Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trên đường trở về, một tỳ nữ biết tiếng Hán nịnh nọt nói: "Vương tử thật tốt với cô nương."
Ta chẳng bận tâm: "Hắn phí bao công sức trói ta về đây, đương nhiên không phải để hành hạ ta."
Nữ nô Đột Quyết ấy túm lấy hai b.í.m tóc dài đen nhánh của mình, đôi mắt tràn ngập vẻ ngưỡng mộ, ngây thơ nói: "Nhưng bây giờ khác rồi, sắp đánh trận rồi đấy! Vậy mà vương tử vẫn còn lo lắng cho việc ăn uống của cô nương, chứng tỏ vương tử đã thật sự để cô nương ở trong lòng."
"Đánh trận?" Ta thoáng giật mình. "Người Đột Quyết muốn giao chiến với ai?"
Với tình hình hiện tại, nhân lực và quân nhu của Đột Quyết đều chưa đủ để đối đầu với Trung Nguyên. A Sử Na Hòa Lâm tuyệt đối không thể chọn lúc này để khai chiến với triều đình.
"Là bộ tộc Thiết Lặc." Nữ lang kia thành thật đáp.
Ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Các bộ lạc trên thảo nguyên thường xuyên xảy ra tranh chấp, nay đúng độ hè về, trâu ngựa béo tốt, các bộ vì giành giật đồng cỏ và nô lệ mà xung đột không ngừng. Muốn ly gián bọn họ vào lúc này quả thực dễ như trở bàn tay. Xem ra, đại ca ta đã bắt đầu hành động rồi.
Ở kiếp trước, A Sử Na Hòa Lâm phải mất ba năm mới thống nhất được các bộ lạc trên thảo nguyên, sau đó liền xuất binh xâm phạm Trung Nguyên. Lần này, ta tuyệt đối không thể để cho người Đột Quyết có được cơ hội này!
Khi màn đêm buông xuống, ta bưng một bát mì nước làm bình phong, lẻn vào lều trướng của A Sử Na, định tìm bản đồ quân nhu của Đột Quyết. Đây không phải lần đầu tiên ta lén lút trà trộn vào doanh trướng của hắn, nhưng A Sử Na rất cảnh giác, mấy lần trước ta đều không thu được thông tin gì đáng giá.
Ta lục soát bàn án, rương hòm, nhưng vẫn chẳng tìm ra điều gì có ích. Cuối cùng, khi ta vén miếng đệm lót chỗ ngồi của hắn lên, liền phát hiện một cuộn da dê. Còn chưa kịp mở ra xem, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân.
A Sử Na bước vào, trông thấy ta đang ngoan ngoãn ngồi trên chiếc đệm mềm, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
"Sao ngươi lại ở đây?"
"Ta mang mì nước cho ngươi." Ta giương cằm, hất hàm ra hiệu cho hắn nhìn bát mì nước trên bàn.
A Sử Na bước đến ngồi xuống, nhìn bát mì trước mặt mà bật cười. Hắn dùng đũa gắp một cọng rau xanh, ánh mắt nhìn ta đầy ẩn ý:
"Rau xanh là của hiếm trên thảo nguyên, ấy vậy mà ngươi chẳng thích ăn. Nếu ngươi sinh ra ở Đột Quyết, e rằng sẽ phải chịu khổ rồi."
Chớp mắt, trong đầu ta như có thứ gì đó nổ tung! Câu này chính là lời châm chọc của A Sử Na ở đời trước, khi hắn cùng Chu Nhiên bày mưu bắt cóc ta khỏi Đông Cung. Khi ấy, để kéo dài thời gian, ta cố ý ngồi bên bờ Hoàng Hà ăn canh bánh nhưng không động đến rau mới khiến hắn mỉa mai một phen. Nhưng đời này, ta chưa từng ăn canh bánh bên Hoàng Hà để câu giờ! Vậy cớ gì lúc này hắn lại đột nhiên thốt ra những lời này?
"Ngươi... ngươi nói gì?" Ta nín thở, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trái tim lại đập như trống dồn.
"Ngươi không biết ta đang nói gì sao?" A Sử Na không đáp mà hỏi ngược lại.
Ta siết chặt hai tay, không nói một lời, cũng không dám nhìn hắn.
"Sao? Canh bánh có ngon không?" Thấy ta không trả lời, A Sử Na cũng chẳng truy cứu, chỉ ung dung đổi sang một câu hỏi khác.
Nhưng ta đã toát mồ hôi lạnh, cố gắng trấn định, miễn cưỡng nói: "Ta có chút khó chịu, muốn về lều nghỉ trước."
Dứt lời, ta lập tức đứng dậy rời đi, cắn chặt môi để kiềm chế cơn hoảng loạn, suýt nữa đã lao đi như chạy trốn.
Làm sao đây? Làm sao đây? Chẳng lẽ A Sử Na A Ba cũng giống ta, đã sống lại một đời? Ta cố gắng trấn tĩnh, tự nhủ rằng, dù hắn có thực sự sống lại, cũng chưa chắc đã đoán được kết cục.
Cuộc chiến giữa người Đột Quyết và Thiết Lặc kéo dài đến mùa đông. Một khi tuyết rơi trên thảo nguyên, những kẻ sống dựa vào đất trời để nuôi ngựa, chăn dê lại càng khốn đốn. Mùa hè năm nay, Đột Quyết dốc sức tranh đấu với Thiết Lặc, khiến cho việc thu hoạch cỏ cho gia súc bị lãng quên. Sau hai trận tuyết lớn, bọn họ chỉ có thể dựa vào đàn gia súc để vượt qua mùa đông.
