Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bế cô theo kiểu công chúa, Cố Tần vào phòng ngủ, đặt người lên giường.
Mục Sở vô thức nhìn đầu giường, nâng cằm nhìn anh.
Trong phòng ngủ chỉ bật chiếc đèn để đất, vầng hào quang ấm áp tụ lại trên khuôn mặt sắc nét của anh, sợi tóc mảnh rơi trên trán khiến đôi mắt anh trở nên mơ hồ.
Mục Sở còn chưa kịp lấy hơi, anh đã lần nữa đè xuống.
Nụ hôn như muốn nuốt sống cô vào bụng.
Bàn tay anh dần dần trượt xuống, trêu chọc nói: “Sao còn nhỏ thế nhỉ?”
“…”
Mục Sở xấu hổ trừng anh: “Vậy thì đừng sờ, bỏ tay ra!”
“Có còn hơn không, có lẽ lúc thường anh của em không quan tâm đủ.”
Giọng nói anh càng càn rỡ, lực trên tay càng mạnh hơn, nhưng vừa phải không để cô bị đau
Mục Sở kêu lên và trở nên tỉnh táo, cầm cánh tay không thành thật của anh. Lúc ngước mắt lên, cô nhìn thấy ngọn lửa nhỏ trong đôi mắt phượng nóng bỏng của anh.
Bốn mắt nhìn nhau, Mục Sở cắn môi nói: “Em muốn đi tắm trước.”
Anh dừng lại, nói nhỏ vào tai cô: “Cùng nhau tắm được không?”
“Không được!”
Cô giơ chân đá anh một cái.
Cố Tần chặn đầu gối của cô, híp mắt nhìn: “Muốn đá chỗ nào đấy?”
“…”
Mục Sở rút chân lại, ngã đầu không nhìn anh nữa: “Em muốn tắm một mình, anh ra ngoài trước đi.”
__
Mục Sở lề mề trong phòng tắm rất lâu, từng giọt nước ấm áp chảy lên người.
Cô dùng hai tay lau mặt, suy nghĩ đến chuyện tiếp theo.
Thật ra, cái lúc suýt xảy ra chuyện đó đến nay đã một năm, nếu hôm nay phát triển đến bước đó cũng là chuyện đương nhiên.
Cô cũng không quá để ý đến chuyện này.
Chỉ là hơi khẩn trương.
Nghe nói rất đau.
Hơi nước trong phòng tắm bốc lên nghi ngút, đọng lại thành hơi nước. Một lúc lâu sau, hô hấp cô trở nên khó khăn, đầu óc ù đi.
Cố Tần ở bên ngoài gõ cửa: “Em không định đi ra à?”
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy Mục Sở nói gì, giọng nói anh chậm dần, dụ dỗ cô: “Nếu không chuẩn bị được thì cứ xem như tối nay xong rồi, sau này nói sau, được không? Ra đi, trong đó không thoải mái đâu.”
Mục Sở đã mặc xong đồ ngủ, bình tĩnh mở cửa phòng tắm hỏi anh: “Em chỉ tắm lâu thôi mà, anh hối gì mà hối? Gấp lắm à?”
“…”
Cố Tần cũng đến phòng tắm phụ tắm, bây giờ tóc vẫn còn ướt, mặc đồ ngủ màu đen. Anh cau mày nhìn cô: “Anh còn tưởng em muốn đào ngũ.”
Mục Sở kệ anh, tới ngồi xuống bàn trang điểm, chậm rãi dưỡng da, tựa hồ trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Cố Tần liếc cô một cái, chính mình lên giường ngồi tựa lên thành giường, cố ý thúc giục cô: “Mau lên, anh chờ rất lâu rồi.”
“…” Tai Mục Sở bắt đầu nóng lên, động tác cũng chậm lại.
Cố Tần nhìn bóng lưng cô một lúc lâu, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lấy điện thoại mở trình duyệt web, bấm vào ôm tìm kiếm.
