẫn là thân đồng tử nhỉ?
Lăng Chiêu suy nghĩ miên mang một trận, suy nghĩ trong đầu toàn là chờ sau khi hai mắt của mình khôi phục thị lực, nhất định phải lôi kéo người nọ, thế này thế kia như vậy như vầy, cả mặt trướng hồng, vẻ mặt cổ quái, đang nghĩ đến chỗ phong cảnh kiều diễm, bỗng nhiên nhận thấy thân thể người nọ thình lình cứng đờ, viết vào lòng bàn tay hắn: Ta đi ra ngoài một lát.
Lăng Chiêu sửng sốt một chút, gật đầu nói: “Được”
Ước chừng là đi ra tìm chút đồ ăn về nhỉ? Cũng không biết lương khô mà mỗi ngày người nọ mang về, được lấy từ chỗ nào, chẳng lẽ lấy được lúc xuống núi hoá duyên?
Lăng Hoa đi khỏi sơn động, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng. Vừa rồi y mơ hồ nghe thấy tiếng đánh chuông của Lăng môn, bởi vì Lăng Chiêu bị viêm khí của hàng ma trận tổn thương nên năm giác quan đều bị tổn hại, hai mắt mất đi ánh sáng, đồng thời thính giác, khứu giác, vị giác cũng bị ảnh hưởng, vì thế không nghe thấy tiếng này. Cũng may là hắn không nghe thấy.
Nếu không phát sinh đại sự, Lăng môn nhất định sẽ không đánh chuông triệu tập đệ tử trong môn. Khoảng thời gian này Lăng Hoa chỉ lo chăm sóc Lăng Chiêu, thỉnh thoảng mới trở về sư môn, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng không thể không sốt ruột, nhưng cũng lo lắng, lần này y trở về, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, sợ là trong khoản thời gian ngắn, chưa chắc có thể có thời gian nhàn hạ trở về chăm sóc Lăng Chiêu. Cũng may giờ thương thế của hắn cũng gần như khỏi rồi, dù tạm thời rời đi, có lẽ cũng không đáng ngại.
Đắn đo suy nghĩ, trước tiên xuống tiểu trấn dưới núi, mua đủ lương khô, sau đó lại đến động phủ của Âm Sơn quân, dày mặt mượn ‘Như ý chung’ (ly) của nàng, rồi mới trở về sơn động. Thấy Lăng Chiêu đã ngủ rồi, đành phải lay hắn dậy, nắm tay của hắn, chậm rãi viết: Ta có việc phải đi, trong thời gian ngắn không thể trở về. Nước và đồ ăn ta đã chuẩn bị đủ, an tâm chờ ta.
Y viết rất chậm, Lăng Chiêu đọc được một chữ, mới viết tiếp một chữ. Vất vả lắm mới dặn dò rõ ràng, Lăng Chiêu cũng không hỏi y đi để làm gì, chỉ chậm rãi gật đầu, nói: “Được, ngươi đi đi, không cần lo lắng cho ta” Qua một lát, đột nhiên khoé môi hơi cong, mở miệng nói: “Nếu ta khỏi rồi, không chờ ngươi về được mà đi trước, ngươi sẽ đi tìm ta sao?”
Người nọ không có động tác, một lát sau, viết vào tay hắn: Chỉ cần ngươi không bước chân vào ma đạo, ta sẽ chờ ngươi trở về.
Lăng Chiêu vốn chỉ nói đùa, muốn xem xem người nọ để ý đến hắn bao nhiêu, có thật sự đi tìm hắn không. Giờ người nọ lại hứa sẽ chờ hắn trở về…. Mặt Lăng Chiêu đột nhiên nóng lên, kìm lòng không được liền ôm y, nhẹ giọng nói: “Ta chờ ngươi mười ngày, nếu ngươi không trở về, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi!”
Người nọ nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của hắn
Không có thời gian để nhiều lời, Lăng Hoa dàn xếp ổn thoả cho Lăng Chiêu xong, liền rời khỏi sơn động. Trước khi đi y đã bố trí tốt kết giới, để tránh có người xông nhầm vào.
Y đã để lại đủ lương khô cho Lăng Chiêu, ‘Như ý chung’ kia vốn là bảo bối của Âm Sơn quân, trong ‘chung’ có nguồn nước, uống không hết, hẳn là đủ cho Lăng Chiêu cầm cự đến lúc y trở về.
Mười ngày… sao
Khoé môi Lăng Hoa nổi lên một chút cười khổ
Hi vọng trong vòng mười ngày, y có thể nhanh chóng trở về.