Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiểu Nguyệt Liên đã tỉnh dậy nhưng đầu óc lại có vấn đề, Mộ Linh xem xét qua rồi suy đoán có lẽ không chỉ biến về dạng ban đầu mà đầu óc cũng trở thành đứa bé. Hi Hoa nhìn con rồng mũm mĩm tỏ vẻ sợ hãi đang ôm chặt cứng tay mình, y có chút lo ngại: "Như vậy thì không tốt, ngươi không có cách nào giúp hắn hồi phục nhanh sao?"
Mộ Linh suy nghĩ nát óc rồi cũng buồn bả lắc đầu. Hi Hoa thở ra rồi bế Nguyệt Liên vào hồ nước bên trong. Chính là nơi Nguyệt Liên dùng để chữa vết thương do Quỷ Tu Đằng cho y. Vì tiểu long cứ bám Hi Hoa, y đành phải tự tay để hắn vào hồ. Tiểu Nguyệt Liên bấu víu lấy tay Hi Hoa, y xoa đầu hắn: "Ngoan.."
Khi vừa chạm vào nước Tiểu Long bỗng rùng mình hai tay liền nắm hai ngón tay cái của Hi Hoa. Mộ Linh cười nói: "Lần đầu thấy Chủ thượng tỏ vẻ sợ hãi, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy bộ dạng này của ngài."
Chiếc đuôi đưa qua đưa lại như dần thích nghi, Tiểu Long từ từ buông tay Hi Hoa rồi tự mình bơi bì bõm trong nước. Hi Hoa mỉm cười nhìn hắn, Mộ Linh chợt nói:
"Hi Hoa thượng thần, thần quan bên cạnh Quân thượng nhà ta tên là Vô Ảnh muốn gặp ngài, huynh ấy muốn biết đã xảy ra chuyện gì để có gì còn kịp thời xử trí."
Thấy hắn có vẻ an ổn Hi Hoa đứng dậy đi ra ngoài, bỗng dưng lại nghe tiếng nước bị đập mạnh. Quay lại đã thấy Tiểu Long bám lên vành thành, hai tay đập đập vào thành rướn người về phía Hi Hoa, vẻ mặt cau có. Mộ Linh cười khổ: "Chủ thượng.. Ngài cần gì sao?"
Hi Hoa bất lực: "Có lẽ hắn không muốn ta đi, ngươi thay ta nhắt với thần quan đó chờ ta một lúc". Thấy y không có ý định đi nữa, Tiểu Long mới tiếp tục vui vẻ bì bõm trong nước.
Đợi xong xuôi đâu vào đó Hi Hoa mới đi gặp Vô Ảnh, đem tất thảy mọi chuyện kể cho hắn nghe nhưng có lẽ vấn đề lại nghiêm trọng hơn y tưởng tượng, kẻ tấn công y chắc chắn sẽ gây phiền phức vào thời gian tới.
Ngày qua ngày, Hi Hoa miệt mài ôm Tiểu Long trong lòng mà đi dạo những nơi y có thể đi để tìm lại kí ức cho hắn, mùa đông tuyết rơi cũng không có gì để ngắm Hi Hoa lại nhớ đến hồ sen liền đi đến đó. Nơi đó tuyết rơi nhiều, Hi Hoa hỏi hắn: "Ta cảm nhận nơi này rất quan trọng với ngươi nên ta đưa ngươi đến đây, thần trí của ngươi cũng mau hồi phục đi đó."
Nguyệt Liên dụi đầu vào ngực của Hi Hoa rồi nhảy xuống nền tuyết, nhanh chóng bò đến leo lên thành hồ sen mà nhìn Hi Hoa. Hi Hoa cũng bước đến đó nhưng chưa được vài bước lại thấy Tiểu Long mỉm cười rồi vô tư ngã từ thành xuống, Hi Hoa hốt hoảng chạy đến đỡ lấy:
"Cẩn thận, ngươi bị sao vậy?"
Tiểu Long nằm trên tay Hi Hoa cười vui vẻ, trên tay hắn cầm một đóa sen tuyết, phút chốc đối mặt với Hi Hoa liền đưa tay tặng y. Nhìn cảnh tượng này, đầu óc Hi Hoa lại hiện lên vô vàng hình ảnh, Tiểu long này y đã từng gặp, hồ sen này, khung cảnh này.. Hi Hoa nhắm chặt mắt, cố nhớ ra thứ gì đó nhưng hình ảnh cứ rời rạc không thể chắp vá. Y mở mắt đối diện với đôi mắt rầu rĩ của Tiểu long, y đành ôm Tiểu Long vào người sợ hắn lạnh.
