Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ngộ Xuân Phong - Dung Bất Năng
  3. Chương 1
Trước /15 Sau

Ngộ Xuân Phong - Dung Bất Năng

Chương 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 1.

Ta tỉnh lại ở quân trấn bên ngoài Ngọc Môn Quan, cõi lòng mơ hồ như chìm trong mộng, không dám tin đây là thực. Ta thân là thứ mẫu của Hoàng đế, lại vì những thân cận cùng hắn mà bị người đời gièm pha khinh miệt. Rõ ràng đã uống chén rượu độc của Thái hoàng thái hậu, hồn về tây thiên, cớ sao nay lại xuất hiện ở nơi này?

Bên ngoài vang lên tiếng xe ngựa huyên náo, có người cất giọng hỏi: “Phong Nhi đã tỉnh chưa?”

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, có người bước vào giữa luồng sáng. Toàn thân ta đau nhức chẳng thể ngồi dậy. Ánh nắng gay gắt xuyên qua cửa, chói loá đến mức không khỏi khiến ta nheo mắt lại.

“Phong Nhi? Phong Nhi?” Người nọ đến bên giường, nhẹ nhàng lay ta.

Ta khó nhọc mở mắt, bóng dáng trước mặt dần trở nên rõ nét. Là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, giữa chân mày vẫn còn nét non nớt nhưng đã lộ ra vẻ tuấn tú, khôi ngô.

“Nhị ca ca?” Ta ngạc nhiên thốt lên, song giọng nói lại mang theo âm điệu mềm mại như trẻ nhỏ. Kinh hãi, ta vội đưa tay bụm miệng, chỉ để nhận ra đây là bàn tay nhỏ nhắn của một đứa trẻ.

Nhị Ca lại không để ý đến sự khác thường của ta, chỉ chăm chú thu dọn đồ đạc.

“Mau dậy đi, chúng ta sắp hồi phủ rồi.” Một lát sau thấy ta vẫn chưa động đậy, bèn xoay người cười bảo: “Chỉ là ngã ngựa một cái, đã nằm suốt ba ngày rồi, có bị thương đâu, còn không mau dậy.” Dứt lời, huynh ấy vươn tay khẽ cốc mũi ta một cái. Hơi ấm nơi đầu ngón tay huynh ấy chân thực đến mức khiến ta không thể tự thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là một giấc mộng.

Ta đi theo Nhị ca đến đại quân, huynh ấy dắt ngựa, ta lặng lẽ đi bên cạnh.

“Muội còn dám cưỡi ngựa nữa không? Phụ thân lo lắng nên đã tịch thu con tiểu bạch mã của muội rồi.”

Ta chỉ im lặng, sợ rằng nếu mở miệng, giấc mộng này sẽ lập tức tan biến.

Bất thình lình, phía trước vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn. Ta và Nhị ca nhìn nhau, lập tức chạy lên. Hóa ra là bầy chó săn của người Đột Quyết xông vào đội ngũ của quân ta, thậm chí còn cắn bị thương một binh sĩ. Người Đột Quyết đi săn, lại dám chạy đến tận biên thùy Đại triều, thật quá đáng!

Phụ thân và Đại ca đang đàm phán với đối phương bằng ngôn ngữ của người Đột Quyết. Chúng ta giữ lại bầy chó săn, yêu cầu bọn họ lập tức rời khỏi biên cảnh triều ta, nhưng đối phương lại ngang nhiên đòi lại chó săn, thái độ ngông cuồng, căng thẳng bức bách.

Tên cầm đầu kia tự xưng là Đại Vương tử A Sử Na Cáp Chỉ Nhi, trưởng tử của Khả Hãn Đột Quyết, dẫn binh truy đuổi con mồi, chẳng may vượt qua ranh giới, mong chúng ta trả lại chó săn và hộ tống bọn họ rời đi.

Thật là lời lẽ xảo trá!

Mấy chục năm nay, Đột Quyết tuy ngừng chiến với triều ta nhưng dã tâm chưa từng nguôi, vẫn thường xuyên gây sự ở biên cảnh. Cứ mỗi mùa thu hoạch, bọn chúng lại tràn sang cướp đoạt gia súc, lương thực, nhiều lần nghiêm cấm nhưng vẫn không thể ngăn chặn. Hiện tại, phía sau bọn chúng còn lùa theo đám trâu bò vừa cướp từ bách tính biên thùy của ta!

“Nhổ vào! Mặt dày không biết xấu hổ!” Đại ca ngồi thẳng trên lưng ngựa, lạnh lùng mắng một tiếng rồi lại quay sang tiếp tục đàm phán bằng tiếng Đột Quyết.

Ta nhớ rất rõ chuyện này. Chính lần này, ta đã dùng cung b.ắ.n Cáp Chỉ Nhi bị thương, bởi vì bọn chúng không chỉ cướp gia súc, lương thực, mà còn cướp cả người của chúng ta!

“Tướng quân cứu mạng! Cứu chúng ta với!”

Trong hàng ngũ Đột Quyết bỗng vang lên tiếng kêu cứu, một nữ tử vùng vẫy muốn lao ra. Nhìn trang phục của nàng, rõ ràng là người Hán! Nàng bị những kẻ Đột Quyết to lớn che khuất ở phía trước nên không ai phát hiện ra.

Vì sự xuất hiện của nữ tử người Hán này mà bầu không khí trở nên căng thẳng đến cực điểm. Phụ thân chất vấn Cáp Chỉ Nhi, hắn lại thản nhiên đáp rằng đây chỉ là nô lệ bỏ trốn của bọn hắn, chúng ta không có quyền can thiệp, còn bảo chúng ta nhanh chóng để bọn chúng rời đi.

