Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đối diện với ánh mắt của Tôn Hàn, Lâm Mỹ Quyên hơi chột dạ, nhưng ngay sau đó đã thản nhiên, dù sao sớm muộn gì cũng phải trở mặt.
Thế nên cô ta ngẩng đầu nhìn Tôn Hàn, nói rất hùng hồn: “Tôi kinh doanh hiệu quả không tốt, mấy công trình liên tiếp vị tốn thất, nợ nần chồng chất. Thế nên tôi bán công ty cho Minh Phong, bán nhà cho bố tôi rồi”.
“Tôn Hàn, giờ anh không chỉ không xu dính túi mà còn nợ Minh Phong mấy chục triệu tệ!”
Không chí không xu dính túi mà còn nợ Đường Minh Phong mấy triệu tệ!
Tôn Hàn cứ như nghe thấy một câu chuyện vô cùng nực cười, anh vừa tức giận vừa buồn cười.
Anh vì cậu em vợ mà gánh tội sáu năm, vợ anh Lâm Mỹ Quyên giúp anh quán xuyến công ti như thế này sao?
Nực cười, đúng là vô cùng nực cười!
“Tôn Hàn, Mỹ Quyên nói đúng đấy! Con bá hoàn toàn không biết quản lý công ty, khiến công ti có rất nhiều món nợ bên ngoài. Nếu không phải tôi mua căn nhà này của cậu và Minh Phong đã mua công ti của cậu, giúp cậu lo liệu thì giờ công ti đã tuyên bố phá sản!”
“Thế nên giờ quả thực cậu nợ Minh Phong năm triệu tệ!”
Lâm Hữu nói mà không thấy xấu hố tí nào, hơn nữa còn vô cùng đắc ý.
Ông ta cứ như đang nói, chúng tôi đã đào rỗng công ti của cậu rồi, còn gây nợ một đống bên ngoài, cậu có thế làm gì được nào?
Tôn Hàn cô nén sự tức giận trong lòng xuống, lạnh lùng nhìn Lảm Hữu: “ổng mua căn biệt thự của
tôi à, vậy thì xin hỏi bố vợ yêu quý của tôi lấy đâu ra tiền vậy?”
Lúc anh còn ờ đây, gia cảnh vợ anh thậm chí còn không bằng những gia đình bình thường, ông bố vợ của anh nghiện cờ bạc vô cùng, đánh bạc, đua ngựa, xố số, cái nào cũng chơi.
Lần nào ông ta thua nợ mà anh khỏng phải xử lý chứ?
Ông ta có tiền mua biệt thự của anh sao? Kẻ ngu cũng không tin được!
Lâm Hữu là loại người như thế nào chính ông ta cũng biết rõ, Tôn Hàn hỏi như vậy khiến õng ta thấy mất tự nhiên.
Nhưng ngay sau đó ông ta đã nói rất hùng hồn, còn vặn ngược lại: “Mấy năm nay tôi cược đua ngựa kiếm được! Cậu còn nói thế được à, lúc cậu và Mỹ Quyên còn ở bên nhau, ngày nào tôi cược cũng thua đấy!”
“Kế từ khi cậu vào tù, tôi như được thần đặt cược phù hộ vậy. Mấy năm nay tôi thắng được mấy triệu tệ, vừa hay mua được căn biệt thự của cậu!”
Có lẽ là do ông ta khoác lác quá đà, thế nên ngay cả Lâm Mỹ Quyẽn và Đường Minh Phong cũng giật giật khóe mặt, không được tự nhiên lắm.
“Được rồi, tôi đã cầu xin Minh Phong rồi. Tôi biết anh vừa ra tù không dề dàng gì, chỉ cần anh ký tên lên giấy ly hôn, đồng ý tay trắng ra khỏi nhà thì món nợ năm triệu tệ coi như xong!”
Lâm Mỹ Quyên cũng không muốn dây dưa tiếp nữa, liền nói sẵn câu đã chuẩn bị từ lâu.
Món nợ năm triệu tệ đối với Tôn Hàn vốn chính là một khoản nợ khổng lồ không thế trả được, cô ta không tin Tôn Hàn dám không thỏa hiệp.
Mà chỉ cần Tôn Hàn ký lên đơn ly hỏn đồng ý tay trắng ra khỏi nhà, tất cả tài sản mà Tôn Hàn sở hữu đều sẽ thuộc về cô ta!
“Không chỉ xong nợ, nế mặt Mỹ Quyên tôi sẽ sắp xếp cho anh một công việc ở công ty, để anh không phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ! Tôn Hàn, tôi đã rộng lượng không tính toán chuyện năm đó giữa chúng ta, anh cũng phải biết điều!”
Nửa câu trước của Đường Minh Phong ý nói rằng anh ta rất rộng lượng, nửa câu sau lại chính là sự uy hiếp trắng trợn.
Ý ngoài mặt chữ là, nếu không biết điều thì đừng có trách anh ta không nế mặt.
Tôn Hàn không biết cảm xúc bây giờ của mình
ra sao nữa, vợ và người ngoài hợp tác chiếm đoạt tài sản của anh, thế mà còn bắt anh phải cảm kích rơi lệ.
Cảm kích Đường Minh Phong chiếm lấy tất cả của anh mà còn giơ cao đánh khẽ, khỏng đuối cùng giết tận anh!
Đau đớn tới nỗi trái tim chết lặng.
Có lẽ đến lúc này trái tim Tôn Hàn thực sự đã chết, anh từ từ gật đầu: “Được, tôi đồng ý ly hôn”.
Lâm Mỹ Quyên vô cùng vui mừng, cứ tưởng rằng phải dùng đủ mọi cách uy hiếp dụ dỗ Tôn Hàn đồng ý tay trắng ra khỏi nhà, tốn không ít công sức.
Không ngờ Tôn Hàn lại đồng ý dứt khoát như
vậy!