Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ngộ Xuân Phong - Dung Bất Năng
  3. Chương 15: Hoàn
Trước /15 Sau

Ngộ Xuân Phong - Dung Bất Năng

Chương 15: Hoàn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mà A Sử Na Hòa Lâm vốn là người tàn nhẫn. Khi còn trẻ, hắn từng một ngày g.i.ế.c c.h.ế.t ba người con trai chỉ vì bọn chúng tranh giành quyền lực, hãm hại lẫn nhau. Đến khi về già, tính tình có phần thu liễm, nhưng đối với sự đấu đá giữa A Sử Na A Ba và Cáp Chỉ Nhi vẫn luôn không hài lòng. Nay Cáp Chỉ Nhi c.h.ế.t trong tay A Sử Na A Ba, có thể ông sẽ ghét bỏ hắn, khiến hắn mất đi ngôi vị Khả hãn.

Nhưng lúc này, chuyện cấp bách không phải là ngai vị, mà là sự tồn vong của cả Đột Quyết. Nếu bộ tộc này diệt vong, thì dã tâm và chí hướng của hắn cũng sẽ tan thành bọt nước.

Ta hiểu rõ hắn, vì chúng ta đã ở bên nhau bốn năm trời.

"Ngươi có cách cứu vãn Đột Quyết không?" A Sử Na A Ba nhắm mắt lại, tuyệt vọng hỏi. Hắn biết rõ, từ nay về sau, Đột Quyết không còn cơ hội phản kích nữa. Nhưng giờ khắc này, hắn lại buộc phải tin ta.

Sau đó, hắn dẫn theo mấy tâm phúc xông vào trướng của phụ hãn, giơ đao ép ông thoái vị. Rồi lấy danh nghĩa tân Khả Hãn của Đột Quyết, viết thư đầu hàng, giao cho ta trình lên Bệ hạ.

Cuối cùng, ta cũng có thể cởi bỏ trang phục Hồ tộc, thay lại y phục cố quốc, bước lên đường trở về cố hương.

Ta thúc ngựa phi nhanh đến đại doanh quân ta, nhưng lại bị lính gác chặn lại.

"Đứng lại! Kẻ nào?"

"Ta muốn gặp chủ soái của các ngươi! Nói rằng ta là Lục Lang của Tạ gia!"

"Cái gì mà Lục Lang với chả không Lục Lang, rõ ràng là nữ tử. Mau tránh ra! Đây là quân doanh, không liên quan thì mau đi đi!"

Ta sững sờ, bọn họ không phải quân Tạ gia ư?

“Chẳng lẽ chủ soái của các ngươi không phải họ Tạ sao?”

“Đi mau, đi mau!” Vệ binh bắt đầu mất kiên nhẫn, vung tay đuổi ta đi.

Khi ta còn đang ồn ào dây dưa cùng với vệ binh, bỗng từ xa vang lên tiếng gọi vui mừng: “Tiểu tiên sinh!” Ta ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt sắc bén của một tiểu tướng quân trẻ tuổi, người ấy mặc áo bào ngân giáp trắng, dáng vẻ đoan chính, tư thế oai hùng.

Hắn nở nụ cười rạng rỡ, đôi chân như gió mà bước thật nhanh về phía ta. Khi hắn đến gần, ta mới nhận ra trong đôi mắt ấy hiện lên bóng dáng của Điện hạ cùng Nương nương. Thì ra là Tiểu Ngộ.

Tiểu Ngộ vội vã tiến đến trước mặt ta, vệ binh lập tức hành lễ. Hắn lại cúi người, chắp tay, cung kính nói: “Tiểu tiên sinh.” Ta suýt không kìm nén nổi mà rơi lệ.

Người trước mặt này, chính là người mà ta yêu thương nhất, là đệ đệ, là nhi tử, là người thân cận nhất của ta trên đời. Mẫu thân của hắn, phụ thân của hắn, huynh đệ của hắn, tất thảy đều là mối dây ràng buộc sâu đậm với ta.

Mà giờ đây, ta chỉ có thể lắng nghe một tiếng “Tiểu tiên sinh” của hắn. Ta chỉ có thể một mình giữ lấy tất cả ký ức, vùi sâu chúng nơi cực Bắc giá lạnh suốt bốn năm ròng rã.

