Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); A Sử Na A Ba giữ lấy cánh tay ta, kéo ta sát lại bên hông hắn rồi thúc ngựa phi đi. Ta ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên Cáp Chỉ Nhi đã giận đến mất hết lý trí, lập tức đoạt lấy cung tiễn của tùy tùng, hướng thẳng về phía lưng ta mà b.ắ.n một mũi tên.
Ta lập tức giật dây cương trong tay A Sử Na A Ba, nghiêng người né tránh, đồng thời vung tay ném mạnh con d.a.o nhỏ trong tay ra ngoài. Lưỡi d.a.o sắc bén xé gió bay đi, sượt qua gò má Hồ cơ rồi ghim thẳng vào n.g.ự.c Cáp Chỉ Nhi. Nhưng ta biết rõ khoảng cách quá xa, đòn này không thể lấy mạng hắn, mà ta cũng không có ý định g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.
A Sử Na A Ba và Cáp Chỉ Nhi vốn chẳng đội trời chung, sau chuyện này, quan hệ giữa hai người càng trở nên gay gắt như nước với lửa. Bởi vì mũi tên kia của Cáp Chỉ Nhi, không những hắn không nhận được số bò dê cùng cơ thiếp mà A Sử Na A Ba đã hứa hẹn, mà bởi vì ta vô tình để lại một vết sẹo trên mặt Hồ cơ, nữ nhân vốn có thể đổi lấy hàng trăm con bò dê giờ nhiều lắm chỉ đáng giá ba đến năm con, huống hồ chính hắn cũng còn bị thương.
A Sử Na A Ba vốn là kẻ có khả năng tranh đoạt ngôi vị nhất trong số các vương tử của Đột Quyết, lại là tiểu nhi tử được Khả Hãn yêu thương nhất. Năm hắn mười sáu tuổi, trong loạn đại Diệp Hộ, hắn từng một mình phá vây, dẫn viện binh trở về, nhờ vậy mà Khả Hãn mới được cứu thoát trong cơn binh biến. Vì thế, từ nhỏ hắn đã kiêu ngạo tự phụ. Cáp Chỉ Nhi sớm đã không ưa sự ngông cuồng của hắn, nhưng lần nào cũng bị hắn áp chế, càng nghĩ lại càng phẫn hận.
Cho nên, cho dù lần này Cáp Chỉ Nhi không tình cờ bắt được ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ chủ động chọc giận hắn. Lần này tình cờ lại giúp ta tiết kiệm được không ít công sức.
A Sử Na A Ba vì phòng ngừa ta lại bỏ trốn, bắt ta cả ngày phải theo sát hắn từng bước. Nếu ta không chịu, hắn liền trói chặt hai tay ta, kéo dây thừng bắt ta đi theo. Để tránh chịu khổ, cũng như thuận tiện nghe ngóng tin tức, ta đành ngoan ngoãn nghe theo hắn.
Hôm ấy, tâm trạng A Sử Na A Ba có vẻ rất tốt, dẫn ta dạo bước trên thảo nguyên. Lúc này đang là đầu hạ, là khoảng thời gian đẹp nhất trên thảo nguyên. Ánh nắng rực rỡ trải dài trên đồng cỏ xanh mướt, xa xa là những cánh đồng hoa dại nở rộ, đỏ, xanh, tím, vàng đua sắc rực rỡ, lay động theo gió. Đàn dê thong thả gặm cỏ trên sườn đồi, nữ tử chăn dê cất lên khúc hát đồng quê vui tươi qua ống sáo nhỏ.
Nếu không phải Đột Quyết thường xuyên xâm phạm bờ cõi, thì sinh sống trên thảo nguyên này cũng chẳng phải là chuyện không thể.
“Ta giúp ngươi đặt một cái tên nhé!” A Sử Na A Ba chợt lên tiếng, vẻ mặt tràn đầy hứng thú.
“Ta có tên của chính mình rồi.” Ta khẽ nói.
“Gọi là A Y Mộ, thế nào?” Hắn nhìn ta, tuy như hỏi ý kiến, nhưng giọng điệu lại mang vẻ quyết định.
“Vậy ta cũng đặt cho ngươi một cái tên Hán đi.” Ta suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Gọi là Vương Khinh Thần, thế nào?”
“Vương Khinh Thần...” A Sử Na A Ba lặp lại, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt hiện lên vẻ thích thú. “Tên này không tôi, có ý nghĩa gì không?”
“Vương, là người thiên hạ quy phục. Khinh Thần có nghĩa là, ngươi có tài năng làm chủ thiên hạ, vốn nên thống lĩnh một phương, không thể cam chịu làm bề tôi dưới trướng kẻ khác.”
A Sử Na A Ba nghe xong, yên lặng nhìn ta, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Lúc này, một mục dân quen biết hắn từ xa cưỡi ngựa tới gần, cười ha hả hỏi: “A Ba Nhĩ, đây là Địch Lệ Đạt Nhĩ của ngươi sao?” Nói xong liền cất tiếng cười sang sảng.
A Sử Na A Ba mỉm cười gật đầu với hắn: “Lang Nhật Cách, hôm nay dê của ngươi có bị sói tha đi không?”