Người Đột Quyết quả thực ngang ngược, đẩy tới xô lui không tránh khỏi sẽ xảy ra xung đột. Cáp Chỉ Nhi không chịu thả người, chúng ta cũng không chịu để hắn rời đi. Cuối cùng, hắn dứt khoát giơ đao lên định trực tiếp c.h.é.m c.h.ế.t nữ tử kia để diệt khẩu!

Hắn điên rồi sao? Dám ngang nhiên g.i.ế.c người Hán trước mặt chúng ta?!

Ta lập tức giương cung b.ắ.n rơi thanh đao trong tay hắn. Cáp Chỉ Nhi nhận thấy bị khiêu khích, lập tức trừng mắt nhìn ta đầy giận dữ. Ta mím môi chẳng thèm để ý. Đời trước không rõ hậu quả ta vẫn dám đả thương hắn, đời này ta lại càng không thể nương tay!

Cáp Chỉ Nhi không thể chịu đựng việc bị một bé gái mạo phạm, tức giận đến mức thở hổn hển, lập tức đoạt lấy kiếm của hộ vệ định ra tay với ta. Ta không chần chừ, lập tức b.ắ.n một mũi tên trúng thẳng vào cánh tay trái của hắn.

Lập tức, binh sĩ ta phản ứng nhanh chóng giương thuẫn bày trận, hai bên giằng co, thế như nước với lửa!

Chúng ta vốn đang trên đường hành quân, trang bị đầy đủ, còn người Đột Quyết chỉ là tiện đường cướp bóc, không mang theo vũ khí hạng nặng. Nếu thực sự động thủ, bọn chúng tất yếu sẽ chịu thiệt. Chính vì thế, Cáp Chỉ Nhi mới tự xưng thân phận ngay từ đầu, muốn dùng danh vị để hy vọng nhận lại sự coi trọng từ chúng ta.

Tuy hắn lỗ mãng nhưng không ngu xuẩn, biết rõ tình thế bất lợi đành phải bỏ lại chiến lợi phẩm, cắn răng nuốt hận, chật vật rút quân về đại trướng Đột Quyết.

Phụ thân ngồi thẳng trên lưng ngựa, dáng người cao lớn như một ngọn núi. Ông vươn tay xoa đầu ta, vẻ mặt tán thưởng.

Trong tình huống này, không ai thích hợp ra tay hơn ta. Dù sao thì ta chỉ là một bé gái, nếu Cáp Chỉ Nhi không thấy mất mặt thì cứ việc làm lớn chuyện lên thôi, khi đó cứ xem thử Khả Hãn Đột Quyết có vì như vậy mà thêm phần coi trọng hắn hay không!

Nữ tử kia được chúng ta cứu trở về, Đại ca đích thân hộ tống nàng trở về nhà. Đời trước, chính nhờ vào việc này mà thành toàn được một đoạn nhân duyên.

Trở về Ngọc Môn Quan, phụ thân đến phủ Thứ sử giao nhiệm vụ, còn ta và Nhị ca thì trở về phủ Tướng quân.

Nơi đây, đời trước ta từng canh cánh trong lòng, khát khao quay về nhưng chẳng thể nào trở lại được.

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, ta lặng lẽ ngồi trên mái nhà, phóng tầm mắt nhìn lên bầu trời đêm tĩnh mịch, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Hết thảy mọi chuyện xảy ra lúc này tựa như giấc mộng hoang đường khiến ta sợ hãi chẳng dám tin. Ta sợ rằng chỉ cần nhắm mắt một lần nữa, tất thảy sẽ hóa thành hư không, ta vẫn chỉ là kẻ hấp hối nơi cung cấm, vùng vẫy trong tuyệt vọng mà thôi.

Nhị ca cũng trèo lên rồi ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng khoác cho ta một chiếc áo choàng: "Cẩn thận nhiễm lạnh. Phong Nhi nhìn gì thế?"

"Nhìn trăng." Ta đáp khẽ. "Trăng ở Ngọc Môn Quan khác với trăng ở... những nơi khác." Trăng ở đây sáng tỏ, tròn đầy, lơ lửng giữa bầu trời cao xa thăm thẳm, không chút che chắn, tỏa ánh sáng lạnh lẽo mà vô cùng quang minh. Còn trăng ở Trường An lại như ẩn như hiện, dịu dàng mà yếu ớt, tựa hồ chỉ cần một làn gió nhẹ thoảng qua cũng sẽ tan biến vào hư vô.

Nhị ca bật cười, đưa tay xoa đầu ta, giọng nói ấm áp: "Phong Nhi của chúng ta, chẳng lẽ đã từng ngắm trăng ở nơi nào khác sao?"

Ta khẽ lắc đầu, cười mà không đáp. Thực ra đã từng ngắm qua trăng sáng nơi Ngọc Môn Quan thì chẳng muốn nhìn trăng ở nơi nào khác nữa.

Dưới sân, Đại ca cùng Tam ca đang uống rượu, nghe được câu chuyện của ta và Nhị ca bèn ngẩng đầu nhìn lên, cất cao giọng nói: "Phong Nhi nhà chúng ta còn chưa từng rời khỏi Ngọc Môn Quan đâu! Năm nay, phụ thân sẽ hồi kinh báo cáo triều đình, Phong Nhi cũng có thể cùng đi Trường An một chuyến. Đó mới chính là quê nhà của chúng ta!"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /15 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Người Vớt Xác (Lao Thi Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net