Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 17
Tào Thu Dương có thể chấp chưởng Thận Hình Ti 20 năm không phải là không có lý do.
Hắn chẳng những dựa theo yêu cầu của Trang Minh Tâm gọi thái giám đã đánh nhau với Thang Đại Ngưu tới mà còn bảo người mang chiếc xe một bánh Lưu Kỳ sử dụng tới.
Làm việc như vậy không thể nói là thiếu chu đáo.
Vì người chủ thẩm án này là Tào Thu Dương, cho nên nàng biết đương nhiên không chỉ biết chuyện gì đã xảy ra mà còn phải để tất cả mọi người biết chuyện gì đã xảy ra.
Vì vậy nàng đi tới bên cạnh xe cút kít, chỉ chỉ cái đinh sắt lộ ra nửa đầu nhọn, lại chỉ vết thương dài trên tay Lưu Kỳ, giải thích một hồi với Tào Thu Dương.
“Trên cổ tay trái của Lưu Kỳ có một vết thương, vết thương này nhỏ dài, không sâu, chỉ xước da, kết vảy có màu vàng sẫm, phù hợp với những triệu chứng khi bị đinh sắt kiểu này tổn thương.”
Ngừng một chút, nàng liếc nhìn cổ tay Thang Đại Ngưu, lãnh đạm nói: “Nếu là vết thương bị móng tay người khác cào cấu trong lúc giãy dụa tuyệt đối không chỉ có một vết như vậy, vết thương cũng không nhẹ như thế.”
Ý nói chuyện này không liên quan tới Lưu Kỳ, hắn vô tội.
Lưu Kỳ miệng bị nhét vải bố nhưng tai lại không điếc, nghe vậy nhất thời quỳ sụp xuống, không ngừng dập đầu với Trang Minh Tâm.
Nàng không thể chịu được, vội vã phất tay một cái: “Được rồi, dẫn đi đi.”
Tào Thu Dương tự mình giết lợn nhưng dù sao cũng đã ăn thịt lợn rồi, Trang Minh Tâm nói một chút là hắn hiểu ngay.
Hắn giơ tay lên, ngay lập tức có hai trong số những người đi theo hắn tiến lên kéo Lưu Kỳ đi ra bên ngoài.
“Ngươi tên là gì?” Trang Minh Tâm đi tới bên cạnh vị thái giám đã đánh nhau với Thang Đại Ngưu.
Tên thái giám vội vàng dập đầu hành lễ, yếu ớt trả lời: “Nô tài tên Lý Nhị.”
“Tên không tệ, vừa nghe là biết một lão nhị cha không xót mẹ không thương.” Nàng ác độc nói một câu sau đó tự làm chính mình tức cười.
Sau khi cố gắng ép bản thân ngừng cười, mới quay lại ngồi trên ghế bằng, hỏi: “Nói một chút đi, sao hôm đó lại đánh nhau với Thang Đại Ngưu? Nói năng cho đàng hoàng, nếu dám giấu diếm cẩn thận Tào công công không tra được hung thủ lại đẩy hết tội lên đầu ngươi.”
Tào Thu Dương: “…”
Chuyện đổ oan mà lại nói ngay trước mặt như vậy là lần đầu tiên hắn thấy trong đời, coi như là thấy một thủ đoạn bịp bợm mới.
“Nô tài nhất định nói thật, tuyệt đối không dám giấu diếm chút nào.” Lý Nhị sợ đến mức toàn thân run lên một cái, lúng búng khai sạch sẽ tới nơi tới chốn.
“Nô tài và Thang Đại Ngưu ở chung một phòng hai ba năm, hàng ngày tuy không tính là thân như huynh đệ nhưng cũng coi là sống chung hòa hợp.
Ai ngờ hôm đó hắn không biết tại sao lại nổi điên, thay đổi phương pháp nhục mạ nô tài.
Nô tài những tưởng rằng hắn thua nhiều tiền nên tức giận trong lòng không muốn so đo nhiều với hắn, vậy mà hắn lại càng tệ hại hơn, ngay cả phụ thân mẫu thân nô tài cũng bị hắn lôi vào mắng chửi.
Nô tài giận nên mới bắt đầu đẩy hắn.
Đoán là người trong các phòng nghe thấy động tĩnh nên mới chạy tới can ngăn, mấy người chen chúc thành một nhóm, lúc đó rất hỗn loạn.
