Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ngự Chi Tuyệt
Hiện tại, công nghệ xét nghiệm ADN đã vô cùng phát triển, thường sau 3 ngày là sẽ có kết quả, nếu khách hàng trả đủ chi phí cấp tốc, thì sau 3 tiếng là có ngay báo cáo xét nghiệm chính xác. Thẩm Hữu Toàn có thể từ một học sinh nhà nghèo lăn lộn thành tổng tài của một tập đoàn đa quốc gia ở Châu Á, sự kiên nhẫn của y là không một người bình thường nào có thể sánh nổi.
Y cũng sẽ cảm thấy đau khổ, rối bời và hoài nghi, nhưng sẽ không vì vậy mà chùn bước, cũng sẽ không do dự không dám đối mặt khi có được kết quả xét nghiệm. Y lấy cớ phải tăng ca ở công ty, nửa đêm canh ba một thân một mình lái xe đi, đưa tóc cho trung tâm xét nghiệm xong thì ngồi ở phòng tiếp khách, mòn mỏi chờ đợi kết quả sau cùng. Hai chữ "trốn tránh" không được phép xuất hiện trong từ điển cuộc đời y.
3 tiếng đã trôi qua, vẫn chưa có kết quả xét nghiệm, tiếp tục chờ thêm 3 tiếng, trời đã hửng sáng, một bản báo cáo xét nghiệm vừa ra lò được nhân viên nhẹ nhàng đặt trước mặt Thẩm Hữu Toàn. Qua nét mặt của người nọ, Thẩm Hữu Toàn không thể nhìn ra là tin tốt hay xấu, nhưng y cũng không cần người ngoài báo cho mình biết, bởi y đã chuẩn bị tâm lý xong từ lâu. Phải và không phải, y đều chấp nhận.
Y mở bản báo cáo ra, trực tiếp lướt qua những thuật ngữ chuyên ngành khó hiểu nọ, xem thẳng phần kết quả, ánh mắt có hơi tan rã lập tức lắng lại ——【Qua xét nghiệm, xác suất của mối quan hệ huyết thống cha - con giữa Thẩm Hữu Toàn và Thẩm Ngọc Linh đạt 99. 99%, có thể khẳng định Thẩm Hữu Toàn là cha của Thẩm Ngọc Linh; qua xét nghiệm, xác suất của mối quan hệ huyết thống cha - con giữa Thẩm Hữu Toàn và Thẩm Ngọc Nhiêu đạt 27. 33%, bác bỏ giả thiết Thẩm Hữu Toàn là cha sinh học của Thẩm Ngọc Nhiêu.】
Vẻ mặt âm tình bất định của Thẩm Hữu Toàn hoàn toàn đóng băng vì một câu cuối cùng này. Con gái là máu thịt của mình, y chưa bao giờ hoài nghi điều này, bởi người sáng suốt đều có thể nhìn thấy hai cha con họ giống nhau cỡ nào. Còn con trai có phải hay không, Thẩm Hữu Toàn từng có đủ loại suy đoán, nhưng đều bị một ý niệm trông đáng tin ổn định lại tâm thần —— Nếu là sinh đôi, vậy thì chắc chắn đều là của mình rồi, xác suất một ổ ấp ra hai loại trứng khác nhau là bao nhiêu? Một phần triệu hoặc ít hơn nữa. Nếu là xác suất một phần triệu thì sao mà xảy ra với mình được?
Y vẫn luôn an ủi mình như vậy, mãi đến khi nhận được kết quả xét nghiệm này.
Có lẽ đứa nhỏ bị ôm nhầm, con trai có thể cũng không có quan hệ huyết thống với vợ mình. Xác suất này cao hơn là cùng mẹ khác cha. Thẩm Hữu Toàn mau chóng tìm được một lý do khác để khuyên giải mình, vì vậy y mở bản báo cáo xét nghiệm thứ hai ra, nhìn thấy hai kết quả giống nhau —— có thể khẳng định Chung Tuệ Lộ là mẹ sinh học của Thẩm Ngọc Linh / Thẩm Ngọc Nhiêu.
Dưới sự công kích của những lời này, mọi sự tự an ủi đều biến thành tự lừa dối. Thẩm Hữu Toàn không tê liệt ngã xuống, cũng không giận đến mất kiểm soát, y cố gắng duy trì một chút thể diện cuối cùng, khó khăn mà hỏi: "Kết quả xét nghiệm của các anh có chính xác không?"
