Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ngoài Tiền Ông Xã Chẳng Cho Tôi Cái Gì
  3. Chương 51: Ngoại truyện 10: Nam nữ chính thời không song song (2)
Trước /52 Sau

Ngoài Tiền Ông Xã Chẳng Cho Tôi Cái Gì

Chương 51: Ngoại truyện 10: Nam nữ chính thời không song song (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Kiều Mộc người này, từ nhỏ chính là tính tình cá muối, không chịu được mệt nhọc và khổ, cũng không muốn chịu, mỗi ngày chỉ thích ảo tưởng trên trời rơi xuống bánh có nhân, mà từ sau khi thích đọc tiểu thuyết, cô mỗi ngày ảo tưởng có bá tổng tìm tới mình, ném cho cô một tấm thẻ đen, bảo cô làm một phu nhân hào môn hữu danh vô thực*.

* Hữu danh vô thực: tiếng ảo, tiếng tăm hão huyền, chứ trên thực tế không hề tốt đẹp như danh tiếng đó.

Hiện giờ, nguyện vọng này dường như đã trở thành sự thật, tuy nói vẫn có chênh lệch với ảo tưởng, nhưng rõ ràng tốt hơn! Chỉ giả vờ làm tình nhân mà được nhiều tiền như vậy, so với kết hôn rồi lại ly hôn, thêm một thân phận kết hôn lần thứ hai thì tốt hơn quá nhiều!

Kiều Mộc cố gắng mím môi, sợ mình cười ra tiếng, chúng ta vẫn phải rụt rè, đúng, rụt rè rụt rè!

"Cái kia...... Cố tổng, bệnh về pheromone của anh, thật sự chỉ có tôi mới có thể trị sao?" Kiều Mộc có chút tò mò, đây là thiết lập phim thần tượng gì chứ, toàn thế giới chỉ có cô là thuốc của Cố tổng?

Cố Hàn Thanh gật đầu, "Trước mắt phát hiện chỉ có cô, nhưng vẫn cần kiểm tra một chút. Chỉ cần cô nguyện ý."

"Nguyện ý, nguyện ý, tôi vô cùng nguyện ý." Kiều Mộc vội vội vàng vàng đáp ứng, nói xong, cảm thấy mình dường như hơi vội vàng, lại rụt rè nói: "Tôi là nói...... Có thể giúp Cố tổng, là vinh hạnh của tôi."

"Gặp được cô, mới là vinh hạnh của tôi, đêm nay trước tiên cô cứ ngủ ở chỗ này đi, ngày mai tôi đưa cô đến bệnh viện." Cố Hàn Thanh thấy thời gian không còn sớm, cũng không định quấy rầy Kiều Mộc nghỉ ngơi.

Kiều Mộc gật đầu, "Ừm, được, tôi liền ở chỗ này quấy rầy Cố tổng một đêm."

Cố Hàn Thanh gật đầu, tiện đà đứng dậy rời đi.

Kiều Mộc nhìn anh đi ra ngoài đóng cửa lại, rốt cuộc không khắc chế được tâm trạng kích động, nằm ở trên giường ôm lấy chăn, lăn qua lộn lại.

A a a!

Phát tài rồi!

Kiều Mộc cô phát tài rồi!

Về sau cô có thể làm một cá muối nhỏ vui sướng!

Đêm nay, Kiều Mộc vừa ngủ vừa cười, ngày hôm sau, cô cùng Cố Hàn Thanh đến bệnh viện tư nhân kiểm tra độ xứng đôi của pheromone, không ngoài dự kiến, độ xứng đôi pheromone của cô và Cố Hàn Thanh là 100%.

Làm bác sĩ gia đình của Cố Hàn Thanh, chủ nhiệm Vương vô cùng kinh ngạc, cơ hội ngàn năm có một này thật sự Cố Hàn Thanh đã gặp được, hơn nữa đối phương tuổi cũng rất thích hợp.

Sau khi Kiều Mộc đi ra ngoài tìm WC, ông hiếm khi không đứng đắn đùa ông chủ: "Tôi nói này Cố tổng, vị đến cùng cậu thật đúng là trời đất tạo nên duyên phận, đối phương tuổi trẻ xinh đẹp như vậy, tôi là muốn nói, có lẽ cậu có thể đổi phương pháp trị liệu rồi."

"Cái gì?" Cố Hàn Thanh nhàn nhạt hỏi.

Chủ nhiệm Vương nhìn thoáng qua ngoài cửa, hạ giọng nói: "Đương nhiên là cậu trực tiếp đánh dấu cô ấy, phương pháp này hiệu quả hơn so với mỗi lần cậu phát bệnh cô ấy giúp cậu trấn an từ bên ngoài, hơn nữa trấn an từ bên ngoài, không nói đến mấy năm mới có thể chữa khỏi, nhưng nếu đánh dấu, khả năng có thể vài tháng."

"Đánh dấu?" Cố Hàn Thanh nhíu mày, không tán đồng phương pháp này lắm: "Không được, tôi và Kiều Mộc kỳ thật cũng không quen thuộc, cô ấy là nhân viên trong công ty tôi, nếu tôi trực tiếp đánh dấu cô ấy, có vẻ quá khi dễ cô ấy."

"Sao lại gọi là khi dễ, Kiều Mộc người ta lớn lên xinh đẹp, cậu dứt khoát trực tiếp theo đuổi cô ấy đi, như vậy ba mẹ và ông nội cậu cũng không cần luôn ưu sầu cậu ở bên ngoài không yêu đương, cũng sẽ không thúc giục cậu đi xem mắt nữa. Này không phải một công đôi việc sao?"

"Theo đuổi......" Cố Hàn Thanh thật sự không nghĩ tới chuyện này, ở trong đầu anh, tình yêu dường như chưa từng tồn tại, thời kỳ đi học, trong đầu anh cũng chỉ có học và học, sau khi tốt nghiệp, liền một lòng một dạ tập trung vào sự nghiệp.

Anh cũng biết, ông nội và ba mẹ đều rất quan tâm vấn đề tình yêu của anh, chỉ là anh cảm thấy loại chuyện này không thể vội vàng, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

Từ bệnh viện đi ra, Kiều Mộc cảm thấy Cố Hàn Thanh thỉnh thoảng nhìn mình, cô lập tức có chút khẩn trương, nâng tay lên sờ sờ mặt, nghĩ thầm trên mặt mình bị bẩn sao?

Làm bộ sờ điện thoại xem tin tức, kỳ thật mở camera trước để kiểm tra ngoại hình, không phát hiện ra chỗ nào kỳ lạ.