Người kia cười to một tiếng, giục ngựa rời đi. Lúc này, A Sử Na A Ba mới lên tiếng: “Nếu một ngày nào đó, ta trở thành Khả Hãn, nàng có bằng lòng làm Khả Đôn của ta không?”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, ta ngẩn ra rồi dứt khoát cự tuyệt: “Nữ nhi Tạ gia, không gả tới dị bang.”
A Sử Na A Ba như đã sớm đoán được kết quả, chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Người Hán các ngươi, đúng là cứng nhắc cổ hủ, thật chẳng thú vị gì. Chẳng sánh bằng con dân thảo nguyên chúng ta, sống thật phóng khoáng tự tại!”
Chúng ta chậm rãi đi bên nhau trên đồng cỏ xanh mượt, hương hoa dại theo gió thoảng qua, nhẹ nhàng vấn vít.
Ta thuận theo làn gió mát, chậm rãi mở miệng: “Rốt cuộc khi nào ngươi mới chịu thả ta về nhà?” Nhân lúc hắn lơi lỏng cảnh giác, ta phải tìm cách thăm dò ý tứ của hắn.
“Đừng vội, A Y Mộ. Đợi đến ngày thiết kỵ Đột Quyết tiến vào Ngọc Môn Quan, ngươi tự nhiên có thể về nhà.” A Sử Na A Ba ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, giọng nói không rõ là khát vọng hay cảm thán.
“Đừng ngốc nghếch thế, Vương Khinh Thần. Ngọc Môn Quan phòng thủ kiên cố.” Ta nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió thảo nguyên khẽ lướt qua má, không khỏi mỉm cười. Tựa hồ, thắng lợi đã ở trong tầm tay.
8.
"Chuyện gì?" Giọng ta rất nhỏ, khiến A Sử Na không nghe rõ.
"Không có gì." Ta khẽ lắc đầu.
Chẳng bao lâu sau, A Sử Na bắt đầu bận rộn, trong vương trướng của người Đột Quyết cũng đột nhiên có rất nhiều kẻ qua lại, ai ai cũng có vẻ hối hả. Hắn sợ ta phát hiện điều gì đó nên đã cho ta một trăm con cừu, bảo ta đi chăn thả, lấy cớ đẩy ta ra xa. Hắn còn hứa rằng, đợi khi bầy cừu sinh con, hắn sẽ thả ta về nhà. Để tránh khiến hắn nghi ngờ, ta chỉ đành đồng ý.
Thế là ta cầm lấy roi da, đi theo dân du mục ra đồng cỏ chăn cừu. Những người dân trên thảo nguyên thật thà chất phác, dù không cùng ngôn ngữ nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự thân thiện của bọn họ. Họ tận tình chỉ dạy ta cách chăn cừu, lại còn nấu trà sữa thơm ngậy cho ta uống. Chỉ là, ta thích thả đàn cừu đi rất xa, đến vùng cao nguyên ở phía nam, bởi từ nơi ấy, dường như có thể trông thấy đỉnh tháp canh xa xa của Ngọc Môn Quan.
Mỗi lần như vậy, những người du mục lại cười bảo ta, dùng tiếng Đột Quyết mà nhắc nhở đầy thiện ý: "Ở đó chẳng còn cỏ đâu! Lũ cừu sẽ gặm trọc cả đất mất thôi!" Nhưng ta chỉ mỉm cười ôn hoà, giả bộ không hiểu.
Mãi đến nửa tháng sau, ta mới phát hiện ra sự thật—A Sử Na A Ba giao cho ta trăm con cừu, tất cả đều là cừu đực! Hắn lại muốn ta chờ cừu đực sinh con! Rõ ràng là hắn chưa bao giờ có ý định thả ta về nhà!
Ta nhảy lên lưng ngựa, thúc ngựa lao như bay về lều trướng của hắn, tức giận ném chiếc roi da xuống bàn của hắn.
A Sử Na ngước mắt nhìn thấy ta, bèn thu lại vẻ mặt nghiêm nghị, bật cười: "Là ai chọc giận ngươi thế? Sao lại tức đến vậy?" Hắn đặt văn thư trong tay xuống, thích thú mà quan sát ta.
Ta liếc qua trang văn thư ấy một cách có vẻ vô tình rồi hừ lạnh: "Ngươi gạt ta!"
A Sử Na sững sờ. Ta quay mặt đi, tức tối nói: "Cừu mà ngươi đưa cho ta toàn là cừu đực!"
Nghe vậy, A Sử Na phá lên cười ha hả.
"Thôi nào, đừng giận nữa. Ăn một quả táo đi." Nói đoạn, hắn đứng dậy, lấy một quả táo đặt vào tay ta. "Ta biết ngươi đã quen ăn những món tinh xảo, không thích ứng được với rượu thịt trên thảo nguyên. Thế nên ta đặc biệt mời một đầu bếp từ Trung Nguyên đến, chuyên lo liệu việc ăn uống cho ngươi."
"Người từ Trung Nguyên?" Có vẻ như mấy ngày trước ta tuyệt thực quả thực đã phát huy tác dụng.
"Đúng vậy."
"Y có biết làm mì nước không?" Ta hỏi tiếp.
"Chắc là biết." A Sử Na nghi hoặc đáp.
Ta khẽ gật đầu, nén cười. Hẳn là A Sử Na sẽ sớm hối hận vì quyết định hôm nay của mình.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");