Mãi đến lúc được kéo ra, hắn la lên là móng tay nô tài cào hắn bị thương.
Nô tài nhìn một cái, thấy cổ tay hắn có mấy vết thương khá sâu, có chỗ chỉ bị trầy da, nhưng có chỗ máu chảy dầm dề.
Lúc ấy nô tài đã bắt đầu nghi ngờ, chỉ có đánh nhau vài cái, trên người nô tài cùng lắm là có vài quả đấm, sao hắn lại bị thương nặng như vậy.
Chỉ có điều nô tài chột dạ, sợ hắn báo với chỗ Ngưu công công nên mới bồi thường hắn hai lượng bạc, để hắn tự mình xuất cung mua chút thuốc bôi vào.
Sau đó nô tài nghe được chuyện của Lưu Hương Nhi, nghi ngờ càng nặng hơn, sợ hắn làm chuyện xấu đáng bị thiên lôi đánh mà lại lôi nô tài ra làm bia đỡ đạn nên vội vàng nhờ người báo cho Tào công công.
Nương nương tinh tường, chuyện này thực sự không liên quan tới nô tài.”
Trang Minh Tâm gật đầu rồi lại đứng lên, đi tới bên cạnh hắn nói: “Đưa ngón tay của ngươi ra cho bổn cung nhìn qua.”
Lý Nhị nghe vậy liền vội vàng đưa hai tay ra.
Trang Minh Tâm nhìn chằm chằm móng tay hắn, chân mày dần dần nhíu lại.
Một lát sau nàng hỏi: “Sau hôm đó ngươi có từng cắt móng tay không?”
“Có, có ạ, quả nhiên không gì qua được mắt nương nương.” Lý Nhị liên tục gật đầu không ngừng.
Lại nói: “Nô tài làm việc bên ngoài ngự trù, vì để tiện nhặt rau nên bình thường có để móng tay, không ngờ lại khiến Thang Đại Ngưu bị thương, không tính đến chuyện có lỗi với hắn mà còn mất hai lượng bạc, trong cơn tức giận nô tài đã mài mòn hết mười đầu ngón tay.”
“Vậy thì đúng rồi.” Trang Minh Tâm thầm thở phào.
Lưu Hương Nhi là tú nương của Thượng Y cục, những thứ qua tay hàng ngày đầu là các loại vải tơ lụa, lăng la vô cùng dễ hư, để tránh làm xước, móng tay cũng phải sửa cho tròn trịa mềm mại hơn.
Như vậy những vết thương do móng tay này tạo ra thường sẽ to hơn, hình dải dài hoặc hình quạt, lúc đầu đầu mút có hình cung hoặc hình nửa vòng tròn, vết thương khá sâu, phần đuôi thì nhạt hơn.
Mà móng tay khi trước của Lý Nhị vô cùng sắc bén, vết thương được vạch ra sẽ có dấu nhỏ sắc.
Đương nhiên là không giống.
Lại liên tưởng đến Thang Đại Ngưu cố ý khơi mào rắc rối trước, là một tay cờ bạc, bạc của Lưu Hương Nhi lại không cánh mà bay.
Phải đến một nửa không thể trừ bỏ được mối liên hệ với hắn.
Hắn lại còn có chút thông minh vặt, sợ tra được tội của mình nên thiết kế một cái bẫy với Lý Nhị.
Đáng tiếc, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.
Trang Minh Tâm thở dài, nói với Tào Thu Dương: “Đem người về thẩm vấn cho tốt đi.”
Thật ra sau khi tìm được người hiềm nghi, thứ Thận Hình ti có chính là đủ loại thủ đoạn ép người khác phải nói thật.
Tào Thu Dương muốn làm những việc vô ích như đưa người tới Chung Túy cung, phỏng đoán là vì muốn ra sức vì lợi ích của nàng, thay nàng nâng cao tên tuổi.
Như vậy sau này có vụ án thực sự khó hiểu có thể quang minh chính đại tới nhờ nàng giúp đỡ.
Nàng không cần nâng cao danh tiếng, nhưng ý tốt thì nàng nhận.
*
Dùng ngọ thiện đơn giản, mang theo rương kiểm nghiệm và đồ dùng để che miệng mũi, nàng cùng Quỳnh Phương đi Thần Vũ môn phía Bắc hoàng cung.