Bước vào trong hành lang mà ngồi lên hàng ghế, bàn tay Hi Hoa xoa nhẹ vào sừng của hắn khiến hắn rung lên, đôi mắt nhíu chặt, y làm vậy chỉ muốn để hắn vui lên. Mộ Linh đã ở đó chờ y nhìn cảnh tượng này có chút cười khổ, rất muốn nói rằng loài rồng sợ nhất là ai chạm vào sừng của mình, Hi Hoa vuốt ve Tiểu long một lúc rồi hướng Mộ Linh muốn hỏi nhưng không dám, nàng lại là người hiểu chuyện, tự mình nói ra:
"Nơi này Quân thượng từng kể với thần rằng khi ngài ấy được năm trăm tuổi, một lần vì ham chơi mà bị Phụ thân ngài ấy đánh phạt, mẫu thân ngài vì thương con mà để ngài ấy ở lại hồ sen tiên này dưỡng thương. Tại nơi này ngài ấy đã gặp một vị tiểu tiên đến từ Hoa giới, làm bạn với nhau được ba ngày, vị tiên ấy phải trở về Hoa giới nên cả hai không còn gặp nữa.."
Đôi mày Hi Hoa vô thức giãn ra hai mắt tròn xoe, hình như y đã nhớ chuyện gì rồi, con rồng nhỏ ba ngày lôi y đi đánh nhau với bọn con nít trong thành, một con rồng cục mịch với cái đuôi mập lắc qua lắc lại giờ trở thành người thân cao vai rộng bao người mê đắm là Đế Long sao? Y lắp bắp chỉ tay vào con rồng mập hỏi: "Tiểu Long ấy.. Là Nguyệt Liên sao.. Là hắn sao?"
Mộ Linh mỉm cười: "Nguyệt Liên là tên của ngài đã đặt cho ngài ấy, thật ra tên ngài ấy là Phong Hiên nhưng vì là ngài đặt tên nên ngài ấy đã muốn quên luôn cái tên thật của mình rồi.."
Tối ấy Hi Hoa nằm ôm chăn nhìn Tiểu Long đang ngủ say, trong đầu lại nhớ đến câu nói của Mộ Linh
[ Ngài chính là người bạn đầu tiên của Quân thượng, Chính sự quan tâm của ngài đã khiến Quân thượng vứt bỏ tính cách của một đứa trẻ mà khổ công luyện tập để có thể trở thành một vị thần long dũng mãnh, có một tư cách đàng hoàng làm bạn với ngài sau này. Qua năm tháng có thể ngài đã quên nhưng Quân thượng ta thì không, hằng năm đến đêm trăng tròn, Quân thượng đều ngồi ở cạnh hồ sen, chỉ mong ngài xuất hiện dùng tinh hoa chữa vết thương trên người. Hoa thần, thần nói ra điều này không mong ngài thương hại hoặc tự trách bản thân mình, ngài biết không từ khi ngài ở đây, Chủ thượng nhà ta tính tình thoải mái hơn hẳn, thần chỉ mong ngài, hãy cứ là động lực cho Quân thượng thần. Quân thượng sẵn sàng hy sinh vì ngài không phải vì mưu mô hay lợi dụng mà là vì ngài đối với ngài ấy rất quan trọng, đối với ngài sẵn sàng làm bất cứ mọi chuyện. Quân thượng chưa bao giờ quên.]
Hi Hoa chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ của Nguyệt Liên, thầm nói: "Ta chỉ tiện tay chữa vết thương cho ngươi, ngươi lại nhớ ta đến bây giờ sao.. Nguyệt Liên.."
