Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
《Editor - Văn Giai Hài Tử
Beta - Lý Gia An》
__________________________________
Đống sách 'bảo bối' văng ra khắp nơi, hạ nhân vương phủ bận việc đi ngang, không một ai dám động vào, chỉ có thể đứng từ xa nhìn. Cố Hiểu Mộng nở một nụ cười khó coi hơn khóc, vội vàng lụm lại đống sách, chạy vô tạm thời cất trong thư phòng.
Mãi đến tận tới thì thần tham gia dạ yến khánh công, Lý Ninh Ngọc vẫn không nhìn đến Cố Hiểu Mộng dù chỉ một lần.
Cố Hiểu Mộng một thân bạch y vân văn, mái tóc đen tuyền vấn cao bằng ngân quan trác, tuấn mĩ vô song. Nàng đứng bên đại kiệu trước đại môn vương phủ chờ Lý Ninh Ngọc và Chúc Lam.
Vốn dĩ đã chuẩn bị hai cỗ đại kiệu, một cỗ dành cho Cố Dân Chương và Cố Hiểu Mộng, cỗ còn lại là dành cho Lý Ninh Ngọc cùng Chúc Lam. Nhưng Liễu Như Yên không thể xuất môn, Cố Dân Chương đau lòng ái thê nên ở lại bồi thê tử mình. Cố Hiểu Mộng thấy vậy đành cho dời đi một cỗ kiệu, trong lòng âm thầm tính toán ba người ngồi chung một cỗ đại kiệu.
Chúc Lam bước ra khỏi đại môn, đi đến bên cạnh Cố Hiểu Mộng, hôm nay nàng mặc y phục truyền thống của Tây Vực, dùng màu đỏ điểm xuyết màu vàng của phụ kiện trang sức, nhìn nàng tràn ngập hơi thở thiếu nữ dị tộc, quả thật vô cùng xinh đẹp lại mạnh mẽ.
Hai người đứng đợi một lúc lâu vẫn không thấy Lý Ninh Ngọc đi ra, Chúc Lam khó chịu giật giật y phục bó sát người mình: "Thê tử mặt lạnh của ngươi sao lâu quá vậy? Ngươi tìm nàng ta ra nhanh lên, bộ y phục này đã lâu ta không mặc, bây giờ nó chật quá. Lát nữa xong tiệc, ta phải cất nó đi luôn, khó chịu thật."
Cố Hiểu Mộng nhìn Chúc Lam mặt mày cau có, cảm thấy chất nữ này của nàng tính tình thật có chút nóng nảy, cũng không để tâm ngữ khí của nàng ta. Quay đầu chuẩn bị bước vào trong tìm Lý Ninh Ngọc nhưng chưa kịp đi thì Lý Ninh Ngọc đã ra tới.
Lý Ninh Ngọc không mặc bạch y như thường ngày. Hôm nay, nàng một thân hắc sắc huyền y, vạt trước thêu mộc cẩn đồ(*), ẩn ẩn có thể nhìn thấy lớp áo mỏng ngân sắc bên trong. Lưng thắt ngọc đới, tóc cài kim trâm, ngọc diện hoa đào, thần tình lãnh ngạo băng sương.
Cố Hiểu Mộng nhìn đến ngây dại, Lý Ninh Ngọc đi ngang qua, ngồi lên cỗ kiệu rồi mà nàng vẫn chưa hồi thần.
Chúc Lam cũng bị dung mạo của Lý Ninh Ngọc thu hút, đợi Lý Ninh Ngọc lên kiệu trước, nàng mới nghiến răng răng nghiến lợi theo sau: "Ta nói, ngươi đợi ta một chút được không? Ta còn rất nhiều y phục đẹp hơn cái đang mặc."
Hiếm khi mới ăn mặc chỉnh chu như vầy, vậy mà không thể bì được với cái tảng băng này. Tức chết đi được!
