Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 4.
“Nương nương lúc chưa xuất giá cũng từng ra trận g.i.ế.c địch, có tình nghĩa đồng liêu cùng phụ thân.” Ngũ ca cẩn thận giải thích cho ta.
Ta vô cùng chấn động, ngẩn người hồi lâu, chuyện này sao chưa từng nghe nương nương nhắc đến. “Hôm nay là ngày gì?” Sau một hồi lâu ta mới lên tiếng hỏi.
“Hôm nay là mùng bảy tháng mười một.”
Mùng bảy tháng mười một, trong lòng ta tràn ngập nỗi buồn, đây là ngày giỗ của phụ thân và huynh trưởng của nương nương. Nương nương hẳn là đi tế lễ cha huynh. Ngày giỗ lại gặp cảnh chiến hữu năm xưa trở về kinh thành, tức cảnh sinh ra đau lòng, nương nương lúc này hẳn là khổ tâm lắm.
“Tiểu ca, huynh có thể hái cho muội một bó mai được không?” Ta muốn đứng đây chờ để có thể gặp lại nương nương một lần.
Ta ôm một bó mai lớn, lặng lẽ đứng trước cổng phủ, chờ gần nửa canh giờ, trời bắt đầu rơi xuống những bông tuyết nhỏ, lúc này mới thấy xa giá của nương nương từ phía xa đi tới. Ta nín thở, căng thẳng chờ đợi, tay ôm hoa cũng khẽ run rẩy, nhìn xe của nương nương từ từ đi qua trước mặt, ta nhịn không được mà đi theo ngay. Đột nhiên, xe ngựa dừng lại.
Nương nương vén rèm, dịu dàng hỏi: “Ngươi là tiểu nữ của Tạ gia phải không?” Ta bước nhanh đến dưới cửa xe, liên tục gật đầu, vẻ mặt vội vàng cũng đã quên giấu.
“Ngoài trời tuyết rơi thế này, ngươi đứng trước cửa phủ làm gì?” Nói rồi, đưa cho ta một cái ấm sưởi. Ta cầm lấy, không nhịn được mà ngấn lệ, ký ức xưa bỗng nhiên ùa về, nhưng nương nương đã không còn nhận ra ta nữa. Mũi ta ê ẩm, cố nén xúc động đến muốn khóc, đưa bó hoa trong lồng n.g.ự.c cho nương nương.
“Nương nương, hoa nở rồi, mọi chuyện rồi sẽ tốt cả thôi.” Nói xong, ta vội vàng hành lễ, quay người về phủ. Ta sợ nếu còn nhìn nương nương thêm chút nữa, sẽ không kìm được mà khóc ra thành tiếng.
Về đến phủ, nhận được tin trong cung truyền đến thánh dụ triệu phụ thân và ta vào cung. Trong lòng ta bồn chồn, không biết hoàng thượng vì sao lại đột nhiên muốn gặp ta. Phụ thân chỉ xoa đầu ta, an ủi: “Phong nhi, đừng sợ, hoàng thượng chỉ muốn gặp con thôi.”
Bàn tay phụ thân ấm áp, giọng nói bình thản khiến ta yên lòng.
Ta theo phụ thân vào cung, phụ thân được triệu vào điện trước, hẳn là bàn việc biên phòng và chính sự. Hơn nửa canh giờ sau, hoàng thượng mới triệu ta vào.
Ta hành lễ xong, cúi đầu đứng ở một bên, nghe hoàng thượng nói với phụ thân: “Tạ khanh, đây chính là Xuân Phong mà ngươi nuôi ở Ngọc Môn Quan phải không?”
“Bẩm hoàng thượng, đúng là tiểu nữ Xuân Phong.”
“Lần trước trẫm gặp nàng, nàng còn trong tã lót!” Hoàng thượng có vẻ hứng thú bàn chuyện gia đình cùng phụ thân. “Trẫm lúc ấy còn bồng nàng! Giờ đã lớn thế này rồi.”
“Đúng vậy, lúc nàng bi bô tập nói như mới hôm qua, giờ đã trưởng thành rồi.” Phụ thân cung kính đáp.
“Trẫm nhớ lúc nàng ra đời, đúng lúc chiến tranh với Đột Quyết phải không?” Hoàng thượng quay sang hỏi phụ thân.
“Bẩm Bệ hạ, đúng vậy.”
“Kết quả là nàng vừa ra đời, Đột Quyết đã đầu hàng. Đứa bé này có phúc khí, gặp thời vận tốt.” Hoàng thượng cười đùa.
Ta thầm thở dài, vì ta nhớ mang máng vào lần trước hoàng thượng gặp ta lúc mười lăm tuổi, người khen ta có phúc, nhưng ta chưa sống đến hai mươi lăm tuổi đã bị ban cho chén rượu độc mà chết.
Phụ thân và hoàng thượng nói chuyện vài câu, hoàng thượng đột nhiên chuyển đề tài: “Nghe nói nữ nhi này của khanh cưỡi ngựa b.ắ.n cung rất giỏi?”