Cái tên ấy là y đặt cho hắn bởi phong cảnh lúc ấy đẹp nhất là hoa sen và trăng tròn, y cũng không nghĩ hắn nhớ y đến tận giờ, hơn bảy vạn năm rồi.. Đến bây giờ Hi Hoa mới nhận ra vài điểm mới của Nguyệt Liên, thầm nghĩ nếu y chịu để ý đến hắn trước đây thì sẽ biết được lí do vì sao trong bảy vạn năm qua khi gặp mặt nhau hắn luôn nhìn y với ánh mắt nhẹ nhàng nhưng đau buồn chứ không phải băng lãnh khinh bỉ như nhìn người khác. Hi Hoa thở dài lấy chăn đắp cho tiểu Long, tiểu Long cựa quậy nhích tới rúc vào người của y, hình như y thấy hắn đang mỉm cười, cười trong mộng, nhìn mặt rất là ngố.
Những ngày liên tiếp Hi Hoa đều tự tay bón thuốc và đồ ăn cho Tiểu Long, Tiểu Long dường như đã khỏe, dang đôi cánh nhỏ bay lượn lờ trong phòng rồi vui vẻ đáp xuống trên vai của Hi Hoa, ánh mắt tò mò nhìn hũ mật. Hi Hoa khẩy cầm hắn nói: "Muốn ăn không?"
Miệng muốn nhỏ dãi rồi, Hi Hoa bật cười đặt hắn xuống bàn đút cho hắn ăn. Hắn cười tít mắt há miệng chờ, Hi Hoa cho hắn ăn xong mới nói:
"Tiểu Long à.. Khi nào ngươi mới hồi phục lại, dạo gần đây nghe Vô Ảnh nói Long giới đang không yên ổn, ngươi phải mau chóng hồi phục, còn cả việc Mộ Linh đã nhận rất nhiều vật phẩm từ khắp nơi gửi đến, lần đó sơ suất để hắc y kia thấy mặt chắc đã lộ ra ngoài rồi. Nhưng chuyện đó không quan trọng, biết hay không biết cũng là chuyện sớm muộn, quan trọng vẫn là ngươi bây giờ."
Tiểu Long nghiêng đầu, ánh mặt như không hiểu nhìn Hi Hoa, Hi Hoa lắc đầu xua tay: "Cũng không phải chuyện lớn gì đâu, với ngươi bây giờ nói bao nhiêu cũng không hiểu được. Nào ăn tiếp. Ăn cho chóng lớn.."
Ngồi đùa giỡn với Nguyệt Liên một lúc, ở ngoài cửa sổ lại nghe tiếng gõ. Hi Hoa thấy lạ liền bước ra mở cửa, một nhân ảnh đen liền chui tọt vào, nhanh chóng khóa cửa sổ lại. Hi Hoa giật mình rút pháp bảo lại thấy Phượng Minh tháo bịt mặt xuống thở dốc nói: "Không.. không ổn rồi, người Thiên Cửu đang kéo đến đây, nơi này đệ không nên ở lâu, bây giờ ta đi gặp Nguyệt Liên mau chóng đưa đệ đi."
"Nguyệt Liên hắn.."
Hi Hoa chỉ tay về tiểu long đang cuộn tròn trên bàn nhìn hai người, Phượng Minh ngỡ ngàng, lật đật chạy đến nói nhỏ bên tai hắn: "Này, chuyện này như dầu sôi lửa bỏng rồi, người đừng có ở bộ dạng này lấy lòng người ta nữa.."
Tiểu Long mở tròn mắt, nghiêng đầu mặt ngu ngơ nhìn. Phượng Minh trợn mắt: "Ngươi nghe không hiểu à?"
"Hắn bị oán khí xâm nhập nên nhất thời bị biến về dạng này. Mà nghe huynh nói người Thiên Cửu đến, họ đến để làm gì?"
Loạn chồng thêm loạn, Phượng Minh lo lắng nói: "Là vì có người thấy đệ đó. Họ nửa tin nữa ngờ liền kéo xuống đây xem thử."
Hi Hoa thở dài nói: "Đến thì đến, ta cũng không phải kẻ thù của tứ hải bát hoang, họ biết ta trở về cũng không sao cả?"
Phượng Minh rối ren nói: "Không được, nhất quyết trong thời gian này không để ai biết được đệ đã trở về. Đệ ngồi im đây, đừng làm mọi chuyện đi lệch hướng."
"Phượng Minh.. Huynh và mọi người có điều giấu ta phải không? Từ khi trở về, mọi người đều không muốn tứ hải bát hoang biết ta trở về, rốt cuộc là lý do gì?"
