Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dương Khai Phú lập tức sáng mắt lên rồi nói: “Còn chờ gì nữa, đi thôi!”
Nói đi là đi, Từ Hạ ra nhà xe lái chiếc xe mà Tôn Hàn tặng cho mình rời khỏi biệt thự, sau đó đi tới khu phố ẩm thực chuẩn bị tìm chỗ đỗ.
Đột nhiên Dương Khai Phú ôm lấy bụng rồi kêu oai oái: “Chết rồi, cơn đau dạ dày của bác lại tái phát, đau quá…”
Từ Hạ lập tức sốt sắng rồi nói: “Giờ phải làm sao ạ? Hay cháu đưa bác đến bệnh viện nhé?”
“Chắc phải vậy thôi, Diệp Tô này, xem chừng tối nay bố không thể mời Tôn Hàn đi ăn đêm được rồi, thôi con hộ bố nhé. Tiểu Hạ phải đưa bố đến bệnh viện rồi”, Dương Khai Phú lén nháy mắt với
Diệp Tô.
“Bác bị thế này rồi còn ăn uống gì nữa, để cháu gọi cho anh bảo một tiếng là được”, Từ Hạ vội nói.
“Ấy không cần đâu, bệnh cũ của bố chị ấy mà, đến viện uống ít thuốc là ổn thôi, không có vấn đề gì to tát đâu, đã mất công đến đây rồi thì để chị đi một mình vậy”.
Dứt lời thì Diệp Tô cũng đã xuống xe.
“Tiểu Hạ, nhờ cháu đưa bác đến viện nhé? Ui, đau quá!”
Từ Hạ hết cách, đành phải quay xe đi tới bệnh viện.
Cùng lúc đó, Tôn Hàn và Liễu Y Y đã đến một quán nướng ở khu phố ẩm thực
‘ạ •
rồi.
Đồng Đồng nghe nói cô mình sẽ đến thì cố chống lại cơn buồn ngủ dù đã mệt lắm rồi.
Cô bé líu lo nói: “Sao cô vẫn chưa đến ạ?”
“Sắp rồi”, Tôn Hàn nhìn đồng hồ.
Đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vọng từ phía xa lại, Tôn Hàn cau mày rồi khẽ lẩm bẩm: “Sao chị ta lại đến đây?”
Song, anh cũng không lấy làm lạ, chắc Từ Hạ dẫn cô ta tới.
“Tôn Hàn, hoá ra cậu ở đây à, ngại quá, tôi đến hơi muộn, đây là…”
Diệp Tô vừa đến đã làm ra vẻ dịu dàng rồi nói như thể rất thân với Tôn Hàn, sau đó nhìn thấy Liễu Y Y và Đồng Đồng, cô ta thầm nghĩ, không ngờ khẩu
vị của Tôn Hàn lại lạ thế này, thích cả phụ nữ đã có con.
Nhưng cô gái này đẹp thật.
So ra thì cô tự thấy mình kém hơn một chút.
Nhưng cô ta cũng có ưu thế riêng, đó là chưa từng sinh nở.
Trông thấy điệu bộ của Diệp Tô, Liễu Y Y có vẻ không vui rồi nhìn sang Tôn Hàn hỏi: “Ai đây anh?”
Giọng điệu của cô có vẻ ghen tuông.
“Đây là…”
“Tôi là Diệp Tô, dạo này chúng tôi luôn ở cạnh nhau, từ tỉnh cho đến khi về Mục Thành, mấy nữa sẽ cùng tới thành phố Giang châu. Giờ tôi còn đang sống ở
nhà của cậu ây, cô thử nói xem quan hệ của chúng tôi là gì, còn cô…”
Diệp Tô nhìn Liễu Y Y với vẻ khiêu khích: “Cô và cậu ấy có quan hệ gì?”
Liễu Y Y lập tức lạnh mặt, nước mắt lưng tròng: ‘Tôn Hàn, nếu anh đã có bạn gái rồi, sao còn đùa bỡn với tôi?”
Sự dịu dàng của tối qua chỉ là giả, uổng công cô nghĩ Tôn Hàn thật lòng với mình, anh mới đến tỉnh bao lâu đâu mà đã có một cô người yêu như hình với bóng thế này rồi.
Tôn Hàn tức tối lườm Diệp Tô, sau đó vội giải thích: “Y Y, chị ta không phải bạn gái của anh”.
Diệp Tô lập tức cheng ngang: “Tôn Hàn, cậu không việc gì phải giải thích cả, mà cũng không cần nói gì với tôi hết, tôi không để bụng cậu có thêm vài cô bạn
gái đâu, thật đấy!”
Chát!
Tôn Hàn giáng một cái bạt tai thật mạnh lên mặt Diệp Tô.
Đồng Đồng chợt bày ra dáng vẻ giận dữ với Tôn Hàn rồi nhào vào lòng Liễu Y Y khóc toáng lên.
Mắt Liễu Y Y cũng ngấn lệ, nhưng vẫn cố an ủi Đồng Đồng: “Đồng Đồng đừng khóc nữa, mẹ con mình về nhà đi… Đi về thôi”.
Ngay sau đó, cô lại liếc nhìn Tôn Hàn với ánh mắt thất vọng rồi bế Đồng Đồng định bỏ đi.
“Y Y, Y Y, chị ta không phải bạn gái của anh, anh nói thật đấy!”
Tôn Hàn vội vã đứng dậy định kéo Liễu Y Y lại, nhưng cô vẫn tin cảnh tượng trước mắt mình hơn nên đã đẩy anh ra,
sau đó bật khóc bế Đồng Đồng ra ven đường bắt taxi. Lên xe xong, cô lập tức giục tài xế lái xe đi ngay.
Chiếc taxi đi xa dần.
Tôn Hàn giận dữ quay người lại rồi nhìn chằm chằm vào Diệp Tô: “Rốt cuộc chị có ý đồ gì vậy?”
IOI…
Diệp Tô bị ánh mắt dữ dằn của Tôn Hàn doạ cho sợ chết khiếp, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, nhưng chẳng mấy chốc cô ta đã phản ứng lại rồi nhẹ nhàng nói: “Tôn Hàn, lẽ nào cậu không biết là tôi thích cậu hay sao? Tôi không quan tâm cậu có bao nhiêu người phụ nữ, chỉ cần cậu đối xử tốt với tôi là được, tôi nói thật đấy!”