Cung điện được thị vệ canh gác nghiêm ngặt, khắp nơi đều được thắp sáng rực rỡ, cửa son, ngói vàng lưu ý, tất cả như hoà lại toả ra bầu không khí cực độ xa hoa mà trang nghiêm. Mà bên trong cung điện, tiếng nhạc được tấu lên trầm bổng du dương, ca múa thanh bình. Trên bàn thì bày đủ loại sơn trân hải vị, ngọc lộ quỳnh tương, hoàn toàn có thể dùng bốn chữ 'ngợp trong vàng son' để hình dung.
Cố Hiểu Mộng được xếp ngồi ngang hàng với tâm phúc đại thần của Hoàng đế. Gia quyến thì ngồi đối diện.
Cố Nguyên Huy ngồi trên Long ỷ phía trên, xung quanh hắn là mấy vị phi tử đã dùng hết thảy mọi thứ để tranh kì đấu diễm nơi hậu cung. Đấu đến ngươi chết ta sống, tranh giành từng chút một sự ân sủng của Đế vương.
"Ái khanh lần này xuất chinh trợ chiến đồng minh giành thắng lợi, đoạt lại thành trì. Đánh nhanh thắng nhanh, lưu loát gọn gàng, quả thật là một chiến thắng rất đẹp." - Cố Nguyên Huy đặt ly rượu xuống nhìn Cố Hiểu Mộng, càng nhìn càng cảm thấy đường đệ này thật chói mắt. Hắn thuận miệng mở lời, chỉ là lời vừa nói xong thì mấy vị phi tử của hắn đã vội vã đút trái cây vào miệng hắn, không ngừng nũng nịu lấy lòng hắn.
"Thần lấy nhiều thắng ít, vốn là chuyện hiển nhiên. Hoàng thượng khen ngợi, thần thật sự không dám nhận."
Cố Hiểu Mộng ôm quyền, kính cẩn lên tiếng. Từng biểu hiện, từng lời nói đều vô cùng chuẩn mực.
"Đánh thắng trận chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là khanh đã cứu được chất nữ của trẫm về, đây mới thật sự là đại công."
Cố Nguyên Huy phất tay, mỉm cười nhìn Chúc Lam. Cháu gái này của hắn, quả nhiên lớn lên xinh đẹp!
Chúc Lam đứng dậy, hướng Cố Nguyên Huy mỉm cười ngọt ngào, nâng ly rượu trong tay lên: "Cửu cửu, người có điều không biết. Tướng quân ở trên chiến uy mãnh vô song, tựa như chiến thần, không ai có thể cản được."
"Ồ! Vậy trẫm cũng muốn lên chiến trường nhìn đến hình ảnh Cố Tướng quân uy mãnh vô song đã chiếm trọn trái tim tiểu chất nữ đẹp hơn hoa này của trẫm như thế nào."
"Ai nha, cửu cửu, người đáng ghét ~."
Chúc Lam làm nũng chọc cho Cố Nguyên Huy vui vẻ không thôi. Mà Cố Hiểu Mộng ngồi ở một bên mắt tròn mắt dẹt nhìn Chúc Lam, nàng quen Chúc Lam lâu như vậy, lại không biết nàng ta còn có loại khả năng diễn xuất thế này. Cũng lợi hại thiệt!
Chúc Lam cười tít cả mắt, nhướng mày đối với Cố Hiểu Mộng, tựa như muốn nói 'Ta biết ta rất lợi hại, ngươi không cần phải khen ngợi ta quá mức đâu'...
Tiệc vui kéo dài mãi chưa dứt, một nhóm đại thần đã say đến bất tỉnh, nằm gục lên bàn. Cố Nguyên Huy cũng say đến choáng váng, hắn cảm thấy chính mình sáng mai không thể tảo triều nổi nhưng lại cảm thấy vui vẻ, hướng Chúc Lam lên tiếng.
"Trong thư, Hoàng tỷ luôn nói với trẫm, nữ tử Tây Vực rất giỏi khiêu vũ. Lam nhi, con có biết khiêu vũ không?"
"Cửu cửu nếu muốn xem, Lam nhi sẽ tận sức."
Chúc Lam buông ly rượu trên tay xuống, hai má nàng đỏ ửng, trên gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười thật tươi, quả thật khiến người động tâm. Nàng bước ra khỏi chỗ ngồi, đưa tay chỉ về phía nhạc công cũng đã say khướt, hướng mắt nói chuyện với Cố Nguyên Huy: "Cửu cửu, không có nhạc, Lam nhi làm sao múa đây."