Ta không ngờ những lần xuất chúng của ta trong quân doanh lại truyền đến tai hoàng thượng nhanh đến như vậy. Hoàng thượng chỉ định ta vào Đông Cung dạy hoàng tôn cưỡi ngựa b.ắ.n cung, nói sẽ giữ ta ở lại Trường An, tự mình chọn phu quân cho ta. Phụ thân không thể từ chối, đành phải nhận lời.
Hiện tại, Đông Cung chỉ có một hoàng tôn, đó chính là Lý Ngộ - người từng vướng vào tin đồn thị phi cùng với ta khi ta còn làm Thái phi. Ta nhìn hắn lớn lên, chia sẻ bí mật, lắng nghe tâm sự tuổi trẻ của hắn, chứng kiến hắn từng bước lên ngôi. Nhưng vì mối quan hệ thân thiết khác người khi cùng sống trong Đông Cung lại sinh ra những lời đồn khó giải thích, cuối cùng liên lụy đến tính mạng của ta.
Thế sự khó lường, thánh chỉ khó trái. Không ngờ lần này lại vì một đạo thánh dụ mà đưa chúng ta trở về cùng một chỗ.
Các ca ca biết ta vào Đông Cung dạy hoàng tôn cưỡi ngựa b.ắ.n cung thì đều rất tự hào, không ngừng nhảy nhót xung quanh ta. Đại ca bị phụ thân mắng vì đã có thê tử mà còn ở đây ồn ào cùng chúng ta. Duy chỉ có mẫu thân dặn dò ta phải giữ quy củ. Ta nhìn các ca ca đùa nghịch, chỉ biết cười ngây ngô, có ca ca thật tốt, người thân đều đang ở bên cạnh, hạnh phúc biết nhường nào.
Lần này, cả nhà chúng ta đón Tết ở Trường An vô cùng náo nhiệt, uống rượu hoa đào, dán câu đối, xem múa quỷ, đốt pháo. Cửa đôi cá chép, xe ngân tiếng chuông vang. Ngoài trời tuyết rơi dày đặc, không khí Tết cũng đậm đà hơn bao giờ hết.
Đón Tết xong, ta thu dọn hành lý vào Đông Cung.
Khi nội thị dẫn ta vào Đông cung thỉnh an Thái tử và nương nương, nhìn lại nơi ta từng sống gần mười năm. Những câu chuyện từng xảy ra ở nơi này, những niềm vui và nỗi buồn quý giá giờ chỉ thuộc về riêng mình ta. Một mình ta cất giữ những ký ức quý báu ấy, lẻ loi độc hành đi trên đường đời rộng lớn. Một lúc sau, không kìm được mà cảm thấy xót xa, cảnh còn người mất dường như đã trôi qua cả mấy đời.
Thái tử và nương nương tiếp đón ta nhiệt tình, dù họ vừa mới mất đi tiểu nữ nhi của mình. Nương nương nói: “Ngươi vào Đông cung rồi, sẽ khó tránh khỏi có những điều không quen, có cần cái gì, ăn uống hay đồ dùng, cứ việc nói với ta.”
Nương nương nói, nếu không quen ăn cơm một mình, có thể đến dùng bữa cùng với họ.
Nương nương nói, nàng thường xuyên một mình trong Đông cung, không có ai để tâm sự trò chuyện. Nàng nói nàng luôn muốn có một tiểu nữ nhi, tiếc là không có duyên phận…
Lần nữa nghe những lời này, lòng ta như vỡ vụn. Nương nương của ta, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, nàng vẫn luôn là nương nương tốt nhất trên đời. Khi ta vào Đông cung, nàng rộng lượng đón nhận, khi ta và nàng còn là những người xa lạ, nàng đã đưa cho ta chiếc lò sưởi ấm áp, khi ta vào cung làm thầy chỉ dạy, nàng đã tiếp đón chu đáo. Nương nương như vậy, làm sao ta có thể để nàng phải chịu cảnh đau buồn khi mất đi những người thân yêu quý, để rồi u uất mà ra đi?
Dù có như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần ta cố gắng, rồi sẽ có lúc xoay chuyển được thôi. Trời cao phù hộ, mọi chuyện ắt sẽ thuận lợi. Lần này, ta nhất định sẽ dùng toàn tâm toàn lực bảo vệ nương nương, mang đến cho nàng kết cục tốt đẹp nhất.
Ta và nàng ngồi trong thiên điện, chờ đợi Tiểu Ngộ tan học trở về.
"Ngươi chính là tiên sinh dạy cưỡi ngựa b.ắ.n cung mà hoàng gia gia cử tới sao?" Tiểu Ngộ chưa bước vào điện đã lên tiếng hỏi.
"Không có phép tắc!" Lời vừa dứt, đã bị Thái tử theo phía sau quở trách, "Còn không mau hành lễ với tiên sinh.”
Tiểu Ngộ lập tức ngoan ngoãn cúi đầu, nghiêm trang hành lễ, kính cẩn gọi một tiếng: "Tiên sinh." Ta cũng cúi mình hành lễ với Thái tử, sau đó đáp lại Tiểu Ngộ.
Thái tử giao Tiểu Ngộ cho ta, dặn dò vài lời rồi rời đi. Ta dẫn Tiểu Ngộ tới trường bắn, quan sát hắn luyện tập, thi thoảng chỉ dẫn vài câu. Sau đó ngồi bên dưới mái hiên thưởng trà.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");