Dần dần mặt anh trở nên nghiêm túc.
Không bao lâu sau, anh đặt điện thoại xuống, trầm ngâm nhìn bóng lưng của Mục Sở.
Nấn ná hồi lâu, cuối cùng Mục Sở cũng đứng dậy.
Trước khi đi ngủ, cô tắt đèn dựng đất bên cạnh. Trong phòng tối đi, chỉ còn lại một tia sáng lờ mờ đầu giường chiếu sáng.
Như thế mới khiến sự khẩn trương của cô giảm đi đôi chút.
Lần mò leo lên giường, cô tiến vào chăn, giả vờ nằm đưa lưng về phía Cố Tần.
Tưởng rằng anh sẽ lập tức vồ đến, nhưng cô đợi thật lâu vẫn không có động tĩnh gì.
Anh vẫn dựa thành giường, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lúc sau, anh có vẻ thở dài, nằm xuống ôm người vào lòng.
Hít mùi thơm trên cổ cô, anh nỉ non: “Thơm quá.”
“Em buồn ngủ chưa?” Anh dịu dàng hỏi, nhẹ nhàng giúp cô vén những sợi tóc lòa xòa bên tóc mai ra sau tai, cắn vành tai cô.
Mục Sở run rẩy lắc đầu.
“Vậy thì, làm việc gì đó nhé?”
Lúc anh nói, Mục Sở cảm thấy có thứ gì đó khác lạ ở phía sau chạm vào mình.
Mục Sở cứng đờ người, anh cười: “Sao không nói gì? Được hay không?”
Mục Sở cắn môi, kiên trì trả lời: “Em không hiểu làm việc gì đó là việc nào, mong anh giải thích cho.”
“Em đoán xem?” Anh kéo nhẹ sợi dây buộc trên eo cô một cái, đồ ngủ lập tức rơi ra.
Chưa kịp kêu lên, môi cô bị anh chặn lại, hôn say đắm.
__.
Một lúc sau, Mục Sở thở hổn hển, trên người đổ đầy mồ hôi.
Lúc tỉnh táo lại, cô phát hiện mình đã cởi hết rồi nhưng áo quần anh vẫn chỉnh tề.
Cô thoải mái.
Nhưng nhu cầu của anh vẫn chưa được giải quyết.
Không đợi Mục Sở nói gì, anh đứng dậy đi vào phòng tắm, lúc đi ra cầm theo một chiếc khăn ấm giúp cô lau mình.
Anh giúp cô đắp chăn, hôn nhẹ lên mặt cô: “Em ngủ đi, anh đi tắm.”
Anh đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào truyền ra.
Mục Sở nhìn hướng phòng tắm, không hiểu vì sao anh lại chạm vào mình, lấy lòng mình nhưng vẫn không làm đến bước cuối.
Cô cũng không từ chối anh.
Vây thì sao phải làm thế?
Cố Tần tắm gần nửa tiếng mới đi ra.
Anh tắt đèn ngủ, nằm xuống giường, dịu dàng ôm người nào đó vào lòng, không làm chuyện khác.
Mục Sở vẫn chưa ngủ, lòng vẫn còn nghi vấn.
Rụt vào lòng anh, cô cố ngại hỏi: “Tại sao?”
Cố Tần hơi giật mình, sau đó thản nhiên cười, thờ ơ nói: “Em còn nhỏ, phải chờ lớn thêm nữa.”
Anh nói cô còn nhỏ, Mục Sở không vui, “Em mười chín.”
Cố Tần cọ cằm mình lên trán cô, giọng điệu không đứng đắn hỏi: “Ý trong câu này là, anh dùng tay không làm em thoải mái được sao?”
“…”
“Nhưng anh nhớ em kêu rất—–” Anh thì thầm vào tai cô, “Vui vẻ mà nhỉ?”
Mục Sở đấm ngực anh một cái: “Không được nói bậy!”
Cố Tần cười, cầm tay cô đưa xuống dưới.