Quỳnh Phương là người bên ngoài, không thể so sánh với Thôi Kiều, nhưng để đưa Lý Liên Ưng và những cung nhân khác muốn đi ra ngoài còn phải tới chỗ Trương Đức phi xin thẻ bài, mang nàng ta theo đỡ được nhiều việc.
Lúc đến Thần Vũ môn, Dục Cảnh đế đã đến.
Hắn đã cởi bỏ quần áo phục sức màu minh hoàng của thiên tử, thay áo cà sa dài màu xanh, không đeo mão, mái tóc dài cột thành một búi tròn ở trên đỉnh đầu, dùng một đoạn vải màu xanh thắt lại.
Rất có dáng vẻ của một công tử nho nhã.
Điều kiện tiên quyết là chớ có mở miệng, vừa mở miệng sẽ khiến người khác muốn tát hắn mấy cái bạt tai.
“Ngươi đang mặc cái thứ xấu xí nhầy nhụa gì đây? Mắt trẫm bị sự xấu xí của ngươi chọc mù,”
Trang Minh Tâm: “…”
Trên người nàng là áo đối khâm ngắn tay màu xanh ngọc, bên dưới mặc quần dài màu xanh sẫm, áo đối khâm tay ngắn giúp hoạt động được thuận tiện, cổ áo được buộc lại ở trong quần dài.
Vừa gọn gàng lại chịu được bẩn.
Nếu mặc trang phục làm bằng vải không dính bẩn hoặc sai người chế tạo khăn choàng làm bếp thì vốn chẳng kịp thời gian.
Nàng lười đôi co mấy chuyện này với hắn, chỉ lãnh đạm nói: “Nếu không để thần thiếp tự mình đi đi.”
“Thần thiếp sợ hoàng thượng lại giống như lần trước lúc thấy thi thể của Lưu Hương Nhi, ói lên ói xuống không ngừng, quấy rầy thần thiếp làm chính sự không nói, chỉ sợ chọc An Ninh trưởng công chúa không vui.”
Đương nhiên, những lời này cũng chỉ là nói thôi, những đứa cháu bình thường có hình vi như vậy, chỉ sợ cô mẫu lúc ấy sẽ lấy chổi quét ra ngoài, nhưng Dục Cảnh đế là cháu bình thường sao?
Không những không thể đuổi đi còn phải mau mau chóng chóng mời thái y, nếu không vạn nhất long thể có mệnh hệ gì vậy coi như làm ra đại tội.
Ngay lúc con gái ruột người ta qua đời, cái sự ồn ào không sạch sẽ đó chẳng phải khiến người thêm loạn sao?
Dục Cảnh đế: “…”
Mình đang bị chê hay sao?
Khá lắm Uyển tần, đúng là to gan lớn mật!
Hắn lập tức bày ra vẻ “giận dữ”, nhưng nhìn ánh mắt giảo hoạt, gương mặt đầy mong đợi của nàng, hắn liền nín lại.
Hắn không mắc lừa đâu!
Chuyện đã đồng ý với tiểu cô mẫu An Ninh không thể hủy bỏ, cho nên nhất định phải để nàng xuất cung, hắn vốn không định “mời” nàng, lại còn đang “giận dữ”, nhưng cũng ngại khi đi theo.
“Hừ, lúc trước là trẫm không phòng bị,” Hắn biện hộ một câu sau đó đắc ý nói. “Lần này trẫm đã để người chuẩn bị túi thơm hương bạc hà, lúc cảm thấy ghét sẽ ngửi một cái, đương nhiên sẽ không ói nữa.”
Trang Minh Tâm nhếch mép.
Ngây thơ, còn tưởng rằng có mỗi mùi thối thôi ấy?
Chờ đến lúc nhìn thấy lòng gan phổi ruột với phần não trắng lòa, chỉ mong người còn có thể đứng vững.
*
Hai người ngồi trên một chiếc xe ngựa đầu bằng sơn đen thường gặp trong kinh thành, đằng trước đằng sau đều có lính cấm vệ và cẩm y vệ thay thường phục bảo vệ, xuyên qua những con hẻm trong phố đi vào Uông phủ nằm ở phố Đông Hoa phía Đông thành.
Từ lúc lên ngôi làm hoàng đế, ngoại trừ năm ngoái xuất cung chia buồn vì bá tổ phụ bên ngoại cưỡi hạc thăng thiên thì đây là lần thứ hai hắn xuất cung.