Đây là lần đầu tiên nhân viên gặp phải trường hợp đặc biệt thế này, nên người nọ chưa rời đi mà vẫn đứng bên cạnh, đang chờ để giải thích tường tận với khách hàng: "Thẩm tiên sinh, anh hãy yên tâm, trung tâm của chúng tôi là một trong những tổ chức có uy tín nhất cả nước trong việc xét nghiệm ADN, ngay cả cơ quan kiểm tra pháp lý cũng hợp tác với chúng tôi, cho nên chắc chắn không có sai sót. Do trường hợp của anh khá đặc thù nên chúng tôi không dám xem thường, sau khi có kết quả ở lần thứ nhất, chúng tôi còn tiến hành xét nghiệm lại một lần nữa, lúc này mới đưa bản báo cáo cuối cùng đến trước mặt anh. Anh xem, vốn chỉ mất 3 tiếng là có kết quả, nhưng chúng tôi đã dành trọn 6 tiếng, cũng là để bảo đảm quyền lợi của anh. Thật ra, trên thế giới cũng có những trường hợp giống anh, chúng tôi đã thu thập giúp anh một ít bài luận văn và báo cáo có liên quan, anh có thể xem thử."
Nhân viên đưa một xấp tài liệu qua, rồi chỉ vào đồng hồ trên tường, từ 3 giờ sáng đến 9 giờ sáng, quả thật đã trôi qua 6 tiếng. Thì ra việc chờ đợi lại dài đăng đẵng như vậy, và cũng đau khổ như vậy.
Thẩm Hữu Toàn khép bản báo cáo xét nghiệm lại, từ chối đống tài liệu phá nát ruột gan kia, cắn răng nói cảm ơn với người nhân viên. Y không biết mình đã rời khỏi trung tâm xét nghiệm bằng cách nào, rồi xe lái lên đường bằng cách nào, lúc y cuối cùng cũng tỉnh hồn thì lại phát hiện mình đang đứng trước cửa trường mẫu giáo Anh Tài, hai bảo vệ đang định tới hỏi ý đồ tiếp cận nơi này của y.
Y có hơi mờ mịt luống cuống, lập tức chạy vụt đi, nhưng lại chợt dừng lại ở khúc quanh thật lâu. Cuối cùng, y không kiềm được khát vọng trong nội tâm mình, đi về phía cửa sau của trường, ở đó có một tường rào bằng lưới sắt rất cao, y có thể nhìn thấy cảnh tượng bọn nhỏ đang chơi đùa qua đó. Có lẽ con của y cũng ở đó, y có thể ngắm bé từ xa.
Có vài ông cụ đang đứng bên ngoài tường rào, bọn họ đang cười híp mắt mà nhìn nhất cử nhất động của bọn nhỏ, có lẽ nhờ vậy mà như được tiếp thêm mấy phần sức sống và vui tươi. Thẩm Hữu Toàn cũng gia nhập hàng ngũ, lúc nhìn về phía sân chơi, tầm mắt y bỗng nhiên ngưng lại, bởi đứa con của y cũng đang ở đó.
Ở trường mẫu giáo, Thẩm Ngọc Linh vẫn tràn đầy sức sống như thế, một tay bé xách xô nhỏ, tay còn lại thì cầm xẻng nhỏ, đang xây một lâu đài cát. Có vẻ nhân duyên của cô bé rất tốt, có rất nhiều bạn nhỏ vây quanh, ba chân bốn cẳng cho thêm miếng gạch, miếng ngói vào lâu đài của cô bé. Bọn nhỏ cười toe toét, tay chân và mặt mũi đều dính đầy cát vàng, dáng vẻ nhỏ nhắn có hơi lộn xộn, nhưng lại trông rất vui vẻ.
Thẩm Hữu Toàn cứ tủm tỉm cười mãi, dời tầm mắt sang bên cạnh, nụ cười vui thích đó chợt biến mất ngay tức khắc. Y nhìn thấy Thẩm Ngọc Nhiêu, đứa nhỏ khiến y không biết phải đối diện thế nào. Nó mặc một bộ âu phục nhỏ đẹp đẽ, đứng bên mép hố cát, nhíu mày nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc Linh.
Nó há miệng kêu mấy tiếng, nhưng Thẩm Ngọc Linh đang chơi rất vui nên không để ý. Nó lại hét thêm mấy tiếng, thấy Thẩm Ngọc Linh vẫn không quay đầu lại thì lập tức nổi giận đùng đùng bước tới, giơ chân đạp đổ tòa lâu đài cát mà bọn nhỏ đã vất vả đắp nên.