Cố Nguyên Huy nhìn dàn nhạc công, khi nãy hắn cao hứng quá đã ban rượu, cho phép bọn họ uống. Bây giờ hại hắn không thể nhìn thấy chất nữ nữ mình múa.
"Đáng tiếc, trẫm không biết tấu nhạc, bằng không có thể vì Lam nhi ra chút sức lực rồi."
"Hoàng thượng, nếu như người muốn nghe nhạc, dân nữ có thể biểu diễn cầm nghệ cho người."
Một thân ảnh hắc sắc bước ra giữa điện, nàng dung mạo hơn hoa, tựa như tiên tử vô tình lạc lối chốn nhân gian.
Cố Nguyên Huy nhìn chằm chằm vào Lý Ninh Ngọc, hai mắt hắn sáng rực. Từ lúc Lý Ninh Ngọc bước vào đại điện, hắn đã chú ý đến nàng. Nàng không hổ danh là hoa khôi thanh lâu, quả nhiên là xinh đẹp hơn người. Không lấy gì làm lạ khi đường đường là Quận Vương gia của Chương Vương phủ, tân khoa Trạng Nguyên gia lại bỏ mặc thanh danh, nhất quyết thú nàng quá môn. Lãnh diễm mị hoặc đến vậy, quả thật chọc cho nhân tâm xao động.
"Tốt, tốt lắm! Nàng... là Quận Vương phi của Chương Vương phủ?! Quả nhiên rất xinh đẹp."
Cố Nguyên Huy vỗ tay khen ngợi, hậu cung của hắn như vườn hoa đua sắc, mỗi một người phi tử đều được tuyển chọn kĩ càng, mỗi người một vẻ. Thế nhưng so với dung nhan của Lý Ninh Ngọc lại kém xa rất nhiều, vì vậy hắn càng thưởng thức người trước mặt, long nhan vui vẻ.
Lý Ninh Ngọc đi đến bên chỗ nhạc sư, lựa ra một cây huyền cầm. Sau đó đem huyền cầm đặt lên bàn gỗ được đặt giữa điện. Dịu dàng ngồi xuống, đôi tay ngọc khẽ lướt qua dây đàn, thanh âm phát ra du dương, khẽ vang vọng trong đại điện.
Chúc Lam cẩn thận lắng nghe, khoé môi câu lên, bắt đầu khiêu vũ theo cầm âm. Bước chân nàng linh động, thân ảnh phiêu dật, eo thon uyển chuyển, lả lướt thướt tha.
Một khúc đàn tấu xong, váy dài đỏ quyến rũ cũng bồng bềnh hạ xuống, Chúc Lam thở hổn hển, mày đẹp cau lại nhìn gương mặt băng sương của Lý Ninh Ngọc.
"Hay, rất hay! Mặc dù trẫm không tinh thông âm luật nhưng cầm khúc nàng vừa tấu quả thật rất phức tạp, tầng tầng đan xen vào nhau. Quận vương phi, nàng lần này thật khiêm tốn rồi, cầm sư của trẫm nếu so ra còn thua kém nàng rất nhiều."
Cố Nguyên Huy cười tươi nhìn chằm chằm Lý Ninh Ngọc, đôi mắt hắn híp lại càng làm cho nụ cười như có thâm ý.
"Cầm khúc nàng vừa tấu, cầm âm mị hoặc đến vậy, trẫm ở trong cung nhiều năm lại chưa bao giờ nghe được cầm khúc này. Trẫm muốn hỏi nàng một chút, cầm khúc này tên là gì?"
Lý Ninh Ngọc đứng dậy, hạ thân theo lễ nghi, chuẩn bị trả lời Cố Nguyên Huy. Nhưng Chúc Lam ở một bên lại tiến lên trước một bước, giành lấy lời nói của Lý Ninh Ngọc.