Có lẽ ở trong phòng tối khiến Mục Sở gan dạ hơn, không hề giãy dụa.
Ngay sau đó, nhịp tim của cô đình trệ, đôi mắt mở to kinh ngạc, cô thốt lên trong vô thức: “Thật lớn!”
Trong hoàn cảnh yên tĩnh như lúc này, tiếng hô đó vô cùng to.
Lúc hoàn hồn, mặt Mục Sở đỏ lên.
Cô- nói- cái- gì?
“…”
Sợ cô lại châm lửa, Cố Tần lấy tay cô ra, đùa nói: “Lúc trước em nói không lớn mà?”
Mục Sở chôn mặt trong ngực anh, chột dạ không lên tiếng.
Cố Tần không đùa nữa, hôn lên trán cô, “Ngủ đi.”
Ngày hôm sau, Mục Sở ngủ một giấc đến tận chín giờ. Cô nhìn điện thoại, thấy lượng pin không đủ liền đặt đầu giường sạc điện.
Lúc đi ra, Cố Tần trong phòng bếp nghe thấy tiếng động lập tức nhìn qua: “Dậy rồi à?”
Sau đêm hôm qua Mục Sở vẫn cảm thấy xấu hổ, khẽ mím môi trả lời.
Cố Tần tự nhiên hơn nhiều, đến cửa phòng bếp khom lưng hôn cô một cái: “Có lẽ tối nay mới ăn cơm, em đến phòng sách học bài đi, xong anh gọi em.”
Mục Sở đáp ứng, tự giác đi vào phòng sách.
Cô đã lập kế hoạch học tập cho thứ bảy rồi, giờ dậy muộn nên phải gấp gáp hơn.
Lấy sách giáo khoa ra, cô nhanh chóng loại bỏ tạp niệm điều chỉnh lại trạng thái học tập.
Hai giờ sau, cô xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ buổi sáng.
Cô chọn ra một vài câu hỏi thực hành kế toán khó và định tìm câu trả lời trên mạng, nếu đáp án không được thì hỏi Cố Tần.
Sờ túi mình, cô nhớ điện thoại đang để trong phòng ngủ.
Cô đứng dậy định về phòng ngủ, vô tình nhìn thấy điện thoại Cố Tần đặt trên bàn.
Chần chờ mãi, cô lười về phòng lấy nên dứt khoát sử dụng điện thoại anh luôn.
Mở trình duyệt web, dưới đó hiện lên lịch sử tìm kiếm chứ kịp xóa bỏ:
—— Một cô gái bắt đầu quan hệ tình dục ở tuổi 19 có ổn không?”
Mí mắt Mục Sở giật giật, nhớ lại chuyện đêm qua.
1
Cô mím môi, nhấp vào ô tìm kiếm rồi nhảy đến trang web đó.
Bấm vào bài trên cùng được nhiều người trả lời nhất, đa số mọi người đều nói trưởng thành là ổn rồi.
Nhưng trong đó vẫn có người trả lời rằng, tình dục sớm sẽ dễ gây ra chứng viêm phụ khoa.
Sau đó nói thêm tùy từng người khác nhau.
Xuống chút nữa đều nói có thể.
Mục Sở nhớ lại tối qua, khi cô đang dưỡng da thì anh có cầm điện thoại xem cái gì đó.
Sau đó cô lên giường, thái độ của anh cùng trước đó không còn giống nhau.
Lẽ nào anh thấy câu trả lời của người đó rồi lựa chọn không chạm vào cô?
Đúng lúc Cố Tần mở cửa đi vào.
Mục Sở hoảng hốt, lúng túng giấu điện thoại ra sau lưng.
Cố Tần đến gọi cô ra ăn cơm, thấy cô cầm điện thoại mình cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhưng thấy cô hành động như vậy, vẻ mặt anh cứng đờ như nghĩ đến điều gì đó.
Anh bước tới, nhẹ giọng nói: “Ra ngoài ăn cơm.”