Mà lúc này, Cố Hàn Thanh đột nhiên lên tiếng: "Cô......"

Kiều Mộc lập tức buông điện thoại xuống, quay đầu nhìn về phía anh: "Cố tổng, anh có gì phân phó sao?"

Cô chớp chớp mắt, sáng lấp lánh nhìn anh.

Cố Hàn Thanh đảo qua ánh mắt xinh đẹp của cô, trong đầu lại hiện lên lời bác sĩ nói, tức khắc có chút không được tự nhiên, nghiêng đầu ho khan một chút, "Cái kia, bệnh này của tôi không có thời gian phát tác cố định, cho nên cô cần lúc nào cũng ở bên cạnh tôi, cô xem nếu không như vậy, tôi điều cô đến phòng thư ký? Mà trong riêng tư, chúng ta liền lấy phương thức bạn bè nam nữ ở chung, thỉnh thoảng cô ở nhà tôi, như vậy cô xem có được không?"

"A? Muốn điều sang phòng khác sao." Kiều Mộc phồng má, có chút do dự, "Nhưng tôi chỉ biết kế toán thôi, tôi không biết làm thư ký."

"Không sao, cũng không phải bảo cô làm thật, chủ yếu lúc tôi cần cô phải thuận tiện, nếu không cô ở phòng tài vụ, lúc tôi cần cô, động tĩnh không phải sẽ rất lớn sao? Hay là cô muốn như vậy?"

Kiều Mộc suy nghĩ đến cảnh tượng kia, cảm thấy Cố Hàn Thanh nói cũng đúng, kiếm tiền trước rồi lại nói!

Kiếm được số tiền lớn, sao có thể một chút trả giá cũng không có chứ!

Cô cười, đôi mắt cong thành trăng non: "Ừm, đều nghe Cố tổng sắp xếp."

Cố Hàn Thanh nhìn cô cười xán lạn, cảm thấy cô lớn lên quả thực khá xinh đẹp.

Hai người lên xe, Cố Hàn Thanh đem thẻ ngân hàng đã chuẩn bị đưa cho Kiều Mộc: "Trong này có hai ngàn vạn, xem như thù lao tháng thứ nhất của cô."

"A? Hai ngàn vạn." Kiều Mộc khiếp sợ, "Không phải một ngàn vạn sao?"

"Tôi suy nghĩ một chút, vẫn là cho cô hai ngàn vạn đi, dù sao cũng xem như cô cho tôi tự do, cô cầm lấy tùy tiện tiêu, muốn lấy ra cũng được, tuỳ cô tính toán." Cố Hàn Thanh nhàn nhạt cong môi, "Cầm đi."

Kiều Mộc hoảng hốt nhận thẻ ngân hàng, tay không nhịn được sờ sờ.

Phát tài rồi, thật sự phát tài rồi!

"Cảm ơn Cố tổng, anh yên tâm, về sau tôi nhất định vì anh tận tụy đến chết mới thôi!" Kiều Mộc kích động nên lời nói cũng hùng hồn!

Cố Hàn Thanh buồn cười, ưu nhã sửa sang lại nút tay áo, nhẹ giọng nói: "Không cần chết, chỉ là bệnh này của tôi thời gian trị liệu khả năng có chút dài, chắc sẽ chậm trễ cô."

"Không chậm trễ không chậm trễ! Tôi đối với yêu đương không có hứng thú!" Kiều Mộc liên tục xua tay, làm một năm có thể kiếm hơn 100 triệu, cô còn ước làm thêm mấy năm đấy!

Yêu đương cái gì, hết thảy cút đi cho cô! Người yêu của cô chỉ có tiền!

"Nghe cô nói như vậy, cô còn chưa từng yêu đương sao?" Cố Hàn Thanh cảm thấy mình đã chịu ảnh hưởng từ chủ nhiệm Vương, vậy mà bắt đầu quan tâm tới vấn đề yêu đương của nhân viên rồi.

Kiều Mộc không cảm thấy mẫu thai solo có gì mất mặt, cô thành thật nói: "Chưa từng, ngày thường tôi rất trạch*, vòng bạn bè rất nhỏ, cho nên chưa từng quen người đàn ông nào."

* Trạch: ở đây viết tắt của từ trạch nữ (nam), là cụm từ Hán Việt chỉ những cô gái sống tách biệt với xã hội, thích ru rú trong nhà, lẩn trốn mọi thứ quanh mình và không muốn tiếp xúc với ai.

"Nhưng cô lớn lên rất xinh đẹp, người theo đuổi cô hẳn là không ít?" Cố Hàn Thanh hỏi chuyện phiếm.

Kiều Mộc gãi đầu, ngượng ngùng cười cười: "Đương nhiên là có, nhưng tôi đều không thích."

"Vậy cô thích kiểu nào?"

"A? Cái này à, tôi cũng không rõ lắm, còn chưa gặp được, khả năng gặp rồi sẽ biết." Kiều Mộc cũng không cảm thấy mình hấp dẫn chú ý của ông chủ, cho nên nói không cố kỵ, chỉ là nói chuyện phiếm.

Cố Hàn Thanh ý vị không rõ ừ một tiếng, lúc sau hai người không nói chuyện nữa.

-

Bệnh của Cố Hàn Thanh đúng là khó đoán, Kiều Mộc làm thư ký của anh một tháng, cũng không thấy anh phát bệnh, điều này làm cho cô cầm tiền cũng có chút không yên.

Cũng may rốt cuộc một tháng sau trong một bữa tiệc, pheromone của Cố Hàn Thanh lại bắt đầu phát tác, làm bạn nhảy của anh, Kiều Mộc nhanh chóng đỡ anh đến phòng nghỉ.

Cửa vừa đóng lại, pheromone Alpha cường thế liền quét qua người cô, Kiều Mộc bị kích thích đến hai chân nhũn ra, thân thể mềm như bông muốn quỳ trên mặt đất.

Cố Hàn Thanh bắt lấy cánh tay của cô, mạnh mẽ đem người tới sô pha, bởi vì cả hai đều có chút suy yếu, sau khi anh đỡ Kiều Mộc đến sô pha, bản thân cũng lập tức ngã xuống, đè ở trên người cô gái.

Kiều Mộc đau kêu lên một tiếng, đồng thời động tình càng thêm lợi hại, gương mặt ửng hồng.