Ta cúi đầu, giấu kín tất cả cảm xúc, thu lại mọi sự tò mò, “Nhanh dẫn ta đi gặp...” Bỗng nhiên ta nhớ ra, giờ đây ta không còn biết ai là chủ soái trong quân. Tiểu Ngộ dường như đã hiểu ý, kéo ta bước thẳng về phía doanh trại.

Hắn nắm tay ta, như thể chúng ta lại trở về Đông Cung năm ấy, khi ta còn trẻ, bên tai gió xuân nhẹ nhàng vấn vít.

Tiểu Ngộ trực tiếp đưa ta vào gặp mặt Bệ hạ. Hóa ra, nửa tháng trước Bệ hạ đã lặng lẽ đến biên giới, chứng kiến trận chiến cuối cùng giữa ta với Đột Quyết. Cho nên khi ta dâng chiến thư của mười ba bộ Thiết Lặc và biểu xin hàng của Đột Quyết, Bệ hạ đã vui mừng khôn xiết.

Ngay lập tức, hBệ hạ ra lệnh sửa lại án oan sai cho Tạ gia, phong phụ thân ta làm Trung Dũng hầu, đại ca ta làm Nghĩa Quân hầu. Tạ gia đã nhẫn nhục phụ trọng gần năm năm, cuối cùng đổi lấy hai tước hầu, vinh quang vô song.

Từ nay, Tạ Tạ không cần mai danh ẩn tích trong quân đội nữa. Sau này, hoàng thượng còn lập ra nhiều đô hộ phủ tại đất Đột Quyết cũ, củng cố biên cương phía Bắc. Từ đây trời yên biển lặng, thiên hạ thái bình.

Mà ta ở lại biên quan hành y khắp nơi cùng Nhị ca, cả đời không trở lại Kinh thành. Sau này, Thái tử điện hạ lên ngôi, tại vị tám năm thì băng hà. Tiểu Ngộ lên ngôi Hoàng đế, nương nương trở thành Thái hậu, Tiểu Ngộ cũng lấy vợ, sinh con.

Rồi đến khi nương nương cũng ra đi, ta không bao giờ quan tâm đến những việc trong cung cấm nữa. Tòa hoàng thành ấy, cuối cùng vẫn là giam cầm họ suốt một đời mệt nhọc. Ta cũng hiểu ra, có những chuyện mà con người không thể đổi dời.

Và rồi sau hai mươi sáu năm, khi Tiểu Ngộ cũng qua đời, ta mới lại lên đường trở về Kinh thành. Nghe nói khi Tiểu Ngộ bệnh nặng đến hồ đồ, đã khăng khăng đòi quay về Đông Cung, tìm lại sơn động xưa nơi hắn từng chơi đùa lúc nhỏ.

Khi trở lại, hắn đã cầm trong tay một bức thư. Cuối cùng, hắn nắm chặt bức thư trong tay, từng hàng lệ lăn dài rồi ra đi. Vương hoàng hậu, người đã bầu bạn bên hắn cả một đời, vì hắn mà sinh con dưỡng cái, nàng ôm lấy tay hắn mà khóc, khi mở tay hắn ra mới phát hiện nội dung trong bức thư kia.

Bức thư chỉ có một câu ngắn gọn:

“Nếu gặp gió xuân mưa phùn, chính là ta đến thăm ngươi.”

Ta đứng bên đường, định đón một chiếc xe vào Kinh. Một thanh niên tốt bụng lái xe bò dừng lại cho ta quá giang một đoạn đường. Xe bò rung lắc, hắn tươi cười trò chuyện với ta.

“Đại nương, xưng hô với ngài như thế nào đây? Ngài từ đâu tới? Vào kinh làm gì vậy?”

Ta nhìn ra bốn phía, chỉ thấy trước mắt là cảnh xuân tươi đẹp gió nhẹ mơn man, lập tức thở dài một hơi.

“Ta họ Tạ, đến từ Ngọc Môn Quan. Ta tới để thu lại hài cốt của một cố nhân.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /15 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Luyến Ái Du Hí Tòng Cốt Ngạo Thiên Khai Thủy

Copyright © 2022 - MTruyện.net