Mục Sở cúi đầu, lông mi khẽ run lên, thì thào nói: “Thật ra trên mạng nói cũng không hoàn toàn đúng.”
“Anh biết.” Cố Tần nhìn cô cùi đầu xuống, kéo người vào lòng, “Nhưng mà em vẫn còn nhỏ thật, anh sẽ đợi thêm một năm.”
Đến hai mươi tuổi là làm được rồi.
Mục Sở vùi vào lòng anh không nói gì.
Anh nói thêm: “Em mới học năm nhất, giờ làm việc đó thì hơi sớm. Trước đây anh chưa từng yêu đương, không biết cách đối xử tốt với một người là như thế nào, anh không thể để Hoa Hoa chịu tổn thương nào.”
Tóm lại, anh muốn sử dụng cách anh cho là tốt nhất.
Cố gắng hết sức yêu em.
Đêm nay, Cố Tần vẫn ngủ chung phòng ngủ với cô.
Vẫn làm chuyện giống đêm qua, dịu dàng lấy lòng cô, khắc chế không chạm vào phòng tuyến cuối cùng.
Sau đó, anh giúp cô lau mình và định đi vào phòng tắm.
Mục Sở cầm tay anh.
Nhìn anh hoang mang, cô không biết lấy cũng khí từ đâu ra nói: “Cho dù không phải như vậy, em cũng có thể giúp anh.”
Anh luôn nghĩ vì cô.
Nhưng cô cũng muốn anh được vui vẻ.
Nghĩ như vậy, cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.
Trong mắt anh dường như có sóng to gió lớn, nhiệt độ nóng rực như muốn phả vào mặt cô.
Cô lập tức mất hết tự tin, nhanh chóng dùng chăn bọc hết người lại.
Có chút hối hận khi nói ra.
Một lát sau, anh cười trầm thấp, trong đêm tối lưu luyến không rời.
Anh nằm xuống xoay người ôm cô: “Anh tưởng em sẽ không thích.”
Cô đẩy anh một chút.
Cố Tần cầm tay cô dịch xuống dưới.
Mục Sở đơ người, nói nhỏ: “Nhưng em sẽ không.”
“Anh dạy em.”
Môi anh tựa sát trán cô, lúc nói chuyện khí nóng phả ra, lông mi vừa dài vừa cong run lên.
Trong lúc thất thần, anh nắm tay cô, giọng nói khàn khàn: “Năm chặt hơn.”
Mục Sở: “…”
Từng phút từng giây trôi qua.
Mục Sở dần mất kiên nhẫn: “Anh nhanh lên được không?”
Lâu rồi mà vẫn không ra là sao?
Tay cô tê rần hết rồi.
“Sắp.” Anh trả lời có lệ, giọng nói khàn khàn mê hoặc.
Mục Sở giương mắt nhìn qua, hai mắt anh đờ đẫn, mày kiếm cau lại, mái tóc dính đầy mồ hôi.
Lúc anh há miệng thở dốc, cằm của anh khẽ nâng lên, hầu kết di chuyển lên xuống, gợi cảm muốn chết.
Tất cả biểu hiện trên khuôn mặt anh rất tinh tế.
Mặt mày trong veo, đẹp trai lãng tử, nhíu mày một cái cũng câu hồn đoạt phách.
Mục Sở thấy tim mình đập nhanh hơn, nhất thời không dời mắt được.
Người đàn ông này,
Ở trong tình trạng này nhưng vẫn quá đẹp trai!
Đúng là đồ yêu nghiệt!
Trong một khoảnh khắc cô rất muốn nhảy bổ tới cắn đôi môi đó một cái.
Có thể là thân thể quá mức thành thật, cô thật sự đã làm như vậy.
Hàm răng cắn lên môi anh kéo nhẹ hai cái.
Không biết là tâm lý gì, tóm lại là muốn hủy đi cảnh đẹp vừa rồi.
Cố Tần nhìn cô cười, chủ động hôn lại.