100% xứng đôi giữa Omega và Alpha vốn dĩ dễ không có sức chống cự lẫn nhau, lần trước Kiều Mộc từ nội tâm đề phòng Cố Hàn Thanh, cho nên còn có thể chống đỡ, lúc này đây, liền không dễ dàng như vậy, dỡ xuống phòng bị, trực tiếp bị pheromone Alpha công chiếm.

Cố Hàn Thanh cũng không dễ chịu hơn cô là bao, trước mắt càng ngày càng mơ hồ, anh hất hất đầu, lại chỉ làm cho đầu mình càng thêm choáng váng khó chịu, hai tay rốt cuộc không còn sức lực, nhũn ra ngã về hướng cô gái.

Trùng hợp làm sao, hai đôi môi chạm vào nhau.

Như là củi khô gặp được lửa, hai người đều để cho bản năng chi phối, kịch liệt ôm hôn, càng tiến càng sâu, pheromone của cả hai quấn lấy nhau, hơi thở táo bạo của Alpha cũng chậm rãi bình ổn.

Hai người từng chút lấy lại lý trí, bốn mắt nhìn nhau, Kiều Mộc "A" một tiếng, một tay đẩy Cố Hàn Thanh ra.

Sô pha quá hẹp, Cố Hàn Thanh trực tiếp ngã xuống đất.

Kiều Mộc lui vào góc sô pha, lấy gối che phía trước, tóc rối bù, môi sưng vù, đôi mắt ngập nước trừng Cố Hàn Thanh, "Cố tổng, anh chưa nói giúp anh chữa bệnh còn có loại chuyện này!"

Kiều Mộc chưa bao giờ nghĩ tới việc hôn nhau với Cố Hàn Thanh, tuy rằng ai chiếm tiện nghi còn chưa chắc, nhưng tốt xấu gì cô cũng là hoàng hoa khuê nữ*, thật sự không tuỳ tiện như vậy.

* Hoàng hoa khuê nữ trở thành đại danh từ chỉ thiếu nữ trẻ đẹp chưa lập gia đình.

Hiện tại làm thành thế này, cô thật không biết nên làm cái gì bây giờ.

"Xin lỗi, tôi cũng không nghĩ tới sẽ như vậy." Cố Hàn Thanh từ trên mặt đất đứng lên, ngồi vào sô pha, duỗi tay muốn sờ đầu Kiều Mộc trấn an cô, nhưng cô gái lại hất tay anh ra.

"Đừng chạm vào tôi." Kiều Mộc rất bài trừ, Cố Hàn Thanh dừng lại, xin lỗi nói: "Thật sự xin lỗi, tôi không phải cố ý."

Kiều Mộc không nghe, cô lấy gối che mặt mình, không muốn nhìn thấy anh, hiện tại cô rất hỗn loạn, cái gì cũng không rõ.

Cố Hàn Thanh thấy vậy, chỉ có thể nói: "Đêm nay trước tiên tôi đưa cô về nhà, ngày mai cuối tuần, cô nghỉ ngơi một chút, không cần tới bồi tôi."

-

Cuối tuần này tâm tình Kiều Mộc không thoải mái, không phải còn tức giận khi bị hôn ngoài ý muốn, mà cảm thấy tâm phiền ý loạn, cô luôn nhớ tới nụ hôn kia, nghĩ tới tim liền đập nhanh, gương mặt nóng lên.

Cô cảm thấy khẳng định mình độc thân từ trong bụng mẹ lâu quá, lại là nụ hôn đầu tiên, cho nên rất không có tiền đồ bị ảnh hưởng.

Chủ yếu cũng là do Cố tổng nhân trung long phượng*, lớn lên đẹp trai, lại ra tay hào phóng, cùng người đàn ông như vậy hôn môi, là ai tâm cũng phải loạn đi!

* Nhân trung long phượng: ngụ ý một người nào đó rất tài năng, nổi bật như một con rồng hoặc chim phượng hoàng trong số những người khác.

A a a!

Thật phiền, một chút cũng không muốn đi làm!

Buổi sáng thứ hai, Kiều Mộc suy sụp ăn sáng xong ra cửa, Khương nữ sĩ nghi hoặc nhìn cô: "Gần đây con sao vậy? Hình như cảm xúc của con lên xuống thất thường lắm, lúc thì cười như đồ ngốc, lúc lại giống như u buồn."

"Mẹ, con không sao, đây chỉ là hội chứng bình thường khi đi làm thôi, con đi đây mẹ." Kiều Mộc vẫy vẫy tay, đeo ba lô rời khỏi nhà.

Việc cô kiếm được số tiền lớn vẫn chưa nói với mẹ, chỉ ngầm tự mình đi mua chút mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền, quần áo đắt tiền, chủ yếu chuyện này cũng quá khoa trương, cô không biết nên nói thế nào với ba mẹ, chỉ có thể giấu một thời gian.

Đi vào tàu điện ngầm, điện thoại leng keng một tiếng, Kiều Mộc còn tưởng rằng là Trần Lị gửi WeChat, kết quả tin nhắn từ thẻ ngân hàng.

Nhìn thấy một tin chuyển khoản, cô sợ ngây người.

Hàng vạn, mười vạn, trăm vạn...... hàng triệu!!!

Cố Hàn Thanh bị bệnh tâm thần hả, sao đột nhiên chuyển cho cô mười triệu!

Kiều Mộc vô cùng hoài nghi Cố Hàn Thanh chuyển sai rồi, cô mau chóng gửi Wechat cho anh: 【 Cố tổng, sao anh lại chuyển cho tôi nhiều tiền như vậy? Có phải anh chuyển sai rồi? 】

Bên kia trả lời lại rất nhanh: 【 Không có chuyển sai, là cho cô. 】

【 A? Cho tôi làm gì! 】 Kiều Mộc gửi xong, bỗng dưng nhớ tới chuyện hôn kia, cô sờ cánh môi, mặt đỏ bừng nói: 【 Là...... Là chuyện ngoài ý muốn kia sao? 】

【 Ừm. 】 Cố tổng lời ít mà ý nhiều.

Kiều Mộc trừng mắt, đây là cái kiểu nói chuyện bá đạo gì thế này, nụ hôn của cô đáng giá 100 triệu?

Quỳ, thật quỳ.

Kiều Mộc trong lòng bất ổn, nói thật, cô có chút thấp thỏm, cô tới công ty rồi mới biết ông chủ đã ở văn phòng, cô làm bộ phải báo cáo công việc, cầm một tập văn kiện đi qua gõ cửa.

"Vào đi." Giọng nói thấp truyền vào tai, Kiều Mộc khuôn mặt lại đỏ.

