Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ Mạc Phong nhìn thấy vẻ kích động của cô. Từ khi nào mà cô trở nên như vậy? Sở Nguyệt mà anh biết trước đây luôn rất dịu dàng. Hoàn toàn không có dáng vẻ như bây giờ. Dáng vẻ này của cô, là lần đầu tiên anh thấy
Từ Mạc Phong không thèm đoái hoài tới cô nữa. Anh tiến lại bế Mộc Tuyết đứng lên. Ả ta như một con búp bê bị rách, hoàn toàn mất hết sức lực mà dựa vào lòng anh
Sở Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng chua xót vô cùng. Vòm ngực của anh chắc ấm lắm nhỉ? Nhưng nó vĩnh viễn cũng không thuộc về cô. Cô rất ghen tị với Mộc Tuyết, ả ta sao có thể thoải mái dựa vào lòng anh như vậy …
Từ Mạc Phong liếc nhìn cô bằng ánh mắt u ám, anh cất giọng cảnh cáo
" Sở Nguyệt, lần này tôi bỏ qua cho cô. Nếu lần sau cô còn làm hại tới Tuyết nhi thì đừng trách tôi nhẫn tâm "
Tuyết nhi sao? Nghe thân thiết quá nhỉ. Phải rồi, anh cũng từng gọi cô là Nguyệt nhi mà. Tiếng " Nguyệt nhi " này nghe mới êm tai làm sao. Chỉ tiếc, có lẽ anh sẽ không bao giờ gọi cô là Nguyệt nhi nữa
Sở Nguyệt ậm ờ cho qua, cô thản nhiên như chưa từng có chuyện gì. Cô làm ra vẻ vô tình như vậy, thật ra trái tim sớm đã bị anh bóp nát từ lâu
Lúc Từ Mạc Phong và Mộc Tuyết chuẩn bị rời đi thì có một vị bác sĩ cùng cô y tá bước vào
Vẻ buồn thấm đậm trên gương mặt vị bác sĩ. Ông nhìn thoáng qua Mộc Tuyết đang được Từ Mạc Phong bế trên tay. Người này không phải là chồng của thai phụ sao? Sao trên tay lại bế người phụ nữ khác. Tuy ông có rất nhiều nghi vấn nhưng cũng không tiện hỏi. Ông cuối gập người
" Xin chia buồn với gia đình. Đứa bé đã trút hơi thở yếu ớt cuối cùng của mình trong lồng kính. Bé sinh non ở tuần thứ 24, vì thế nên quá yếu. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin gia đình hãy nén đau thương "
Sở Nguyệt cứng đờ người, không! Nhất định là cô đang nằm mơ. Chỉ là mơ thôi, tỉnh dậy rồi mọi chuyện sẽ tốt lên mà. Con của cô, đứa bé cô mang nặng đẻ đau. Cô còn chưa kịp nhìn thấy mặt nó. Cô đã bao nhiêu lần tưởng tượng ra viễn cảnh ngày hôm nay. Không ngờ nó lại đau thương đến tột cùng. Nó không thể bỏ cô mà đi được. Ở nhà cô mua rất nhiều quần áo cho con, cả những đồ chơi nữa. Con của cô, cô còn chưa được ôm nó vào lòng. Cô còn chưa được đặt tên cho nó …
Sở Nguyệt đưa hai tay ôm đầu, cô hét lên
" Không "
Tiếng hét thê lương vang vọng căn phòng. Sở Nguyệt nhìn thấy có ai đó chạy lại đỡ cô. Sau đó cơ thể cô nằm gọn trong một vòng ôm rắn chắc
Từ Mạc Phong trong thời khắc đó đã thả Mộc Tuyết xuống. Anh theo bản năng chạy lại đỡ cô. Anh hối hận rồi, anh hối hận rồi. Đáng lẽ khi đó anh không nên đẩy cô. Đáng lẽ anh không nên bỏ cô mà đi. Anh đã gián tiếp giết hại đứa con đầu lòng của mình
Từ Mạc Phong ôm chặt lấy Sở Nguyệt. Nguyệt nhi, xin lỗi em, anh sai rồi. Là anh mù quáng, là anh ngu ngốc, là anh nhu nhược. Sở Nguyệt chỉ cảm thấy có một giọt nước ấm rơi xuống mặt mình. Cô nhanh chóng chìm dần trong vô thức
Vị bác sĩ nhìn thấy tình cảnh éo le này, trong đầu ông cũng ong ong
Mộc Tuyết bị anh lơ đi, ả ta cố tình xích lại chỗ anh. Ả kéo áo anh, giọng nói nũng nịu
" Mạc Phong, người ta đau quá à "
Từ Mạc Phong cảm thấy ả ta rất phiền phức. Anh quát lớn
" Cút "
Mộc Tuyết bị anh dọa sợ, ả sùi sụt
" Hic, Mạc Phong, anh … anh "
Từ Mạc Phong hất tay ả ta ra, anh lại quát vào mặt ả
" Cô mau cút đi, nếu không phải tại cô thì con tôi và Sở Nguyệt cũng đã không mất "
Mộc Tuyết như bị ai rút hết máu, ả xanh mặt, ả hình như đã thấy hết đau rồi. Mộc Tuyết nhanh chóng cầm túi xách, sau đó liền khuất dạng sau cánh cửa bệnh viện
…
Ánh nắng nhè nhẹ chiếu lên khuôn mặt của cô gái nằm trên giường bệnh. Sở Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà. Từ hôm qua tới giờ gương mặt cô không có một tí sắc hồng nào
Từ Mạc Phong gục bên giường bệnh của cô, anh lúc này cũng mới mở mắt. Thấy cô đã tỉnh lại, đôi mắt anh lộ rõ vẻ vui mừng
" Nguyệt nhi, em tỉnh lại rồi "
Sở Nguyệt vừa nghe thấy anh gọi cô là gì? " Nguyệt nhi " sao? Cô chưa bao giờ cảm thấy một tiếng Nguyệt nhi này lại xa vời tới vậy. Nó dường như không còn dành cho cô nữa …
Sở Nguyệt muốn ngồi dậy, cả người cô toàn thân đau nhức. Từ Mạc Phong thấy cô muốn ngồi dậy liền đỡ cô
Sở Nguyệt dựa vào đầu giường, cô đưa mắt nhìn anh
" Chát "
Cái tát của Sở Nguyệt rơi xuống ngay ngắn trên khuôn mặt của Từ Mạc Phong. Dưới vẻ mặt ngỡ ngàng của anh, Sở Nguyệt ra tay không một chút nể tình
HẾT CHƯƠNG 3