Thấy cô tránh né, anh mơ hồ nói: “Hôn lần nữa, thè lưỡi ra.”
Mục Sở: “…”
Giày vò hơn một tiếng, Mục Sở vào phòng tắm rửa tay, nhìn bàn thon thả trắng như ngọc của mình một lúc lâu.
Cô cảm thán một câu: Trong sạch, mất rồi!
Sau khi nếm được vị ngọt sau một thời gian dài, Cố Tần rất cố gắng vì cô cống hiến hết sức lực, không chịu vào phòng sách ngủ nữa.
Anh dần không vừa lòng, bắt đầu học cách giở trò.
Đùi, bắp chân, bàn chân của Mục Sở lần lượt mất đi sự trong trắng, quang vinh hiến thân.
Trong hai tháng nghỉ hè Mục Sở đăng kí học lái xe, nên phải ở lại thành phố A, thuận tiện để anh muốn làm gì thì làm!
Chương trình học năm hai vẫn kín mít như trước, ngoài các khóa học ban ngày còn có khóa tự chọn vào ban đêm.
Khi chọn khóa học trực tiếp, Mục Sở không chọn học chung với Trình Kì Vi và Tiêu Tĩnh, đăng kí khóa học cắm hoa tối thứ sáu.
Tổng cộng 10 tiết học, học từ tuần 5 đến tuần 15, 1.5 tín chỉ.
Tan học chiều thứ sáu, Cố Tần đến trường tìm cô ăn tối.
Vốn dĩ hai người định hẹn hò vào buổi tối, sau đó Cố Tần đưa cô về chỗ của mình, Mục Sở mới chợt nhớ ra khóa học cắm hoa.
Trong quán trà sữa khu sinh hoạt của trường, Mục Sở ngồi bên cạnh cửa sổ uống trà sữa, lật lịch học rồi nói với Cố Tần: “Bây giờ đang ở tuần 5, đêm nay là tiết đầu tiên của khóa cắm hoa, giáo viên chắc chắn sẽ điểm danh, em không thể trốn tiết được.”
“Sao em lại đăng kí tiết tự chọn vào tối thứ Sáu?”
“Em không chọn được khóa học nào tốt, chỉ còn thừa lại tiết vào thứ Sáu, cái này rơi trúng đầu em thì biết làm sao được.”
“Thế anh đi cùng em nhé?”
Mục Sở nghĩ nghĩ, gật đầu: “Em nghĩ là ổn, anh cũng có thể học một chút về cắm hoa, đây là nghệ thuật.”
Cố Tần nhận ly trà sữa cô đưa, uống một hơi: “Anh biết cắm rồi mà?”
Cắm hoa là một việc rất tao nhã, kiểu gia đình như bọn họ từ nhỏ đã được giáo viên chuyên nghiệp giảng dạy.
Không được cao siêu nhưng vẫn làm được một hai ba, đủ để mở mang hứng thú và dễ dàng giao tiếp.
Mục Sở và Cố Tích đều biết một chút.
Bởi vì cảm thấy cái này dễ nên cô mới cam tâm tình nguyện chọn khóa học cắm hoa vào tối thứ sáu.
“Ồ, vậy anh khỏi cần học.”
Thấy cô hiểu lầm ý mình, anh ghé vào tai cô cười: “Anh nói là hoa của em.”
Mục Sở ngây người hai giây mới biết anh nói cái gì, trừng anh.
“…”
Có xẩu hổ không, ở đây có rất nhiều người!
Cô tức giận đến mức muốn đáp lại: “Không phải anh không chịu cắm sao?”
Nhưng lời vừa đến môi cô đã nuốt xuống.
Bởi vì cô thấy nói ra thì người chịu thiệt vẫn là mình.
Không chừng anh nghe xong lại càng vui hơn, mặt dày vòi cô làm chuyện khác.
Hơn nữa, cô không thể vứt hết mặt mũi nói mấy lời hạ lưu như anh.
Càng ngày càng bựa—-
Đồ đàn ông tồi!