Cô hít sâu hai hơi, ôn nhu đẩy cửa đi vào.

Cố Hàn Thanh ngồi ở trước máy tính rũ mắt sửa sang lại nút tay áo sơ mi, làm xong, ngẩng đầu nhìn thấy là Kiều Mộc tiến vào, mắt đen sâu thẳm nheo lại.

Kiều Mộc cắn môi, càng khẩn trương, nhưng cô không ngừng mặc niệm chết sớm siêu sinh sớm, chết sớm siêu sinh sớm, liền đi qua nói thẳng vào vấn đề: "Cố tổng, số tiền sáng nay tôi không cần."

Cố Hàn Thanh nhướng mày, tò mò: "Vì sao?"

"Cái gì vì sao, anh gửi quá nhiều, tuy rằng chúng ta cái kia......" Nói đến hôn môi, Kiều Mộc thân là một cô gái vẫn có chút khó mở miệng, lỗ tai cô đỏ bừng nói: "Anh như vậy, giống như tôi bán thân vậy! Cùng với giúp anh chữa bệnh tính chất hoàn toàn không giống nhau."

Cô là người duy nhất có thể trị liệu cho Cố Hàn Thanh mà anh đã tìm nhiều năm, đối phương cho cô nhiều tiền như vậy kỳ thật cô còn có thể hiểu, dù sao số tiền đó ở trong mắt cô cũng tính là nhiều, nhưng ở trong mắt Cố Hàn Thanh, khả năng chỉ là chút tiền tiêu vặt, cho nên cô có thể nhận.

Nhưng 1 tỷ này thì không thể, vẫn là vì nụ hôn kia nên cho cô 100 triệu, còn không phải là bán thân sao, nếu lần sau lại phát sinh quan hệ càng thân mật, vậy tất cả sẽ rối tung lên.

Cố Hàn Thanh nhăn mày, không nghĩ tới cô gái sẽ nghĩ nhu vậy, anh trầm tư một lúc, bỗng nhiên đứng lên, vòng qua bàn làm việc đi về phía Kiều Mộc.

Kiều Mộc đem văn kiện che ở trước ngực, đề phòng lui về phía sau hai bước, "Cố tổng, anh...... anh muốn làm gì? Chúng ta có chuyện thì từ từ nói, động khẩu, ngàn vạn lần đừng động thủ."

Cố Hàn Thanh cười khẽ, hơn một tháng nay, anh cũng coi như dần dần hiểu Kiều Mộc, cô gái này thích tiền, nhưng lại thần kỳ một chỗ là không có dã tâm dục vọng, mỗi ngày ước mơ lớn nhất chính là cá muối nằm yên, đi làm thì lười biếng.

Còn nói cái gì mà: Tiền kiếm được từ công việc là tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, chỉ có lười biếng mới là kiếm tiền từ ông chủ.

Lúc ấy anh nghe được lời này, thật sự là vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, cũng cảm thấy cô rất thú vị.

Sao có người yêu tiền như vậy, lại đơn thuần như vậy.

Khả năng nguyên nhân chính là vì suy nghĩ này của cô, anh cảm thấy ở cùng cô đặc biệt thoải mái vui vẻ, vốn dĩ không cần dẫn cô đi tiệc, nhưng anh thích dẫn cô theo, muốn thời thời khắc khắc nhìn thấy cô, anh không biết loại này có tính là thích không, dù sao anh cũng chưa từng trải qua, nhưng lần trước sau khi trải qua nụ hôn ngoài ý muốn kia, anh rốt cuộc xác định, anh thích cô.

Anh từ nhỏ đã không thích hành vi thân mật, nhưng sau khi cùng cô kiss, tim anh sẽ đập nhanh, sẽ thời thời khắc khắc hồi tưởng, lúc nhớ tới liền muốn cười.

Bởi vậy anh thay đổi chủ ý, anh muốn......

Cố Hàn Thanh đứng yên trước mặt Kiều Mộc, ánh mắt nghiêm túc nói: "Kiều Mộc, tôi nghiêm túc suy nghĩ hai ngày, rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận, chúng ta không giả làm một cặp đôi nữa, làm một cặp đôi thật đi, từ giờ trở đi, tôi sẽ chính thức theo đuổi em."

Kiều Mộc sửng sốt "A?" một tiếng, "Cố...... Cố tổng, anh nói cái gì? Anh muốn theo đuổi tôi?"

Cố Hàn Thanh gật đầu: "Ừm."

"Không phải...... sao lại đến bước này rồi, chúng ta...... Mới quen một tháng thôi." Kiều Mộc khó hiểu gãi đầu, trong lòng nhảy loạn, lãnh đạo vậy mà muốn theo đuổi cô......

Thật xấu hổ nha.

"Quen một tháng là đủ rồi." Cố Hàn Thanh thẳng thắn, mắt đen thâm thúy nhìn thẳng cô, tới gần một bước, anh ôn nhu xoa đầu cô, thổ lộ: "Kiều Mộc, tôi thích em."

Kiều Mộc: "......"

-

Từ sau khi Cố Hàn Thanh tỏ tình, Kiều Mộc thất thần vài ngày, không thể phủ nhận, cô có chút chờ mong ông chủ sẽ theo đuổi cô như thế nào, là tặng túi hay đồng hồ hàng hiệu sao? Hay là dẫn cô đi ra biển ngắm sao?

Hoặc là......

Hoặc là cái quỷ.

Gì cũng không có.

Suốt một tuần, sau khi Cố Hàn Thanh thổ lộ, hành động gì cũng không có.

Uổng công cao hứng, chắc ông chủ trêu cô rồi.

Kiều Mộc bĩu môi, không mong đợi nữa, thứ sáu tan làm, cô tính toàn thời gian phát bệnh lần trước của Cố Hàn Thanh, khẳng định tuần này anh sẽ không sao, liền gửi WeChat cho anh: 【 Cố tổng, hôm nay tôi có thể về sớm một chút không? 】

【 Em có việc? 】

Ách, ông chủ hỏi câu này, sao cô có thể nói có việc.

Tốt xấu gì cũng cầm nhiều tiền như vậy.

Vì thế, cô nói: 【 Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là cảm thấy tuần này anh hẳn là sẽ không phát bệnh, hôm nay tôi không cần bồi anh...... Đi? 】

【 Chờ tôi một chút, tôi sắp xong việc rồi, tối nay, cùng tôi đến một chỗ. 】

Kiều Mộc:???

Cuối cùng thì Cố tổng cũng mở ra hình thức theo đuổi sao?