Hắn vén mành xe thành một cái lỗ nhỏ, đôi mắt hơi có chút tò mò mới lạ đưa ra bên ngoài quan sát xung quanh.
Nhưng Trang Minh Tâm lại không có hứng thú lắm.
Tuy nàng xuất thân từ đại tộc có danh thế, nhưng bởi vì trước đó, hai đôi sinh đôi của phụ mẫu đều chết yểu, họ nghe lời thầy tướng số, đưa nàng ra dạy dỗ như con trai nên đôi sinh đôi thứ ba là các nàng mới sống sót.
Bởi vì rất là trân quý, lại có cảm giác dạy dỗ như nam nhân cũng là ủy khuất cho nàng nên nhiều chuyện phụ mẫu cũng tùy ý nàng, chính vì vậy nàng ngang hàng với những nam nhân chính tông, cũng tự do hơn rất nhiều.
Khắp kinh thành chưa từng có chỗ nào nàng chưa chạy tới, cùng chưa có khung cảnh nào nàng chưa từng ngắm qua.
Nói phạm lời kiêng kị chứ cứ coi như giờ bị án treo luôn thì cũng không uổng công nàng tới thời cổ đại một chuyến.
“Đó là chó con sao?” Dục Cảnh đế bất ngờ chỉ tay ra bên ngoài, kích động hỏi Trang Minh Tâm.
Trang Minh Tâm thò đầu ra nhìn qua một cái, thấy một công tử con nhà giàu đầu dầu má phấn dắt một con chó cực kì phô trương.
“Ừ.” Nàng đáp lại một tiếng rồi khinh thường nói: “Phẩm chất còn kém xa so với con thần thiếp nuôi trước kia, huấn luyện cũng không được tốt, nhiều nhất chỉ bắt được gà rừng, những thứ như thỏ, hươu nai, hoẵng muốn nó bắt được thì đúng là hi vọng xa vời.
Chuyện Trang Minh Tâm có chó săn Dục Cảnh Đế đã biết từ sớm, chỉ có điều giờ lại nghe những điều nàng nói còn nhiều và hấp dẫn hơn những điều hắn thấy thích, nên lòng có hơi ngứa ngáy không kìm nén được.
Hắn thử dò xét: “Nàng tự mình nuôi chó, đưa cho người khác chăm chắc hẳn là không yên tâm đúng không? Nếu không yên tâm thì lúc hồi cung đưa nó tới bên cạnh đi?”
Còn có chuyện tốt đẹp tới mức này sao? Trang Minh Tâm chỉ cảm thấy nàng bị cái bánh bất ngờ rơi từ trên trời xuống này đập lủng đầu.
Nàng đã sớm lập mưu để đưa “tướng quân” vào cung, chẳng qua chó săn không giống với sủng vật như mèo chó, hay nói cách khác nó nhất định có khả năng sát thương.
Đi xin xỏ Trương Đức phi cũng vô dụng, đương nhiên nàng ta không chịu gánh sự liên đới này đâu.
Bên chỗ Trịnh Thái Hậu nàng cũng không có trọng lượng lắm, mở miệng không nổi.
Cẩu hoàng đế lại có thể làm chủ nhưng lỡ đâu hắn dùng chuyện hầu hạ để trao đổi thì tự nàng lại rơi vào tiến thoái lưỡng nan.
Ai ngờ hôm nay vừa mới xuất cung vấn đề khó khăn không đánh đã tự xong.
Quả nhiên người tốt có báo ứng tốt, mới giúp Lưu Hương Nhi tìm được hung thủ mưu hại nàng ta, phúc báo đã đến ngay lập tức.
Nàng không tiện biểu hiện quá rõ ràng, chỉ nở một nụ cười nhạt, hơi cúi đầu xuống: “Đa tạ hoàng thượng khai ân, nếu Tướng Quân biết nhất định sẽ rất vui.”
“Tướng quân?” Dục Cảnh đế nhăn mày: “Chó của nàng lại dùng cái tên này? Thật to gan, nàng không sợ các võ tướng vạch tội phụ thân nàng dạy con gái không có phép tắc?”
Trang Minh Tâm không sợ thật, tên này vừa hay là do tổ phụ cho.
Tổ phụ nói văn võ trời sinh không hợp nhau, phải không hợp mới đúng, nếu “cùng phe với nhau”, hoàng đế ngự trên chỗ cao kia liền cảm thấy không an tâm.