"Cửu cửu, cầm khúc này tên là ⟨⟨ Kinh Hồng ⟩⟩, là một trong những kiệt tác của đệ nhất cầm sư Ngu Quốc Nguyên Phóng Cầm. Nó viết về những xung động nơi nội tâm của một người khi lần đầu tiên nhìn thấy đối phương liền khuynh tâm, thần hồn điên đảo. Thường dùng như lời bộc bạch về tình cảm vừa gặp đã yêu."
Chúc Lam nói xong liền quay đầu nhìn Lý Ninh Ngọc, cho nàng một cái nhìn đầy ẩn ý.
"Hửm?! Nói vậy là Cố Tướng quân đã nghe thê tử của mình tấu nhiều lần rồi phải không?" - Cố Nguyên Huy vừa nói vừa cười, ánh mắt chuyên chú nhìn vào từng biểu hiện trên gương mặt của Cố Hiểu Mộng. Chỉ thấy Cố Hiểu Mộng vẫn đang thất thần, tay cầm ly rượu vẫn còn giơ lên giữa không trung. Hắn cười khinh thường, còn sợ Chương Vương phủ có thêm hổ tướng, xem ra cũng chỉ là phàm phu tục tử: "Quận vương..."
Cố Hiểu Mộng giật mình, mới phát hiện mình thất lễ, vội vã ôm quyền: "Hoàng thượng..."
Cố Nguyên Huy phất tay xem như không có gì. Hắn cười tươi, đôi mắt lại chuyên chú nhìn về Lý Ninh Ngọc: "Quận Vương phi, cầm nghệ của nàng rất tốt, nghe được nàng tấu, bao nhiêu ưu phiền trong lòng trẫm liền tiêu tan. Nếu nàng đồng ý vào cung làm nhạc sư của trẫm thì hay biết mấy, trẫm có thể thường xuyên thưởng thức cầm nghệ của nàng, nàng thấy sao?"
Lý Ninh Ngọc ngẩng mặt lên liếc nhìn hoàng đế trên cao, nàng tiến lên vài bước, vượt qua người Chúc Lam, mới hơi hạ thân đáp lời Cố Nguyên Huy.
"Hoàng thượng có lòng mời dân nữ, dân nữ không dám không nghe nhưng thân phận dân nữ thấp hèn, làm nhạc sư trong cung quả thật quá sức với dân nữ. Mặc dù không làm nhạc sư được nhưng nếu Hoàng thượng đã yêu thích cầm nghệ của dân nữ thì tùy thời có thể triệu dân nữ nhập cung, dân nữ nguyện góp chút tài mọn vì Hoàng thượng."
"Cái này... Rất tốt. Đến lúc đó mong là Quận vương chịu thả nàng, không chiếm nàng làm của riêng, bằng không trẫm sẽ không thưởng thức được cầm âm trác tuyệt làm lòng người vui vẻ của nàng."
Cố Nguyên Huy cười tươi nhìn về phía Cố Hiểu Mộng, tựa như lời hắn vừa nói chỉ là lời nói đùa. Mà Cố Hiểu Mộng cũng chỉ có thể gượng cười. Dưới gầm bàn, ly rượu trong tay sớm đã bị nàng bóp nát.
Tan tiệc, Lý Ninh Ngọc đi một mình ở phía trước trở về cỗ đại kiệu. Cố Hiểu Mộng thì bế lấy Chúc Lam đang say rượu theo sau. Lúc đi ngang qua hoa trì(*), nàng thấy có một đám nữ nhân ăn mặc hoa lệ đứng bên hồ, ở trung tâm đám người đó là mấy vị phi tử vừa nãy còn bồi bên cạnh hầu hạ Hoàng đế.
"Phỉ, hồ ly tinh không biết xấu hổ." - Một nữ tử nhỏ giọng khinh thường.
Một nữ nhân khác cũng không chịu yếu kém, liền tiếp lời: "Kỹ nữ mà, bản chất hồ ly tinh chuyên quyến rũ nam nhân làm sao mà bỏ được. Đáng thương cho Tướng quân của chúng ta. Ta nghe nói, Tướng quân bị ả mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nhất quyết phải thú ả quá môn. Vương gia lúc đầu không chịu nhưng Tướng quân dùng cái chết để bức ngài, Vương gia đau lòng nhi tử nên cắn răng cho ả hồ ly ấy vào nhà. Ai nha, nói ra thật bẩn cho Chương Vương phủ, thú một kẻ như vậy về làm gì không biết. Suốt ngày chỉ biết ve vãn nam nhân, vừa rồi Hoàng thượng còn bị ả ta câu dẫn mà, thật kinh tởm."