Kiều Mộc ngượng ngùng che mặt, xong đời rồi, đã nói không chờ mong mà lòng lại kích động, ông chủ đây là muốn làm gì thế.

Kiều Mộc nằm bò lên bàn, lại bắt đầu chuẩn bị kỹ năng: Ảo tưởng.

Cố Hàn Thanh bận xong ra nhìn thấy chính là gương mặt cười tươi ngây ngốc của cô gái, ánh mắt lờ đờ, vừa thấy thì chính là hồn vía lên mây.

Anh buồn cười cong khóe môi, đi qua, đi đến cạnh cửa, gõ gõ: "Đi thôi."

Kiều Mộc cả kinh, quay đầu nhìn về phía anh, thấy anh ra tới, vui vẻ đứng lên, "Cố tổng, anh bận xong rồi?"

"Ừm, đi thôi." Văn phòng không có ai, anh nghiêng nghiêng đầu với cô.

Kiều Mộc nhanh chóng cầm lấy túi mình, từng bước nhỏ chạy đến bên cạnh anh. Có lẽ là do được anh thổ lộ, hiện tại đứng bên cạnh anh, Kiều Mộc vô cớ cảm thấy tim đập nhanh, không được tự nhiên.

Vào thang máy, cô lặng lẽ liếc mắt nhìn anh, vậy mà anh không có gì thay đổi lớn, thoạt nhìn không khác ngày thường là mấy.

Kiều Mộc tính tình không ổn định, cô nhéo túi, nghĩ nghĩ, nhỏ giọng hỏi: "Cố tổng, chúng ta đi đâu thế?"

"Tới rồi em sẽ biết." Cố Hàn Thanh không nói thẳng.

Kiều Mộc hơi dẩu miệng, nỗ lực khiến mình đừng suy nghĩ lung tung, đừng nghĩ nhiều, nếu lại ảo tưởng sai, đến lúc đó người thất vọng còn không phải mình sao.

Cố tổng này, còn nói thích cô, dù sao cô cũng không nhìn ra anh thích cô ở chỗ nào.

Hai người một đường tới bãi đỗ xe ngầm, hôm nay Cố Hàn Thanh lái xe, nhìn dáng vẻ thì hình như đi đến chỗ chỉ có hai người.

Xong rồi, hiện tại thật giống hẹn hò.

Cố Hàn Thanh nhìn Kiều Mộc ngồi vào ghế, có chút câu nệ, thậm chí cũng quên thắt dây an toàn, anh bất đắc dĩ cười, "Tôi đáng sợ như vậy sao? Dường như cảm thấy hiện tại em rất sợ tôi?"

"Nào có!" Kiều Mộc lập tức phản bác.

Cố Hàn Thanh từng chút tới gần cô, Kiều Mộc mở to hai mắt, cơ thể dán vào cửa xe, túi che trước ngực, "Anh làm gì? Có chuyện thì nói, đừng dựa gần như vậy, tôi nói cho anh biết, đừng tưởng rằng anh là ông chủ của tôi thì tôi không dám phản kháng anh!"

Cố Hàn Thanh ý cười gia tăng, bàn tay đưa qua bắt lấy đai an toàn, nhướng mày nói: "Thắt dây an toàn cho em, bình tĩnh chút."

Kiều Mộc: "......"

Rất 囧.

Ngây người một lúc, Cố Hàn Thanh giúp cô thắt dây an toàn xong, cụp một tiếng, cô rốt cuộc hoàn hồn, mặt rất hồng, "Cảm ơn...... A."

Cố Hàn Thanh: "Không cần khách khí." Dứt lời, xoa xoa tóc cô: "Đừng lo lắng, sẽ không bán em."

Kiều Mộc trán bốc khói, gục đầu xuống, thấp thấp "Ồ" một tiếng.

Cố Hàn Thanh dẫn Kiều Mộc đến bờ biển, đi đến trước một du thuyền tư nhân xa hoa, Kiều Mộc đôi mắt tỏa sáng, thật đúng là muốn ra biển ngắm sao sao?

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, "Chúng ta ra biển ngắm sao sao?"

Cố Hàn Thanh mỉm cười, "Ừm, đi thôi, em lên trước đi."

Anh vươn tay che chở cho cô.

Thuyền trưởng với thuyền viên đứng ở hai bên, ân cần làm ra động tác mời: "Kiều tiểu thư, mời."

Kiều Mộc hơi nắm chặt túi, che miệng nhỏ hỏi Cố Hàn Thanh: "Con thuyền này sẽ không chỉ có hai chúng ta chứ?"

"Nếu không thì sao?" Cố Hàn Thanh buồn cười: "Chẳng lẽ tôi còn dẫn em đi cái loại ngồi đầy khách sao?"

Kiều Mộc gãi mặt, ngượng ngùng cười cười: "Đương nhiên sẽ không, anh chính là ông chủ, nhưng thuyền này anh thuê hay là......"

"Tôi mua."

Kiều Mộc: "......"

OK! Cảm nhận được ông chủ nghiền áp!

Kiều Mộc không nói nhiều nữa, cười tủm tỉm gật đầu với thuyền trưởng và thuyền viên, chậm rãi đi lên du thuyền, du thuyền này không lớn bằng cái trước kia cô cùng ba mẹ đi du lịch, nhưng suy xét đến đây là tư nhân, vậy cũng coi như là rất lớn, trên dưới có bốn tầng.

Kiều Mộc đứng ở lối vào cabin, quay đầu lại nhìn Cố Hàn Thanh, giữ lễ phép, cô hơi nghiêng người: "Cố tổng, nếu không mời anh vào trước?"

"Em trước đi, đừng khách khí với tôi." Cố Hàn Thanh hơi hơi nâng cằm, ý bảo cô đẩy cửa đi vào.

Kiều Mộc mím môi, thấy vậy cũng không tranh với anh nữa, cô chậm rãi đẩy cửa ra, vốn tưởng sẽ nhìn thấy trang hoàng xa hoa gì đó, kết quả lọt vào mắt lại là một mảnh màu đỏ.

Vô số hoa hồng trang trí trong phòng, lãng mạn lại đẹp đẽ, Kiều Mộc đỏ bừng mặt, quay đầu nhìn Cố Hàn Thanh: "Anh...... Anh làm?"

"Chính xác mà nói, là tôi trả tiền làm." Cố Hàn Thanh khẽ mỉm cười, "Không phải tôi nói muốn theo đuổi em sao, không biết như vậy em có thích không, tôi còn chưa theo đuổi ai bao giờ."