Giống như ba vị các lão trong nội các vậy, họ lấy đâu ra nhiều thâm cừu đại hận đến như thế, hơn phân nửa là tranh đấu cho hoàng đế nhìn, non nửa còn lại mới vì lợi ích của bản thân.
Chương 18
Tin tức Dục Cảnh đề và Uyển tần đi cùng nhau tới trước, đừng nói Uông gia làm thế nào mà lại không biết gì, ngay chính An Ninh trưởng công chúa cũng chẳng hay biết gì.
Chính vì thế khi hắn tự xuống khỏi chiếc xe ngựa đầu bằng dừng bên ngoài cổng trong của Uông gia làm kinh động khá nhiều người.
“Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Mọi người vội vàng tiến lên trên dập đầu hành lễ tại chỗ.
Không lâu sau, trưởng công chúa An Ninh và phò mã Hàn Lân nhận được tin từ nội viện cũng vội vàng chạy tới.
Nếu đổi lại là ngày thường, trưởng công chúa An Ninh nhất định phải nói Dục Cảnh đế vài câu, cùng lúc đó sắp xếp người hộ tống hắn về cung.
Nhưng hiện giờ, bà chỉ toàn tâm toàn ý muốn xác nhận nguyên nhân cái chết của khuê nữ, không có lòng dạ quan tâm những khía cạnh khác.
Bà phân phó trưởng quan phủ Công chúa: “Chăm sóc hoàng thượng cho tốt” ròi đích thân dẫn Trang Minh Tâm đi tới trạch viện của quận chúa Ngọc Hinh và quận mã Uông Thừa Trạch ở đằng sau.
Dục Cảnh đế cũng không coi là ngang ngược, hắn chắp tay sau lưng ung dung tự tại bước theo.
*
Uông Thừa Trạch là trưởng tôn phòng lớn của Uông phủ, viện hắn ở ngay phía sau chính viện, là một tứ hợp viện vuông chành chạnh, gian chính diện 5 gian còn hai buồng đông tây mỗi buồng ba gian.
Trang Minh Tâm thuận miệng cảm khái một câu: “Nhà lớn thật, nhìn còn lớn hơn rất nhiều so với các viện ở nhà mẹ tần thiếp.”
Kinh thành tấc đất tấc vàng, một khu nhà kiểu thất tiến giá cao đến mấy trăm ngàn lượng.
Nhiều nhà chủ làm quan hàng đầu đến nay cũng chỉ mua được duy nhất một khu.
Đó là đã dựa vào của cải góp nhặt từ thời tổ tông.
Dẫu sao lượng người trong các đại gia tộc rất lớn, cứ cưới tang gả rồi đưa đi đón về, phí nhà đất không rẻ, số dư hàng năm cũng có hạn.
Thật ra ban đầu nàng cũng có ý tưởng kiếm tiền từ xà bông, thủy tinh và xi măng, cũng úp mở đề cập ý tưởng bằng miệng với tổ phụ rồi.
Chỉ có điều bị tổ phụ cản lại.
Nói bạc nhà mình đủ dùng, không cần phải đi đương đầu với sóng gió.
Dù sao ông cũng là thủ phụ nội các, mọi hành động đều khiến cho mọi người chú ý, ở trên còn có một cấp trên là hoàng đế nhìn mình chằm chằm, nhiều một chuyện chẳng bằng ít một chuyện.
Dù sao nàng bận bịu nghiệm thi tra án cả đêm lẫn ngày không tiêu tiền quá mức cũng không tiêu tốn quá nhiều thời gian nên cũng đành thôi.
An Ninh trưởng công chúa không yên lòng “ừ” một tiếng, cũng không mở miệng thêm câu nào nữa.
Cân nhắc đến tâm trạng của thân nhân người chết, Trang Minh Tâm cũng không tán gẫu nữa, đi thẳng vào trong viện.
Trong viện toàn là lụa trắng, nữ quyến ngồi đầy hai bên linh cữu, ai ai cũng làm ra dáng vẻ đau buồn muốn chết, trong linh đường được dựng lên ở phòng chính viện thỉnh thoảng cũng có tiếng khóc truyền tới.
Chuyện râu ria không nói, chuyện sau khi qua đời của quận chúa Ngọc Hinh vẫn được làm tương đối giữ thể diện.