"Ta thấy, qua vài ngày nữa ả sẽ lăn đến trên Long sàn của Hoàng thượng. Cái gì mà Quận Vương phi, cái gì mà Tướng quân phu nhân, ả ta đều chướng mắt. Nói không chừng, ả hầu hạ Hoàng thượng tốt liền lăn vào hậu cung tranh sủng á."
Một đám nữ nhân tụm lại với nhau, ngươi một câu bất tam, ta một câu bất tứ liền nói đến thiên hôn địa ám(*). Bỗng từ đâu một trận gió lạnh quét tới khiến bọn họ rùng mình.
"Nói đủ chưa?"
Cố Hiểu Mộng mang theo một thân hàn khí đứng cách đám nữ nhân đó vài bước chân, gương mặt nàng âm trầm, vẻ mặt hung ác.
Đám nữ nhân xoay người lại nhìn đến người vừa lên tiếng liền run lẩy bẩy, ấm a ấm úng: "Tướng... Tướng quân... Tướng quân tha mạng... Tướng quân tha mạng..." - Lời nói còn chưa dứt đã vội vã tháo chạy. Nghe nói trên chiến trường, Phong Vũ Tướng quân không khác gì dã thú khát máu, một người một thương không biết đã xuyên thủng bao nhiêu nhân mạng rồi.
Ngồi ở trên cỗ đại kiệu, Cố Hiểu Mộng cẩn thận ôm lấy Chúc Lam, tránh cho nàng ấy nghiêng ngã. Lý Ninh Ngọc ngồi tựa ở một bên, từ đầu tới cuối vẫn không hề nhìn đến Cố Hiểu Mộng, chỉ lẳng lặng mở khung cửa sổ nhỏ, ngắm bầu trời tối đen như mực.
Vừa tới vương phủ, Cố Hiểu Mộng liền bế Chúc Lam về phòng, sau đó gọi vài thị nữ lại thay nhau thức chăm sóc nàng ấy. Sau đó tự mình trở lại phòng của mình và Lý Ninh Ngọc.
Nàng thổi tắt nến, nhẹ nhàng thoát hạ y sam, sau đó bò lên giường.
Lý Ninh Ngọc vốn đã đi ngủ từ trước nhưng nghe thấy âm thanh bên tai liền xoay người lại, vừa lúc Cố Hiểu Mộng vén rèm định chui vào chăn, mặt nàng liền tối sầm, thanh âm phát ra cũng lạnh lẽo vô cùng.
"Ra ngoài."
"Đây vốn là phòng của ta, nàng kêu ta đi đâu nữa?"
Cố Hiểu Mộng chẳng những không nghe lời Lý Ninh Ngọc, nàng thậm chí còn cởi bỏ trung y, sau đó đem bố điêu từng vòng, từng vòng cởi ra.
Lý Ninh Ngọc đỏ mặt, nàng xoay đầu tránh đi, giọng nói lại thêm vài phần lạnh giá: "Gối đầu với chăn mền của ngươi đều ở ngoài cửa."
"Ở ngoài cửa... Vậy thì sao? Đây là nhà của ta, ta muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đó."
Cố Hiểu Mộng vừa dứt lời liền giở chăn lên chui vào trong, áp sát Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc vội vã thối lui, ôm sát lấy bức tường sau lưng. Nhìn thấy Cố Hiểu Mộng sắp áp lên người mình, nàng liền thấp giọng cảnh cáo: "Cố Hiểu Mộng!!"
"Có. Ngọc tỷ, nàng muốn đánh ta nữa sao?"
Cố Hiểu Mộng đè lên người Lý Ninh Ngọc, rồi nhanh chóng khoá hai tay của nàng ấy lại, nhỏ giọng lên tiếng tiếp.