Nghe Hi Hoa hỏi vậy. Phượng Hoàng đành nói toạc ra: "Ầy, giấu đệ đệ lại không muốn, vậy ta nói, chính là Đồng Lô Hồng Liên sắp mở, nếu có người biết đệ trở về, người tốt thì không sao nhưng gặp kẻ xấu, họ sẽ lợi dụng đệ để nhốt nguyên thần đệ vào Đồng Lô Hồng Liên một lần nữa, từ điều đó lại suy ra Hoa giới đại nạn, các trận pháp cấm ở Hoa giới hoạt động, cơ thể đệ lại không tốt, rất dễ dàng dẫn dụ linh hồn đoạt xá thân thể đệ.. Chưa kể lỡ chuyện xấu xảy ra, Cơ mật của đệ dễ dàng sẽ bị kẻ khác thâu tóm."
Hi Hoa nhíu mày, bàn tay khẽ nắm chặt, Tiểu Long bò đến đặt hai tay mình lên bàn tay y tỏ vẻ lo lắng, Phượng Minh ngồi xuống ghế suy tính. Hi Hoa chợt nói: "Nguyệt Liên từng nói. Nếu ta không bảo vệ được bản thân mình thì hậu quả để lại là do Hoa giới nhận, nhưng bây giờ, nếu ta không đứng ra, Nguyệt Liên trong tình cảnh bây giờ sẽ như thế nào? Nơi Long giới thường xuyên xảy ra xung đột, Loài rồng của hắn được tôn làm vua, nhưng chắc chắn vẫn có nhiều loài rồng khác ganh tỵ muốn lật đổ hắn. Nếu chúng biết được hắn trong tình trạng này chắc chắn sẽ thừa cơ cấu kết hãm hại hắn."
Phượng Minh nhìn Hi Hoa, hắn thấy lời y nói cũng rất đúng nhưng như vậy dù cứu được Long giới vậy còn Hoa giới thì sao? Hi Hoa bỗng dưng đứng dậy: "Chỉ có cách này thôi, biết thì biết, ta cũng rất muốn xem ai là kẻ phía sau bày mưu trò."
Hi Hoa toan đi liền bị Tiểu Long bám víu lại, hình như nó cảm giác được sự việc không ổn nên không cho y đi. Phượng Minh suy ngẫm: "Đệ xem còn cách khác vẹn toàn hơn không? Nếu đệ ra gặp họ, chắc chắn Nguyệt Liên cũng sẽ bị gọi ra, nếu nói hắn không gặp liền bị bàn tán xôn xao, Đệ muốn đi hay ở lại đều không ổn tí nào. Trừ phi để hắn tự đi gặp họ."
Hi Hoa trầm mặt, một lúc y thoáng nghĩ ra cách: "Vậy thì đánh liều thử xem"
Phượng Minh không hiểu nhìn Hi Hoa. Hi Hoa bế Tiểu Long đến hồ nước tiên, rồi lấy ra ấn hoa trên cổ. Phượng Minh liền biết y sẽ dùng linh tính của Hoa thần để khôi phục cho Nguyệt Liên, hắn liền hốt hoảng: "Đệ không đùa chứ, nó có khác gì đệ độ tu vi của mình cho hắn, dùng linh tính của mình bồi cho hắn. Đệ vừa mới trở về, pháp lực chưa biết có hồi phục hay chưa.."
"Phải thử mới biết được!"
Hi Hoa đưa tay vận linh lực vào ấn hoa, cả tẩm phòng phát sáng, Phượng Minh lo lắng bồn chồn nhìn những luồng tinh quang bao vây lấy cả hai. Mạn Đà La Hoa trong phòng phát sáng, tiên khí liền tỏa khắp tẩm phòng. Nữa nén nhanh trôi qua, ánh sáng dần tắt, Phượng Minh vội vã đỡ lấy Hi Hoa đã rơi vào hôn mê, hắn nhìn về phía hồ nước, một thân ảnh hiện ra.
Nguyệt Liên xoa thái dương, nhìn xung quanh, bỗng dưng ngạc nhiên hỏi: "Hi Hoa.. Bị làm sao vậy?" Hắn vội đi đến lo lắng kiểm tra, Phượng Minh nói:
"Là đệ ấy đã độ tu vi cho ngươi để ngươi khôi phục lại, nghe ta nói, chuyện Hi Hoa trở về bị lộ, người Thiên Cửu đã sắp đến đây, ngươi mau nghĩ cách đi."