Trang Minh Tâm lấy rương kiểm nghiệm cùng cái túi vải chuyên dùng để che mũi miệng từ trong tay Quỳnh Phương, nói với nàng: “Ngươi ở lại đây chờ bổn cung.”
“Nô tỳ đi theo để hầu hạ nương nương, sao có thể bỏ mặc nương nương không quan tâm?” Quỳnh Phương vội vàng nói lời phản đối.
Trang Minh Tâm hừ lạnh một tiếng rồi cười: “Ngươi đi theo cũng chẳng thể giúp được gì.
Quỳnh Phương không kiềm chế được nhớ lại chuyện xảy ra ở Ngự Hoa Viên, nhất thời không lên tiếng nữa.
Phải biết ngày hôm đó nàng ta nôn tới mức thần trí điên đảo, suýt nữa phun cả dịch mật ra ngoài, chẳng phải là càng giúp càng thêm phiền hay sao?
Trang Minh Tâm xách rương kiểm nghiệm rồi đi vào bên trong, nàng lại dừng bước chân, nói với An Ninh trưởng công chúa: “Trưởng công chúa điện hạ xin dừng bước.”
Tận mắt nhìn thấy khuê nữ của mình bị mổ bụng moi tim khoét phổi quả thực quá tàn nhẫn.
An Ninh trưởng công chúa vừa muốn mở miệng đã bị phò mã Hàn Lân kéo cánh tay lại, ông nói: “Nghe theo Uyển tần nương nương đi, chúng ta chờ ở đây.”
Nói xong ông nhìn về phía Trang Minh Tâm, chắp tay khom người khẩn thiết nói: “Xin Uyển tần nương nương cố gắng hết sức nhất định phải tra rõ chân tướng cái chết của tiểu nữ, Hàn mỗ ở đây cảm tạ trước.”
Trang Minh Tâm bận rộn lách mình, khó khăn nhận lễ, nói: “Phò mã đừng đa lễ, không cần làm như vậy đâu.”
Ngay sau đó nàng lại nói: “Xin trưởng công chúa và phò mã an tâm, trong phạm vi năng lực của bản thân, ta nhất định sẽ dốc toàn lực.”
Ngoài phạm vi năng lực nàng cũng chẳng có cách nào khác, dù sao nàng cũng không phải người vạn năng.
*
“Ra mắt Uyển tần nương nương, nương nương an khang cát tường.”
Thi thể của quận chúa Ngọc Hinh đã được dời từ linh đường tới gian phía Đông từ trước, lúc Trang Minh Tâm vào gian phía Đông chỉ thấy Vương bà mụ của Đại Lý Tự và Chu bà mụ của Hình bộ đồng loạt hành lễ với mình.
Chu bà mụ không giao thiệp nhiều với nàng, nhưng nàng cực kỳ quen thuộc với Vương bà mụ của Đại Lý Tự.
Lúc trước nàng tự mình ra tay không ít lần, cũng đích thân dạy bà không ít kiến thức nghiệm thi căn bản.
Vương bà mụ lại là một người có trách nhiệm với công việc, hành lễ xong lập tức sáp tới gần, trên mặt là nụ cười tươi, bà nói: “Thứ cho lão bà tử mắt mù, trước kia hoàn toàn không phân biệt được nương nương với nhị cô nương, đúng là đáng đánh miệng.”
Vừa nói, bà thực sự khẽ đánh vào miệng mình một cái!”
Khóe miệng Trang Minh Tâm khẽ giật một cái, đúng là không nói thì thôi, Trang Tĩnh Uyển nói láo một câu thực sự giúp nàng không ít việc.
Nàng hừ một tiếng: “Nếu dễ dàng bị các ngươi nhận ra thì tỷ muội chúng ta cũng quá thất bại rồi.”
Ngay sau đó, nàng nghiêm trang hỏi Vương bà mụ: “Xác nhận là chết chìm?”
Vương bà mụ tuy không phân biệt được Uyển tần và Trang nhị cô nương nhưng đối với chuyện chính sự bận bịu lại chẳng hề qua loa chút nào.
Bà vội nói: “Toàn thân không có ngoại thương, chỗ miệng mũi có bọt, trong miệng có bùn cát, bên trong tròng mắt có chỗ xuất huyết, môi miệng tím bầm, móng tay đỏ tím, bụng phình chướng… Những dấu hiệu chết đuối điển hình này giống như nương nương và nhị cô nương từng dạy lão bà tử, lão bà tử vẫn còn nhớ, chắc chắn không sai.”