"Nàng nếu muốn đánh thì hãy đánh bên còn lại nha, chứ đánh mãi một bên sẽ rất đau á."
Lý Ninh Ngọc cảm thấy Cố Hiểu Mộng có gì đó khác thường, nàng đành dịu giọng lại một chút hỏi nàng ấy: "Ngươi sao vậy?"
Cố Hiểu Mộng không có trả lời liền, nàng nhẹ nhàng nằm lên người Lý Ninh Ngọc, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của nàng ấy. Qua một lúc lâu sau mới chậm rãi hỏi.
"Nàng nguyện ý gả cho ta là vì hắn sao?"
"Cái gì?"
Lý Ninh Ngọc kinh ngạc, nàng khẽ động mi mắt vài lần.
Cố Hiểu Mộng thật sự biết trước kế hoạch của nàng hay là do nàng đã sơ suất để lộ điều gì. Nhưng mà... kế hoạch đắc ý của nàng hoàn hảo vô cùng, có thể dùng bốn chữ 'Thiên y vô phùng' để hình dung. Chẳng lẽ, nàng thật sự đã bỏ quên một mắc xích nào sao?
Đại não của Lý Ninh Ngọc liền vận động, lập tức nghĩ ra kế sách ứng phó. Chỉ là Cố Hiểu Mộng cái gì cũng không hỏi, trực tiếp đem môi mình áp vào môi Lý Ninh Ngọc, tham lam hôn lấy.
Trong vô số cách mà nàng nghĩ ra để đối phó lại không có cách nào kháng cự sự tiếp xúc đầy thân mật của Cố Hiểu Mộng.
Cố Hiểu Mộng tiến hành một nụ hôn sâu, sâu hơn tối qua rất nhiều. Lại dùng lực rất lớn để trói trụ nàng. Lý Ninh Ngọc khó thở không chịu nổi liền dùng răng cắn mạnh xuống.
Cố Hiểu Mộng ăn đau rên rĩ vội vã thu lưỡi về, tiếp theo liền bị người dưới thân đẩy ra, bởi vì lực đẩy lớn, cả cơ thể bị đập mạnh vào cạnh gỗ cuối giường, cái đầu còn được ưu ái hơn, đụng phải cạnh trên liền nghe một tiếng 'cành' rõ to.
Cố Hiểu Mộng ôm cái đầu đau lom khom ngồi dậy nhìn Lý Ninh Ngọc ngồi nơi đầu giường tức đến nỗi lồng ngực phập phồng kịch liệt nhìn nàng chằm chằm liền như tiểu cẩu vội vàng cúi gằm mặt xuống.
Một lúc lâu sau cũng không có ai lên tiếng trước. Cố Hiểu Mộng cảm thấy cái mũi chua xót, vành mắt đỏ hoe, nước mắt cứ như vậy mà âm thầm chảy xuống.
Lý Ninh Ngọc nhìn thấy Cố Hiểu Mộng khóc liền cảm thấy bất đắc dĩ. Người bị cưỡng hôn là nàng, người chịu thiệt thòi là nàng, nàng không khóc thì thôi. Cố Hiểu Mộng, cái tên đầu sỏ xấu xa này cái gì chứ?! Thế nhưng nhìn thấy nàng ấy nước lã chả, trong lòng liền mềm lại, nhỏ giọng hỏi: "Sao lại khóc rồi?"
Cố Hiểu Mộng vốn đang khóc thút thít, vừa nghe Lý Ninh Ngọc hỏi, bỗng dưng oa oa khóc lớn như một đứa trẻ.
Lý Ninh Ngọc: "..."
________________________________________
*** Chú giải:
(*) Mộc cẩn đồ: Hình hoa dâm bụt.
(*) Trì: Ao, hồ, bể...
(*) Bất tam bất tứ: Lời nói, hành động không có chuẩn mực, không ra gì.
(*) Thiên hôn địa ám: Sắc trời mù mịt đầy chướng khí.
(*) Thiên y vô phùng: Áo trời không kẽ hở. Theo ngữ cảnh ở đây, ý chỉ kế hoạch hoàn hảo, không có bất kì thiếu sót nào.