Nguyệt Liên nhíu mày, vội bế Hi Hoa lên giường rồi nói: "Ngươi canh chừng ở đây, nơi này có trận pháp nên sẽ không ai phát hiện ra đâu."
Thu xếp xong xuôi Nguyệt Liên lo lắng nhìn Hi Hoa, không nỡ mà rời đi, hắn phất tay đóng kết giới lại. Phượng Minh vội vận linh lực kiểm tra cho Hi Hoa. Hắn phải lấy ra một ngàn năm linh lực để chống đỡ thay cho y phòng khi trường hợp xấu xảy ra.
Người Thiên Cửu đã đến, cũng chỉ vài ba người đến lén lút không có công văn của Thiên Đế, Nguyệt Liên mang trường bào nghiêm trang bước ra ngồi ở đại điện, có những kẻ thấy hắn cũng không chịu cúi người, Nguyệt Liên cũng không để họ vào mắt lạnh lùng hỏi: "Không biết hôm nay các vị thần tiên đến đây không báo trước là có việc gì."
Một thần thiên mang cẩm phục sang trọng, ngỏ ý nói: "Nghe nói Long giới hiện có một vị thượng thần ở Hoa giới đang nghỉ dưỡng ở đây. Ta là người có nhiệm vụ quản việc nghịch thiên cải mệnh nên cần phải báo rõ ràng, lỡ đâu có chuyện gì xảy ra, ai là người chịu trách nhiệm đây!"
Nguyệt Liên bật cười, ung dung ngồi ở thượng tọa mà nói: "Từ lúc nào điện Kính Văn lại thiếu người đến độ đưa ngươi đến vậy, có điều chỉ dựa vào lời đồn thổi mà tự tiện kéo đến đây hóng hớt, quả thực không xem mặt mũi Long giới ra gì."
Một tên thượng thần hừ giọng nói: "Đế Long, ta khuyên ngươi nên thành thật, có phải Hoa thần trở về hay không ngươi là người hiểu rõ, tốt nhất ngươi hãy gọi ngài ấy ra gặp chúng ta để chúng ta còn đưa ngài ấy về Thiên Cửu chịu phạt về việc nghịch thiên cải mệnh. Từ trước đến nay Thiên Cửu và Long Giới luôn giữ bình đẳng cùng thống trị Đại Lục, Đế Long đừng vì việc này mà ảnh hưởng hai bên."
Nguyệt Liên cũng không lấy làm tức giận mà nhâm nhi uống trà nói: "Nếu các ngươi thực tâm muốn biết y trở về hay không thì sao không đến Hoa giới mà hỏi Hoa đế, ta với Hoa thần trước giờ đến nói chuyện cũng không quá ba câu trên vạn năm, y làm gì cũng đâu liên quan đến ta."
Có vài thần quan hình như đang suy xét, có kẻ lại mạnh miệng nói: "Nhưng rõ ràng có kẻ đã gặp y ở Long giới."
Nguyệt Liên lạnh lùng đáp: "Không lẽ giờ ta rêu rao gặp ngươi ở Long giới, đồng nghĩa Long giới là nơi ở của ngươi sao. Rất tiếc, tuy Long giới cho người thoải mái đi vào nhưng không phải ai cũng có thể trở thành con dân của ta."
Gã như bị cứng họng, Nguyệt Liên phất áo đứng dậy nhìn xuống dưới, gằn từng chữ nói: "Thật mất thời gian. Sau này nếu không phải chuyện quan trọng thì đừng tự tiện kéo xuống đây kiếm chuyện, lòng hiếu khách ở Long giới có giới hạn. Trên Thiên Cửu không phải còn có Thiên Đế sao? Các ngươi sao không hỏi họ Hoa thần có thực sự trở về hay chưa mà đã tính đến việc bày ra hình phạt cho y rồi, nói đến đây lại càng thấy các ngươi không xem quy củ Đại lục ra gì, dựa vào cái gì mà những thần quan thấp bé mới tìm được chỗ gác chân mà đến chất vấn ta. Người làm ơn báo oán, không nhờ Hoa Thần thì những kẻ rụt đầu như các ngươi còn yên ổn rảnh rỗi đi kiếm chuyện sao? Tốt nhất sau này muốn kéo bè đến Long Giới thì hãy khai thật lí do đến đây cho Thiên Đế biết hẳn đi rồi đến gặp ta. Mộ Linh, tiễn khách!"
