Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh mắt Tỏn Hàn hòa hoãn lại: “Cho tôi mượn điện thoại của cậu”.
“Đây, đây ạ!”
Lục Hạo nhanh chóng lấy điện thoại trong túi quần ra đưa cho Tôn Hàn.
Tôn Hàn gọi cho một số điện thoại trong trí nhớ, một giọng trung niên trầm vang lên: “Alo, ai vậy?”
“Tôi đây!”
Giọng Tôn Hàn trầm thấp.
Đầu dây bên kia sững lại, giọng nói run rấy: “Cậu chủ, cậu ra tù rồi sao?”
“Trước đó chưa gọi điện thoại cho ông vì muốn đoàn tụ với người nhà trước đã, nhưng giờ không cần nữa. Cô bé nhà họ Thấm mua chuấn bị làm phẫu thuật ghép tủy là con gái tôi. ông đánh tiếng bẽn nhà họ Thẩm đi, nếu con gái tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ hủy diệt cả nhà họ!!!”
Nói xong anh liền cúp máy.
Hủy diệt cả nhà họ Thẩm, đùa sao?
Lục Hạo vô cùng kinh hãi.
Tôn Hàn chậm rãi nói: “Không cần hỏi nhiều, sau này cậu sẽ biết. Nếu Lâm Mỹ Quyên đã độc ác tới nổi không quan tâm đến con gái ruột, vậy thì tôi sẽ phải khiến cô ta phải đền lại tất cả những gì cô ta nợ tỏi!”
Vào tù năm năm, Tôn Hàn đâu còn là Tôn Hàn của năm xưa?
Nhà họ Thấm chí có thế rùng mình run sợ trước mặt anh!
Khoảnh khắc đó, Lục Hạo thực sự cảm nhận được rằng, sự khác thường mà Tôn Hàn đem đến hoàn toàn không phải ảo giác.
Bệnh viện Nhản dản số 2 Giang Châu.
Bên ngoài phòng phẫu thuật có một đám người mặc đồ vest giày da.
Người làm phẫu thuật hôm nay là cô cháu gái Thẩm Nguyệt được cưng chiều nhất của ông cụ Thẩm, của nhà họ Thẩm đức cao vọng trọng của thành phố Giang Châu.
Lúc này một ông già mặc Đường phục đi vào, đó chính là ông cụ Thấm – Thẩm Thương, nhân vật tầm cỡ đếm trên đầu ngón tay của thành phố Giang Châu!
“Bố, Từ Khang Niên của công ti bất động sản Thịnh Hạ gọi cho bố làm gì vậy?”. Lúc này, con trai thứ hai là Thẩm Kỳ Bân đi lên hỏi.
Ông cụ Thấm sầm mặt nói: “Từ Khang Niên bảo chúng ta hủy bỏ việc cấy tủy của cô bé kia cho Tiếu Nguyệt, nói bố cô bé là nhân vật tầm cỡ mà chúng ta không chọc vào được!”
“Việc này…”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc xôn xao. cỏng ti bất động sản Thịnh Hạ có địa vị không hề thua kém nhà họ Thấm ở đất Giang Châu này, tuy không phải là bá chủ nhưng cũng không chênh lệch nhiều.
Quan trọng là cô bé mà nhà họ Thấm tiêu năm mươi triệu tệ mua về mà ông cụ Thấm nhắc đến lại là con gái của một nhân vật tầm cỡ họ không thể chọc vào được.
Việc này…
“Bố, không thể đồng ý được! Nếu không dùng tủy của cỏ bé này thì ai có thế cứu Tiếu Nguyệt được?”
“Đúng đấy, bổ à, bố của Tôn Đồng Đồng chỉ là một tên phạm tội đang cải tạo thôi, đâu có phải nhân vật tầm cỡ gì chứ? Con nghĩ rằng Từ Khang Niên đang cố ý làm khó chúng ta thôi!”
Người nhà họ Thấm bàn tán xôn xao.
Thẩm Thương gật đầu với vẻ mặt nặng nề: “Tuy Từ Khang Niên rất lợi hại nhưng thành phố Giang Châu này cũng không phải chỉ có mổi ông ta!”
“Tuy không biết Từ Khang Niên có quan hệ gì với cô bé này, nhưng ông ta thực sự muốn bảo vệ cỏ bé này. Bố vừa mới đồng ý qua loa trong điện thoại đế kéo dài thời gian. Giờ phải làm phẫu thuật ngay, nếu ông ta đến thì sẽ muộn mất!”
“Đúng vậy, con sẽ bảo bác sĩ sắp xếp làm phẫu thuật ngay!”, con trai thứ hai của Thấm Thương liền nói ngay.
Rầm!