"Tôi...... Tôi cũng chưa từng được ai theo đuổi hào phóng như vậy, nên không có kinh nghiệm." Kiều Mộc thành thật nói, buột miệng thốt ra.

Nói xong, cô cảm thấy chỗ nào kỳ kỳ, cùng Cố Hàn Thanh liếc nhau, hai người đều cười.

Hai người độc thân từ trong bụng mẹ hiện tại là đang thảo luận theo đuổi ai và được ai theo đuổi sao? Thật không may bọn họ đều là đương sự.

"Nếu em cũng không có kinh nghiệm, vậy chúng ta liền từ từ tìm hiểu đi." Cố Hàn Thanh dắt tay Kiều Mộc, thấp giọng hỏi cô: "Như vậy có phản cảm không?"

Kiều Mộc cảm thụ một chút bàn tay người đàn ông đang ân cần hỏi ý, lắc đầu: "Không phản cảm."

"Tôi dẫn em vào." Cố Hàn Thanh cứ như vậy dẫn theo cô đi vào trong khoang thuyền, đây là một phòng giải trí rất lớn, có rất nhiều trò chơi trong nhà, như bowling, bida, còn có chỗ hát KTV, cũng có quầy bar uống rượu.

Sau khi hai người vào không bao lâu, thuyền liền chậm rãi khởi động, Kiều Mộc vui sướng quỳ bên cửa sổ xem đèn nê ông trên bờ, nhìn một lát, Cố Hàn Thanh hỏi cô có chơi bowling không.

Kiều Mộc dùng sức gật đầu, "Ừm, muốn,nhưng tôi không biết chơi."

"Tôi dạy em." Cố Hàn Thanh vẫy tay bảo cô qua, Kiều Mộc chạy vài bước tới, người đàn ông đưa cho cô một quả bóng bowling, dạy cô cách cầm, cùng với tư thế ném.

Kiều Mộc học theo, đứng xong tư thế hỏi: "Như vậy được chưa?"

"Ừm, khá được." Cố Hàn Thanh sửa eo cô một chút, chạm vào là nổ ngay, cũng không có gì quá mức ái muội, nhưng Kiều Mộc cảm thấy toàn thân đều mềm đi.

Lỗ tai càng đỏ, thế cho nên quả thứ nhất ném ra, trực tiếp lăn vào rãnh bên cạnh.

Cô thất vọng rên rỉ: "Không trúng."

"Không sao, tư thế em đúng rồi, chỉ là lúc ném ra, tay nâng thấp, nên trật hướng." Cố Hàn Thanh lại đưa cho cô một quả bóng, cổ vũ: "Thử lại đi."

Kiều Mộc chớp chớp mắt, nhận lấy.

Hai người ở chỗ này chơi hơn nửa ngày, Kiều Mộc càng chơi càng thuận tay, cuối cùng đã có thể hoàn toàn ném trúng. Sau khi học được, bọn họ lại thay đổi trò chơi khác.

Kiều Mộc chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có một ngày ở trên du thuyền tư nhân, muốn thế nào thì thế đó, thế giới phú hào như vậy, quả thực...... Cá muối rất thích hợp!

Cũng không biết chơi bao lâu, thuyền viên tới gọi hai người lên tầng cao nhất ăn bữa tối, lên đến nơi, gió biển thổi tới, nhìn ra xa, bọn họ đã cách bờ một khoảng khá xa.

Kiều Mộc đi đến lan can giang hai tay, "Oa, thoải mái quá."

"Ăn trước đi, em không đói bụng sao?" Cố Hàn Thanh gọi cô.

Kiều Mộc sờ sờ bụng, mi mắt cong cong nhìn sang, trên bàn phần lớn là hải sản, cũng không để bụng có bị gió thổi lạnh hay không, cô vừa lòng vùi đầu nhắm đồ.

Bỗng nhiên, một tiếng vù vù làm cô giật mình, ngay sau đó, pháo hoa nổ tung thành những chùm sáng mỹ lệ trên màn đêm.

Kiều Mộc đồng tử co rút, vô cùng kinh ngạc, cô nhìn pháo hoa, lại vội vàng quay đầu lại hỏi Cố Hàn Thanh: "Anh còn mua pháo hoa?"

"Ừm, đẹp không?" Cố Hàn Thanh không ăn, một tay chống cằm, ánh mắt thâm thúy nhìn Kiều Mộc hỏi.

Kiều Mộc tim đập loạn, không trả lời, mà là hưởng thụ ngẩng đầu nhìn pháo hoa.

Đây là cách hào môn theo đuổi! Một dân thường nhỏ bé như cô thật sự không kìm lòng được!

"Đừng quên ăn cơm." Cố Hàn Thanh vỗ đầu cô, nhắc nhở.

Kiều Mộc "Ách" một tiếng, rốt cuộc rời tầm mắt sang bát cơm.

Khóe mắt liếc liếc người đàn ông bên cạnh, cô mặt đỏ bừng.

Đêm nay, Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh ngủ trên du thuyền, đương nhiên không phải cùng một phòng, ngày hôm sau, du thuyền cập bờ, Cố Hàn Thanh tự mình đưa cô đến cửa nhà, Kiều Mộc tháo dây an toàn, cảm ơn nói: "Cảm ơn anh Cố tổng."

"Đừng khách khí với tôi như vậy, tôi cảm thấy quan hệ hiện tại của chúng ta hẳn là tiến thêm một bước đi?" Cố Hàn Thanh một tay giữ tay lái, mỉm cười nhìn cô, "Chúng ta có phải nên thay đổi xưng hô?"

Kiều Mộc tai ửng đỏ: "Thay...... Thay cái gì."

"Gọi tôi là Hàn Thanh đi."

"A?" Kiều Mộc kinh ngạc.

Cố Hàn Thanh hơi nhướng mày, "Sao vậy?"

Kiều Mộc gãi mặt: "Không tốt lắm đâu, anh chính là ông chủ của tôi."

"Vậy em chính là ân nhân cứu mạng của tôi." Cố Hàn Thanh cười khẽ, với tay qua vỗ đầu cô gái: "Đừng xấu hổ, nếu không phải em, cái bệnh này của tôi sẽ theo tôi cả đời mất, hơn nữa mỗi lần phát tác đều sẽ vô cùng đau đớn thống khổ, cho nên em không biết có thể gặp được em trong lòng tôi cảm thấy may mắn thế nào đâu. Tôi nghĩ nếu có kiếp trước, tôi nhất định đã làm được chuyện tốt."