Thẩm Ngọc Linh trợn tròn mắt, qua một lúc lâu mới bật khóc lớn. Cô bé vừa khóc, mấy đứa nhỏ quanh bé cũng khóc theo, hết sức ầm ĩ.
Giáo viên của trường nhanh chóng chú ý đến động tĩnh của bọn nhỏ, đầu sỏ gây họa Thẩm Ngọc Nhiêu lại không hề hoảng hốt, nó vốc một nắm cát lên rồi vẩy lên đầu Thẩm Ngọc Linh, chọc cô bé đến túm cổ áo nó, còn nó thì dần dần đỏ hoe hai mắt.
Cơ thể nó yếu ớt từ bé, có khóc cũng không tạo ra được âm thanh bao lớn, hai mắt mở to chứa đầy nước mắt trong suốt, từng giọt từng giọt rơi xuống, đôi ngươi lúng liếng tựa như đá hắc diệu ướt đẫm, lóe lên ánh sáng nhờ giúp đỡ. Cổ áo của nó bị Thẩm Ngọc Linh nắm chặt, khiến cổ nó đỏ bừng lên, đôi môi tái nhợt mím lại thật chặt, cứ như đang chịu uất ức rất lớn mà không dám nói rõ.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của nó, rồi lại so sánh với hành động như tiểu bá vương của Thẩm Ngọc Linh, nội tâm của giáo viên lập tức nghiêng hẳn về một bên, huống hồ, ông bà nội và ba mẹ của cặp song sinh Thẩm gia đã sớm dặn dò, họ nói đứa con gái bướng bỉnh, nhưng đứa con trai lại yếu đuối, nhờ giáo viên chú ý nhiều hơn.
Giáo viên vội vàng đẩy tay Thẩm Ngọc Linh ra, ôm Thẩm Ngọc Nhiêu vào lòng mà dỗ dành.
Thẩm Ngọc Linh vừa khóc vừa tố cáo: "Cô ơi, nó đạp đổ lâu đài của bọn con! Nó không ngoan!"
Rất nhiều bạn nhỏ nhao nhao ủng hộ Thẩm Ngọc Linh, rồi lại mồm năm miệng mười bổ sung chuyện xấu mà Thẩm Ngọc Nhiêu đã làm. Nhưng Thẩm Ngọc Nhiêu chỉ cần ứa vài giọt nước mắt, rồi ra vẻ tủi thân nói một câu "Mình không cố ý", thì lập tức có thể đập tan mọi lời tố cáo.
Khóc lớn tiếng không bằng khóc một cách xinh đẹp, chỉ người trưởng thành mới có thể hiểu được điều này, còn nó thì bẩm sinh là đã hiểu.
Giáo viên ôm Thẩm Ngọc Nhiêu vào lòng che chở, rồi đẩy Thẩm Ngọc Linh đang nhào tới ra ngoài, bắt cô bé đứng ngay ngắn, xong bắt đầu nghiêm khắc phê bình.
Hai mắt Thẩm Hữu Toàn đỏ quạch mà nhìn chằm chằm cảnh tượng này, trái tim như đang bị nung trong lò lửa. Cảnh tượng này quen thuộc cỡ nào, thường xuyên cỡ nào, cho dù là ở nhà hay trường học, lúc nào con gái cũng là người bị trách mắng. Thì ra con bé luôn phải đối mặt với sự bất công như vậy hầu như mỗi phút mỗi giây.
Bé ủy khuất nhưng không ai dỗ dành, bé khiếu nại nhưng không ai lắng nghe, vì thế, bé chỉ có thể bị sự lạnh lùng và xem nhẹ của người lớn gạt ra ngoài, đứng trong một góc tối vắng lặng mà gào khóc. Bé không biết có ai nghe thấy tiếng khóc này không, nhưng bé biết một điều —— Nếu không khóc, bé sợ rằng ngay cả tư cách được nhìn đến bé cũng không có.
Đó là con gái của y mà! Là máu thịt của y mà! Tại sao y lại không nhìn thấy cũng không nghe thấy bé? Nếu không có sự nhắc nhở của Phạn Già La, nếu không có bản báo cáo xét nghiệm huyết thống đó, thì con bé còn phải chịu bất công như thế bao lâu nữa?
Thẩm Hữu Toàn nghiến răng mạnh đến nỗi chảy máu lợi. Nón xanh, gian phu, ngoại tình, phản bội gì đó, tất cả đều bị y ném thẳng ra sau ót, những vấn đề này căn bản không thể so được với con gái mình. Trái tim y đau đớn như bị thiêu đốt và đập nát, y chưa từng nhìn kỹ vào con gái mình, nay vừa nhìn một cái thì suýt khiến cõi lõng mình tan nát.