Vì thiếu hụt cỏ, dân du mục buộc phải g.i.ế.c mổ rất nhiều bò dê. Mà đàn gia súc chính là sinh mệnh của các bộ lạc du mục, g.i.ế.c đi quá nhiều, chẳng khác nào tự cắt đứt con đường sống của chính mình.
Những khi rơi vào cảnh khốn cùng thế này, chúng liền bắt đầu cướp bóc. Trung Nguyên giàu có vẫn luôn là mục tiêu của chúng. Trong mắt chúng, Trung Nguyên là một láng giềng vừa giàu có lại vừa yếu ớt. Chúng thèm khát đất đai và tài nguyên nơi đây. Chúng chưa từng được giáo hóa, chỉ tin vào quy tắc kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, chẳng màng đến đạo nghĩa nhân luân.
Nhưng lần này, chúng không ngờ Trung Nguyên đã quyết tâm chiến bại. Sau vài lần quấy nhiễu, hai bên đã hoàn toàn xé bỏ lớp mặt nạ, giáp mặt giao tranh.
A Sử Na bận chinh chiến, không còn tâm trí để ý đến ta, chỉ sai ta đi chăn cừu, hơn nữa chỉ cho phép ta đi về phương bắc, không được xuống phía nam, sợ rằng ta sẽ nhân cơ hội này mà bỏ trốn.
Ban đầu, bọn chúng không xem trọng trận chiến này, nghĩ rằng binh mã Trung Nguyên bạc nhược nên chỉ đối phó hời hợt. Nào ngờ, cuộc chiến giằng co suốt nhiều năm, Đột Quyết liên tục thất thủ, hơn ba năm qua, triều đình ta đã thu phục được quá nửa Mạc Bắc.
Đánh lâu năm, quân Đột Quyết đã kiệt quệ, nhuệ khí sa sút. Giờ đây chính là thời cơ tốt nhất để thu phục hoàn toàn Mạc Bắc.
Bấy lâu nay, ta an phận chăn cừu, lại luôn tránh xa vương trướng của Đột Quyết, những biểu hiện ấy đã khiến A Sử Na mất cảnh giác, dần dà không còn cho người giám sát ta nữa. Hắn đâu biết rằng, suốt bao năm nay, ta vẫn âm thầm dùng vị đầu bếp năm xưa A Sử Na A Ba mời từ Quan Nội để gửi tin tức về Trung Nguyên.
Lần này, đại ca mang quân lệnh đến, bảo ta phải thuyết phục Thiết Lặc, ba ngày sau cùng hợp binh bao vây Đột Quyết.
Vậy nên, nhân lúc đêm khuya, ta lặng lẽ chuồn khỏi doanh trướng, phi ngựa suốt đêm, tay nắm chặt phù tiết, lao thẳng đến doanh trại Thiết Lặc. Trước khi rời đi, ta còn nổi lửa thiêu rụi kho lương và quân nhu của chúng.
Thuyết phục Thiết Lặc không phải chuyện dễ dàng, huống hồ bọn chúng xưa nay chưa từng tin tưởng người Trung Nguyên. Vì vậy, ta kể cho bọn chúng nghe, hơn bốn năm qua, ta đã làm thế nào để ẩn nhẫn trong doanh trướng Đột Quyết, đã xúi giục A Sử Na A Ba và A Sử Na Cáp Chỉ Nhi ra sao, khiến quan hệ giữa bọn họ ngày một xấu đi thế nào, lại làm sao lợi dụng đàn cừu để nhiều lần trao đổi tin tức với Trung Nguyên. Ta kể cho chúng biết, từng bước từng bước, ta đã dồn Đột Quyết vào đường cùng như thế nào.
Ta thân là người Hán, bị giam cầm trong doanh trướng Đột Quyết, những việc có thể làm vốn chẳng nhiều nhặn gì. Nhưng từng bước chân ta đi, đều là những nước cờ hiểm đẩy Đột Quyết xuống vực thẳm.
Đột Quyết đã đến đường cùng. Chỉ cần Thiết Lặc dâng một thanh đao cho thiên triều, tỏ chút thành ý, lập tức có thể trở thành bằng hữu tốt, lân bang tốt của Đại Hán. Nhưng nếu chúng không chịu hợp tác, Trung Nguyên cũng chẳng ngại biến Thiết Lặc thành một Đột Quyết thứ hai.
Sau một đêm bàn bạc, đến rạng sáng, mười ba bộ Thiết Lặc cuối cùng cũng quyết định hợp tác với Trung Nguyên, cùng nhau bao vây Đột Quyết!
Miệng nói không bằng chứng, ta đề nghị bọn chúng giao cho ta chiến thư có đủ liên danh mười ba bộ, để ta đem về trình cho Khả Hãn Trung Nguyên. Một là bày tỏ thành ý, hai là làm bằng chứng phòng ngừa bọn chúng trở mặt lúc lâm trận. Còn câu thứ hai này, ta không nói ra.
Thiết Lặc bắt đầu chuẩn bị chiến trận, triệu tập binh mã, chuẩn bị bao vây vương trướng Đột Quyết.
Ta mượn bọn chúng một tiểu tốt, sai hắn cưỡi khoái mã chạy về báo tin cho Đại ca, nói rằng Thiết Lặc đã đồng ý hợp binh bao vây Đột Quyết.
Còn ta, lại một lần nữa lên ngựa, quay về doanh trướng Đột Quyết.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");