Chu bà mụ đứng bên cạnh không cam lòng bị Vương bà mụ chiếm thế thượng phong, vội vã chen miệng nói: “Lão thân cũng đã đối chiếu lại, quả đúng là như vậy.”
Trang Minh Tâm gật đầu một cái, đặt rương kiểm nghiệm lên chiếc bàn con, lấy đồ che mũi miệng và ba bộ bao tay trong túi vải ra.
Đưa cho Vương bà mụ, Chu bà mụ mỗi người một bộ.
Sau khi mặc bộ đồ kia xong xuôi, nàng đi tới bên giường gỗ đặt thi thể.
Thi thể nằm ngang trên giường gỗ, bởi vì sau khi chết chìm không lâu bị vớt lên, lúc này hiện tượng cương cứng lại một lần nữa xuất hiện ở đáy thi thể.
Trước hết, nàng lật mí mắt của nàng ta một cái, xác nhận trong mí mắt có chỗ xuất huyết, vừa cẩn thận kiểm tra thực hư bên trong miệng môi của nàng, xác nhận không có bất cứ tổn thương do ngoại lực.
Lấy công cụ từ trong rương kiểm nghiệm ra, lại cậy mở hai hàng răng đang khép lại của nàng ta, bên trong thực sự có bùn cát.
Lại kiểm tra cổ của nàng một lần, phát hiện cổ nàng ta cũng không có bất cứ dấu vết tổn thương do ngoại lực nào.
Sau đó lại kiểm tra ngón tay nàng, móng tay đúng là bầm tím.
Trang Minh Tâm nâng cánh tay nàng ta lên, ánh mắt di tới quan sát chỗ bên trong móng tay, lại dùng cái nhíp khua qua một lần.
Lòng Trang Minh Tâm khẽ chùng xuống.
Trên tay không có dấu vết cào bùn cát và bèo.
Nếu như bình thường, người chết chìm trong lúc hốt hoảng chân tay sẽ đạp loạn cố gắng hết sức để có thể túm được cái gì đấy.
Cho nên hơn phân nửa sẽ lưu lại dấu vết cào bùn đất và bèo.
Nhưng móng tay của quận chúa Ngọc Hinh lại sạch sẽ quá mức.
Loại chuyện như thế này kiếp trước nàng từng gặp phải, người chết bị đánh ngất xỉu rồi mới ném vào trong nước cho chết đuối.
Người sau khi ngất đi vẫn còn đang thở, đó cũng là lí do chỗ miệng mũi xuất hiện nấm và bọt, trong miệng, thậm chí còn cả trong khí quản đều có dấu vết của bèo và bùn cát.
Như vậy thì cũng đơn giản đi không ít.
Nàng kiểm tra toàn thân một lần trước, không có ngoại thương gây ra ngất xỉu.
Nếu không có thì lát nữa mổ dạ dày, nhìn bên trong dạ dày có dược vật gây ra hôn mê bất tỉnh hay không là được.
Lúc mổ bụng, tiện xác nhận xem phổi có sưng nước hay không, nhĩ thất của tim có đồng nhất màu sắc hay không.
Nếu làm xong xác nhận được suy đoán không lầm, vậy có thể đỡ bước mổ sọ xác nhận chỗ xương thái dương có đọng máu hay không.
Thật sự không có cưa mổ sọ chạy điện, phải dùng cưa sắt cưa từng chút từng chút một để mở nắp sọ, quả thực rất tốn sức.
Nói là làm, nàng lập tức đưa tay ra di chuyển thi thể, tỉ mỉ tra xét toàn bộ bên ngoài thi thể thêm một lần nữa, kể cả da đầu cũng dùng tay sờ tỉ mỉ.
Chính xác như lời Vương bà mụ, toàn thân không có ngoại thương.
Sau đó nàng lấy dao giải phẫu ra, rạch một đường chữ Y gọn gàng từ ngực tới bụng.
Bộ phận bên trong nhất thời lộ ra ngoài.
Chu bà mụ lần đầu thấy cảnh tượng như vậy hoảng sợ lùi lại liền ba bốn bước.
Vương bà mụ đã thấy rất nhiều lần lập tức ưỡn ngực, tự thấy kiêu ngạo từ tận trong thâm tâm mình.
Trang Minh Tâm không ngẩng đầu, căn bản không để ý tới những biểu cảm có hay không có của những người chung quanh.