Y hết sức chật vật mà chà xát mặt mình, sau đó bước tới cổng chính của trường mẫu giáo, y phải đón con gái mình đi, ngay cả người đứng xem như y cũng không chịu nổi chuyện oan ức như vậy, huống hồ là một đứa trẻ mới 5 tuổi.
Giáo viên trường mẫu giáo liên tục xác nhận: "Anh tới đón Thẩm Ngọc Linh? Chỉ một mình Thẩm Ngọc Linh?"
"Đúng, tôi chỉ đón Thẩm Ngọc Linh thôi." - Thẩm Hữu Toàn mặt không cảm xúc mà gật đầu.
"Vậy anh chờ ở đây một chút." - Giáo viên mau chóng dắt Thẩm Ngọc Linh ra, cô bé vừa khóc một trận, chóp mũi đỏ bừng, hai mắt hơi sưng, cát trên đầu vẫn chưa phủi sạch, cả người có hơi ỉu xìu. Nhưng khi nhìn thấy ba mình, cô bé lại lập tức phấn chấn, tung tăng nhào qua như một chú chim nhỏ.
Được con gái ôm cổ, ngọt ngào gọi ba, cảnh tượng này vốn rất đỗi bình thường, nhưng Thẩm Hữu Toàn lại chợt thấy đau đớn không thôi. Nếu không phải cố gồng, thì y đã suýt khóc ngay trước mặt giáo viên rồi.
"Con gái cưng của ba, hôm nay ở trường có ngoan không?" - Thẩm Hữu Toàn hỏi với giọng khàn khàn.
Đây vốn là một câu khách sáo, nhưng lại khiến Thẩm Ngọc Linh khẩn trương vùi đầu vào cổ y, không dám nhúc nhích. Đây là một loại trốn tránh, và cũng là một loại phòng vệ, việc ngày ngày bị trắch mắng và bỏ bê đã khiến bé không còn bất cứ sự tin tưởng và mong đợi gì với ba mẹ nữa.
Hô hấp của Thẩm Hữu Toàn lập tức hơi chậm lại, đang định dỗ dành con gái thì nghe giáo viên nói: "Hôm nay Thẩm Ngọc Linh lại ăn hiếp Thẩm Ngọc Nhiêu, hai chị em rất không hòa thuận, Thẩm tiên sinh, lúc ở nhà anh hãy chú ý quan sát một chút, nên nghĩ cách dẫn dắt con bé, tính tình của Thẩm Ngọc Linh có hơi xấu."
Thẩm Ngọc Linh bỗng siết chặt cổ ba mình, vùi mặt vào sâu hơn chút nữa. Bé sợ.
Thẩm Hữu Toàn vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng con gái, vừa miễn cưỡng nở nụ cười, vuốt cằm và nói: "Tôi sẽ xử lý tốt chuyện này. Nhưng cô La à, ngoại trừ khen ngợi, mong cô sau này đừng làm trò giảng giải biểu hiện ở trường của con bé ngay trước mặt nó, để ngầm tạo quan hệ với tôi nữa được không? Cô làm về giáo dục, hẳn phải biết con nít cũng có lòng tự trọng."
Bởi trước nay người Thẩm gia luôn xem trọng Thẩm Ngọc Nhiêu hơn, thế nên cô La cũng thường xuyên không quan tâm đến cảm nhận của Thẩm Ngọc Linh. Gò má cô ta hơi đỏ lên, vội vàng nói xin lỗi.
Thẩm Hữu Toàn nhận lời xin lỗi của cô ta, nhưng trong lòng càng thấy khó chịu hơn, bởi y biết rất rõ, xét từ góc độ nào đó, thái độ của giáo viên cũng có thể phản ánh thái độ của phụ huynh. Nếu phụ huynh đủ yêu thương con mình, thì hiển nhiên giáo viên sẽ cẩn thận chăm sóc nó; còn nếu phụ huynh thờ ơ với con mình, thì sao giáo viên lại rảnh rỗi đi chăm sóc nó cho được? Dù đứa bé này tốt hay không tốt thì cũng không có ai thực sự quan tâm cả, vậy cứ mặc nó dần dần biến mất giữa đám đông đi.
Thẩm Hữu Toàn nhìn con gái trong ngực, trái tim lại đau đớn khó tả. Con của y gào khóc như vậy, nhưng lại không có ai trông thấy cả, rốt cuộc đây là lỗi của ai?