Kiều Mộc cảm thấy không hổ là ông chủ lớn, lời nói ra liền tính là lời âu yếm, cũng dễ nghe như vậy.

Người làm công việc văn hoá chính là không giống nhau!

Cô gật gật đầu, không có gánh nặng tâm lý, trực tiếp gọi: "Hàn Thanh......"

Gọi một lần, trong lòng cô có cảm giác khó hiểu, giống như bọn họ là vận mệnh chú định phải gặp nhau.

Cố Hàn Thanh cũng sửng sốt một chút, ngay sau đó, anh cong môi nói: "Mộc Mộc, ngày mai gặp."

"Hả? Ngày mai muốn làm gì?" Kiều Mộc nghi hoặc.

Cố Hàn Thanh gõ gõ tay lái, "Đương nhiên là...... Hẹn hò."

Kiều Mộc: "......"

Không biết xuống xe như thế nào, cô sốt ruột hoảng hốt chạy hướng cửa tiểu khu, xấu hổ quá, lần đầu tiên trong cuộc đời được ông chủ kiếm được trăm triệu theo đuổi, cô thừa nhận mình không có tiền đồ đã động tâm, cũng không biết là thích ông chủ hơn, hay là thích tiền của ông chủ hơn.

Kiều Mộc cẩn thận mở cửa nhà, không biết ba mẹ ở nhà không, hôm nay không đi làm, ba khẳng định cũng ở nhà, nhưng ông sẽ xuống lầu đến công viên gần đây luyện Thái Cực.

Mẹ cũng sẽ đi mua đồ ăn.

Hy vọng không ai ở nhà.

Kiều Mộc đẩy cửa ra vẫn còn cầu nguyện như vậy, kết quả đẩy ra, ba mẹ nghiêm túc ngồi trên sô pha, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm cô, giống như cô là ăn trộm.

Kiều Mộc trong lòng lộp bộp một tiếng, chột dạ, "Ba mẹ...... Ha ha, buổi sáng tốt lành."

Cô vẫy vẫy tay.

Khương Lộ nữ sĩ ho khan hai tiếng, híp mắt nói: "Con lại đây cho mẹ!"

Một tiếng rống khiến cơ thể nhỏ bé của Kiều Mộc run lên, trong lòng cô thấp thỏm thay dép lê đi qua, vặn vẹo tay, "Ba mẹ, hai người làm gì thế, sớm như vậy."

"Con cũng biết là còn sớm? Nói! Tối hôm qua đi đâu!" Khương Lộ quát.

Kiều Minh Thiện cũng nghiêm túc phối hợp với vợ: "Mộc Mộc, nói đi, có phải con yêu đương không?"

"Con không có mà ba mẹ, tối hôm qua không phải con gọi điện thoại cho hai người, nói con đến nhà đồng nghiệp sao?" Kiều Mộc ngồi vào sô pha, chuẩn bị chết cũng không thừa nhận.

Dù sao Trần Lị sẽ không bán đứng cô.

"Mẹ đồng nghiệp Lily của con nói con không ở nhà con bé." Khương Lộ chân bắt chéo, khoanh tay trước ngực, bày ra dáng vẻ kháng cự thì trừng phạt, thẳng thắn thì khoan hồng, "Còn không chịu nói sao?"

Kiều Minh Thiện đưa mắt ra hiệu cho con gái: "Mộc Mộc, mau nói thật, ba và mẹ cũng là lo lắng cho an toàn của con, nếu là yêu đương thật, chúng ta cũng sẽ không ngăn cản, chỉ là con dẫn người tới cho chúng ta nhìn một cái, để ba mẹ xem qua, có phải dưa vẹo táo nứt hay không."

"Đúng vậy, ba con nói đúng." Khương Lộ chỉ vào con gái: "Con lớn như vậy lại chưa từng yêu đương, con biết sao? Mỗi ngày ở trong nhà, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, con sẽ biết nhìn người sao? Nếu thật sự yêu đương, liền dẫn tiểu tử đó về nhà đi."

Kiều Mộc khóc không ra nước mắt, sao lại lộ tẩy rồi, cô cạn lời gãi gãi đầu, không định che giấu, hào phóng nói: "Ba mẹ, con thật sự không hẹn hò, nhưng có người đang theo đuổi con."

"Ai theo đuổi con? Phòng nào trong công ty con?"

"Phòng chủ tịch." Kiều Mộc trả lời.

Ánh mắt Kiều Minh Thiện sáng lên, cười tủm tỉm nói: "Chẳng lẽ là thư ký chủ tịch? Mộc Mộc, con được đó! Tìm người chức cao như vậy!"

Khương Lộ cũng cười, "Nếu là người bên cạnh chủ tịch, vậy khẳng định là nhân trung long phượng! Nếu người ta theo đuổi con, con cũng đừng quá làm giá, cũng đừng quá lười, người ta hẹn con con vẫn nên đi ra ngoài."

"Mộc Mộc, chức vị cụ thể của đối phương là gì thế?" Kiều Minh Thiện vui vẻ hỏi.

Kiều Mộc nhìn vẻ mặt bát quái của hai vị trưởng, phun ra hai chữ: "Chủ tịch ạ."

Khương Lộ gật gật đầu: "Ừm...... cái gì chủ tịch?"

Bà cho rằng Kiều Mộc chưa nói xong.

Kiều Mộc mỉm cười: "Mẹ, chính là chủ tịch! Đại Boss công ty chúng con!"

Khương Lộ và Kiều Minh Thiện sửng sốt, liếc nhau, hai vị trưởng bối trăm miệng một lời: "Chủ tịch? Ông chủ lớn?"

-

Đảo mắt lại một tháng trôi qua, Kiều Mộc tính Cố Hàn Thanh chắc sắp phát bệnh, vì vậy luôn theo sát anh, cơ bản không về nhà, mà là đi theo về nhà anh.

Hiện tại ba mẹ biết chủ tịch đang theo đuổi mình, hơn nữa sau khi xem qua diện mạo của đối phương, vô cùng ủng hộ cô, buổi tối không về hai người cũng không nói gì.

Kiều Mộc vì thế có chút ủy khuất, hỏi bọn họ chẳng lẽ không sợ mình bị hại sao.

Mẹ già vô tình trả lời: "Không phải mỗi ngày con đều ảo tưởng mình biến thành phú bà cá muối sao? Hiện tại ước mơ của con sắp thành hiện thực rồi, mẹ lo lắng cho con làm gì."