Tối hôm ấy, Nguyệt Liên điều tiết khí tức cho Hi Hoa nhưng y vẫn chưa tỉnh dậy. Phượng Minh lục lọi liền thấy một hộp thuốc trên giá lại nghe Nguyệt Liên hỏi: "Việc này rất nguy hiểm, vì sao ngươi không ngăn y lại."
Phượng Minh ngồi xuống bàn bất lực nói: "Ta cũng không phải chưa từng nói với ngươi, đệ ấy chưa từng nghe lời ta trong những việc quan trọng, nhưng ngươi cũng đừng lo, ta đã độ một phần tu vi hợp với thân thể đệ ấy, chắc sẽ tỉnh lại sớm thôi."
Nguyệt Liên nắm chặt tay Hi Hoa, chỉ biết thở dài rồi nói: "Cũng không còn gì nữa, Thiên Cửu không thể vắng mặt ngươi, ngươi nên về đi."
Phượng Minh tuy lo cho Hi Hoa nhưng Nguyệt Liên nói đúng, hắn nên trở về: "Vậy giao cho ngươi, sau này có chuyện nhớ cho người đến báo cho ta đó. Còn đám thần tiên đó để ta giải quyết thay ngươi."
Phượng Minh nhanh chóng rời đi được một lúc thì Mộ Linh bước vào nói: "Tất cả thuốc này đều dùng được thưa Quân thượng. Thần sẽ pha ra để cho ngài ấy uống"
Nguyệt Liên gật đầu, lại hỏi: "Trong mấy ngày qua ta thế nào"
Mộ Linh đáp: "Lúc ngài trở về hôn mê bất động đến khi biết thành hình dạng ban đầu đều là Hi Hoa Thượng thần chăm sóc. Mọi việc ở Long giới đều đã được Vô Ảnh giải quyết."
"Ta, có làm phiền y không?"
Mộ Linh gãi đầu nói: "Quân thượng.. Vẫn luôn đeo bám Hoa thần, đồ ăn và thuốc đều do ngài ấy bón cho.. Có chuyện này.."
Nguyệt Liên nhìn nàng, nàng liền ôn tồn nói: "Hoa thần đã biết ngài và y đã từng gặp nhau lúc nhỏ."
Nghe đến đây hắn liền kinh ngạc: "Ngươi nói cho y biết?"
Mộ Linh cười khù khờ nói: "Thật ra chưa bao giờ quên y đã làm bạn với một tiểu long và đặt tên cho nó. Chỉ là y không biết vị tiểu long nhỏ nhỏ mũm mĩm ấy lại là ngài.."
Nàng thấy đôi má của Nguyệt Liên ửng đỏ, hắn lại lấy tay che khóe miệng đang cong lên của mình. Mộ Linh cười thầm liền nói: "Quân thượng, thần đi nấu thuốc đây ạ."
Cánh cửa khép lại, Nguyệt Liên vỗ mặt mình cho tỉnh lại, vậy ra y đâu có quên hắn, chỉ là nhận không ra. Cái này cũng không thể trách y, bởi chính hắn cũng không nhận ra mình sau lần phi thăng thành thượng tiên năm ba vạn tuổi. Nguyệt Liên xoa nắn lấy tay Hi Hoa không nhịn được cười mỉm lại cảm nhận thấy người y rung lên, Nguyệt Liên vui mừng lay y:
"Hi Hoa, Hi Hoa.."
"Tiểu Long.. Tiểu Long, đáng yêu thật."
Nguyệt Liên mở tròn mắt nhìn Hi Hoa nhắm mắt cười ngu ngơ, hắn không kiềm nén liền phì cười đưa tay nhéo nhẹ má hắn. Khuôn mặt y hình như nóng lên, có lẽ là phát sốt mà mê sảng. Thoáng nghĩ một chút, hắn liền vung tay tạo kết giới ở căn phòng để không ai làm phiền. Ánh minh châu tối dần, cả màn chướng cũng buông xuống.
"Xem ra cũng không đáng ngại gì, ta cũng bớt lo lắng.."
Nói xong hắn nở nụ cười, một nụ cười dần mất nhân tính.