Nàng kiểm tra dưới phổi trước, quả nhiên có hiện tượng sưng khí đặc trưng cho úng nước, bên ngoài có những chấm đỏ chết đuối, sờ có cảm giác hơi dinh dính.
Tim cũng lộ ra trạng thái bất đồng về màu sắc.
Sau khi mổ xong dạ dày, phát hiện bên trong tràn đầy nước.
Đến bước này đã có thể xác nhận quận chúa Ngọc Hinh chết do đuối nước.
Sau đó nàng lấy ngân châm thử một chút, ngân châm cũng không chuyển sang màu đen chứng tỏ bên trong không có độc vật lưu hành nhất trong thời cổ đại – thạch tín.
Chỉ có điều…
Nàng hít mũi một cái, dường như ngoài mùi rượu đang xông vào mũi còn ngửi thấy một ít mùi khác, chỉ có điều trong lúc nhất thời nàng không nhớ ra được đó rốt cuộc là cái gì.
Vì vậy nàng lấy đồ che miệng mũi xuống, kéo tới, chuẩn bị xong xuôi định ngửi một cái.
“Nàng lấy đồ che mũi miệng xuống làm gì?”
Chỗ cửa của gian Đông bất ngờ truyền tới một tiếng thét kinh hãi.
Người đi cùng với tiếng thét ấy là Dục Cảnh đế, hắn vừa định thúc giục nàng đeo đồ che miệng mũi lên tránh để mùi của thi thể làm ảnh hưởng, ánh mắt lại lia phải quận chúa Ngọc Hinh nằm trên giường, lồng ngực bị mổ phanh ra.
Hai mắt hắn đảo cái, toàn thân khẽ nhích sang bên rồi ngã xuống.
“Hoàng thượng!” Cao Xảo nhào người lên, muốn trực tiếp đỡ lấy hắn, nhưng người hắn ta gầy đét căn bản không thể đỡ nổi Dục Cảnh đế vừa cao vừa gầy.
Hai người chồng lên nhau như dính lưới bắt chim, đồng loạt ngã ngửa ra đất.
Trang Minh Tâm: “…”
Nàng ngu ngốc, thực sự.
Chỉ biết ngăn Quỳnh Phương và An Ninh trưởng công chúa lại quên mất ngăn tên con ghẻ Dục Cảnh đế mà.
Không do dự thêm chút nào nữa, nàng nhanh chóng bước chân qua đó, dùng hai tay vồ đúng lên trên bả vai của Dục Cảnh đế, lôi hắn dậy.
Sau đó nhanh chóng đẩy bọn họ ra ngoài gian phòng, miệng hô to: “Hộ giá.”
Bên ngoài binh hoang mã loạn một trận nhưng không có tiếng “tùm” truyền tới, hẳn là hắn chưa gục.
Đuổi “những người không có phận sự” đi xong, nàng lại quay về trước thi thể, xít tới thêm lần nữa.
Thức ăn chưa tiêu hóa hầu như không còn mùi vị gì, mùi của cồn trong rượu cùng với mùi nước trong hồ đã trải qua hơn nửa ngày lên men có thể tưởng tượng được nó tiêu hồn tới mức nào.
Giữa chỗ tiêu hồn này còn phải phân biệt mùi vị khiến nàng chú ý đặc biệt, thực sự tương đối khó khăn.
May là trong 16 năm quá khứ, mùi hương có thể khiến nàng chú ý đặc biệt không nhiều.
Vừa ngửi vừa lướt qua tiềm thức, khoảng hai khắc sau, linh quang trong đầu nàng chợt lóe, nàng đã có câu trả lời.
Đây là mùi phấn hoa mạn đà la.
Phấn hoa mạn đà la có rất nhiều tác dụng biến hóa khôn lường, dùng nhiều sẽ khiến người ta hôn mê, trong bột thuốc gây mê cổ đại có một vị thuốc chính là phấn hoa mạn đà la.
Trước ở Đại Lý Tự tra ra một vụ án dùng phấn hoa mạn đà la mà khéo léo qua mắt được, sau chuyện đó nàng cố ý tới tiệm thuốc mua một ít để về nghiên cứu một phen, định thử chế “thuốc nói thật”.
Ai ngờ còn chưa kịp hành động đã bị Trang Tĩnh Uyển gài bẫy phải nhập cung.