Kiều Mộc 囧.

Dường như còn thật là như vậy.

Nhưng mẹ già thật sự rất vô tình nha! Xem ra bà cũng rất yêu tiền, thuộc tính tham tiền của bản thân khẳng định chính là di truyền của bà và ba già!

Không biết đã đến nhà Cố Hàn Thanh bao nhiêu lần, Kiều Mộc đã quen cửa quen nẻo, quản gia đối với cô cũng rất quen thuộc, nhiệt tình tiếp đón cô ăn cơm tối.

Hai người đổi giày xong đi rửa tay, Cố Hàn Thanh bảo Kiều Mộc rửa trước, Kiều Mộc rất tự nhiên nói: "Cùng nhau đi, đừng khách khí."

Cố Hàn Thanh cười như không cười nhìn cô, một tháng qua quan hệ hai người tiến bộ vượt bậc, tuy rằng vẫn chưa xác lập quan hệ, nhưng có một số chuyện trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Anh cũng không khách khí, duỗi tay qua rửa, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, Kiều Mộc trong lòng run lên, gục đầu xuống, cô rửa tay càng nhanh, rửa xong lau khô, đi hướng bàn ăn.

Cảm giác mình và ông chủ ngày càng ái muội, như thể đã là một đôi, chỉ là đối phương chưa nói về chuyện hẹn hò, quan hệ này vẫn chưa xác lập.

Kiều Mộc phồng má, nghĩ thầm thuận theo tự nhiên đi.

Cơm nước xong, Kiều Mộc được Cố Hàn Thanh rủ đi sân sau tản bộ tiêu cơm, cô gật gật đầu, không phản đối, đầu đông trời có chút lạnh, Kiều Mộc mặc một cái áo khoác nhung lông dê, gió thổi tới, có chút gió lùa, cô co rúm lại.

Động tác rất nhỏ, nhưng bị Cố Hàn Thanh bắt được, anh cởi áo gió màu đen của mình ra, khoác lên trên vai cô.

Kiều Mộc muốn từ chối: "Không cần, tôi không lạnh."

"Cơ thể đang run, còn nói không lạnh?" Cố Hàn Thanh sờ mặt cô: "Mặt cũng lạnh, mặc đi, đi, chúng ta về thôi, miễn cho em bị cảm mạo."

Kiều Mộc bị động tác sờ mặt của anh làm cho tâm hoảng ý loạn, trong đầu rối bời như tơ vò, thế cho nên cô không chú ý thềm đá dưới chân, thời điểm vướng ngã, người thẳng tắp hướng mặt đất ngã xuống.

Cô kêu "A" một tiếng.

Ngay sau đó, một cánh tay rắn chắc ôm lấy cô thật chặt, cô nhào vào một cái ôm ấm áp, chóp mũi đụng vào cơ ngực căng cứng của anh, có chút đau.

Nhưng nhiều hơn nữa chính là mùi đàn hương nhàn nhạt trên người đàn ông, dần dần, mùi đàn hương biến thành mùi thanh tùng, hửm?

Thanh tùng?

Không phải mùi pheromone của Cố Hàn Thanh sao?

Kiều Mộc đẩy ngực người đàn ông muốn rời khỏi cái ôm của anh, nhìn anh, Cố Hàn Thanh lại ôm chặt cô, tiếng khàn khàn: "Mộc Mộc, đừng nhúc nhích."

"Bệnh của anh phát tác sao?" Kiều Mộc hỏi, đối phương gật gật đầu, Kiều Mộc nhất thời có chút khẩn trương, "Hiện tại tôi thử trấn an pheromonr của anh một chút."

Kiều Mộc vẫn không thể nào thuyên chuyển được pheromone của mình, trừ lần đầu tiên đánh bậy đánh bạ, lần thứ hai hai người chính là dùng phương pháp hôn, bởi vậy lúc này, năng lực nghiệp vụ của cô vẫn còn rất kém.

Sau khi sờ soạn xung quanh, cô lại động dục, mềm như bông co rúm trên mặt đất.

Cố Hàn Thanh cắn răng ôm lấy cô, đem cô tới đình hóng gió gần đấy, đỡ cô gái ngồi xuống, anh sờ mặt cô: "Mộc Mộc, có phải em rất khó chịu hay không."

Kiều Mộc bắt lấy bàn tay nóng hầm hập của anh, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú, cô cảm thấy có lẽ mình điên rồi, nói: "Anh trực tiếp hôn tôi đi, tôi thật sự không trấn an được pheromone của anh, hơn nữa sau khi trấn an, tôi sẽ rất mệt mỏi, sẽ té xỉu, còn không bằng trực tiếp hôn, vừa nhanh vừa tiện."

Cô nói giống như kiss không phải chuyện ái muội, mà là một loại thuốc.

Cố Hàn Thanh dở khóc dở cười, nhưng anh cũng hiểu ý cô gái, quan hệ hai người vốn dĩ đã đến bước kia, anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ của cô, môi một chút tới gần.

Lúc đang muốn hôn, cô gái mơ mơ màng màng lại hỏi: "Anh không phải muốn bạch phiêu* tôi nên mới theo đuổi tôi chứ?"

* Bạch phiêu: có nghĩa là mại dâm trắng, có nghĩa là một người yêu thích thần tượng nhưng không làm gì cho họ, nhưng lại tận hưởng tài nguyên của người khác, hoặc đề cập đến hành vi yêu cầu tài nguyên của người khác miễn phí.

Cố Hàn Thanh: "......"

Anh trầm ngâm một lúc, khàn khàn nói: "Cho em một trăm triệu được chứ?"

Kiều Mộc đã hồ đồ, nhưng tính tham tiền đã khắc vào DNA, cô cười ha ha: "Cái này được, bị anh bạch phiêu, còn không bằng anh tiêu tiền để tôi bạch phiêu anh."

Cố Hàn Thanh: "......"

Anh cảm thấy vẫn nên lấp kín miệng cô gái lại, cô gái này, có đôi khi lời nói trừ buồn cười, còn có chút bực mình.

Ngăn cản một lúc, anh cắn nhẹ môi cô, cô gái kêu lên một tiếng, đáng thương vô cùng lẩm bẩm: "Có thương tích thì có giá khác!"

Cố Hàn Thanh: "......"

Anh trực tiếp tiến quân thần tốc, không nghe thấy giọng cô nữa.

Quảng cáo
Trước /52 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cám Dỗ! Thế Thân Ánh Trăng Sáng Của Từ Tổng

Copyright © 2022 - MTruyện.net