Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
**Editor - Văn Giai Hài Tử
Beta - Lý Gia An**
____________________________________
Mở mắt tới bình minh, Cố Hiểu Mộng thấy mặt trời vừa ló dạng liền chạy ra sân tập võ như thường ngày.
Mà trong sân tập, Cố Dân Chương đã ở đây từ sớm đợi nữ nhi nhà mình. Sau khi thư giãn gân cốt, Cố Dân Chương lại tiếp tục mười năm như một huấn luyện Cố Hiểu Mộng. Hai người mặt đối mặt tĩnh toạ, sau đó lại luyện cung, luyện kiếm, vũ đao lộng thương.
Cố gia nhiều đời tập võ, tinh thông mọi loại binh khí, mà trong số đó nổi trội nhất chính là thương pháp. Mười tám năm trước, Cố Dân Chương một thương một ngựa, dẫn binh công phá chín thành trì. Thánh thượng vì vậy mà đã tự tay viết một trường đoản cú(*) lấy tên ⟨ Nhất Thủ ⟩ dành tặng Chương vương.
Thơ:
° Du long nhất trịch càn khôn phá,
cô thương cửu liên quốc cảnh tuyệt.
Cố Dân Chương dã nhân thử hoạch danh,
càn khôn đại tướng quân. (*)
Thần sắc Cố Hiểu Mộng mệt mỏi, thương pháp chẳng những không linh hoạt, mà phản xạ cũng chậm hơn thường ngày mấy nhịp. Cây thương gỗ trong tay Cố Dân Chương nhiều lần đâm trúng yếu vị của nàng, mặc dù đầu thương là gỗ nhưng khi đâm vào vẫn vô cùng đau đớn.
"Con xem con bây giờ, nếu là ở trên chiến thì đã sớm trở thành cái xác dưới chân quân địch." - Cố Dân Chương lạnh giọng, ném cây thương xuống đất, quay lưng lại nhìn về phía mặt trời: "Đi ăn đi."
Bữa sáng là dựa vào sở thích của Vương phi mà làm, tựa như món canh bạch quả với bát bửu tô trên bàn. Cố Hiểu Mộng ngồi vào một lúc vẫn chưa thấy mẹ đâu, nhìn cha vừa bước vào cửa liền lên tiếng hỏi: "Phụ vương, mẫu phi đâu rồi?"
Cố Dân Chương ngồi vào ghế, nhất thời phiền não: "Mẫu phi con thân thể không tốt, không thể ra khỏi phòng... chỉ sợ đại hạn sắp tới."
"Sao có thể chứ?! Rõ ràng trước võ cử, mẫu phi có may túi may mắn cho con, bên trong còn có bùa bình an, là người tự mình đi Linh Ẩn tự, vì con mà cầu phúc."
"Những việc đó, mẫu phi con đã chuẩn bị rất lâu từ trước. Nàng vì nữ nhi yêu quý của mình... mà làm phần quà cuối cùng."
"Không thể nào! Con không tin!" - Cố Hiểu Mộng nước mắt lưng tròng, nàng đứng phắt dậy, vội vã chạy về phòng mẫu phi.
Mà Cố Dân Chương ngồi trên ghế, thấy nữ nhi kích động liền lôi kéo lại: "Hiểu Mộng, con khoan đi. Phụ vương có một việc quan trọng muốn nói với con."
"Còn việc gì quan trọng hơn mẫu phi?"
"Là chuyện chung thân của con."
"A, phụ vương, người biết rõ con không thể mà. Hà cớ gì lại nói đến việc chung thân của con?" - Cố Hiểu Mộng nói xong, lại tự mình nở một nụ cười tự giễu.
Cố Dân Chương tự mình thở dài trong lòng, ngoài mặt lại bình thản, ôn tồn giải thích: "Con đã đến tuổi quán lễ(*), các vị đại thần đã như có như không hướng tới phụ vương hỏi về việc hôn phối của con. Thánh thượng hay tin liền lệnh cho ta phải chọn một trong số nữ nhi của các vị đại thần, thú thê cho con. Sớm ngày vì Cố gia ta khai chi tán diệp, tiếp tục hương hoả."
"Con nữ phẫn nam trang, là thân nữ nhân thì làm sao con thú thê đây, không phải quá vô lí sao? Mà cho dù con có thú thê đi chăng nữa, thì hai nữ nhân làm sao giúp Cố gia ta khai chi tán diệp?"
Ngày ấy, không tình không nguyện mà bắt đầu, dần dần hiểu được nỗi khổ tâm của phụ vương. Thời gian dần trôi, nàng biết được ngày này rồi sẽ đến. Giấy không gói được lửa, thân phận nữ nhi của nàng, sợ là khó có thể tiếp tục che giấu.
"Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, phụ vương đã nhiều lần khước từ, lần này nếu khước từ nữa chỉ sợ đế tâm sinh nghi. Vài ngày trước, trong cung mời đến một vị thiên sư, là hoàng thượng đặc biệt kêu hắn đến xem bệnh cho mẫu thân con. Nhưng hắn bệnh gì cũng không xem, chỉ nói mười sáu chữ [Tà sùng tác loạn, cấp nhu trùng hỷ. Ngã di mệnh nhân, phô trương xuất khứ]. "(*)
"Cái này?!" - Cố Hiểu Mộng có chút mờ mịt.
"Con thú thê chính là đại hỷ, rất tốt để loại trừ chướng khí trong vương phủ. Rất nhiều đại thần nghe thấy việc này liền thoái lui, không cùng ta đề thân. Cũng tốt, chỉ cần thê tử của con không phải là trọng thần chi nữ thì mọi việc đều dễ giải quyết."
"Ý của phụ vương là ngoài mặt dùng việc con thú thê để xung hỷ cho mẫu phi, trên thực tế là để còn tùy ý chọn đại một khuê nữ về phủ, tiếp tục che giấu thân phận nữ nhi của con."
"Chính là ý này, dùng một cô nương bình phàm, ngày sau hưu thê cũng sẽ không làm tổn thương các mối quan hệ tương ích, mọi việc cũng sẽ dễ dàng."
"...."
Cố Hiểu Mộng mang theo tâm sự trùng trùng đến gặp mẹ mình, nhìn thấy người gương mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh trong lòng lại đau nhói, tiến đến đem tay người áp vào mặt mình.
"Mộng nhi, thời gian của mẫu phi không còn nhiều. Con phải ghi nhớ, không thể tùy hứng, mọi việc đều phải cùng phụ vương thảo luận. Trong thiên hạ rộng lớn này, cũng chỉ có mẫu phi và phụ vương là yêu thương con nhất, một lòng bảo hộ con."
"Mẫu phi, Mộng nhi đã biết. Người nhất định phải dưỡng bệnh cho tốt để bồi bên con, được không?" - Thanh âm của Cố Hiểu Mộng nghẹn lại, đột nhiên nàng cảm thấy mình cần phải cân nhắc lại lời nói của thiên sư.
Cố Hiểu Mộng đợi đến khi mẹ an giấc mới lui ra khỏi phòng, vừa mới ra khỏi cửa viện liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc quỷ quỷ quái quái hướng cửa sau mà đi.
"Bạch Tiểu Niên, ngươi đi đâu?"
Bạch Tiểu Niên vội vã không nghe thấy tiếng gọi của nàng, cứ như vậy mà đi mất. Cố Hiểu Mộng cảm thấy kì quái, Bạch Tiểu Niên hôm nay mặc hắc sắc sam y vô cùng chỉnh tề, tựa như tối hôm Thượng Nguyên tiết, lại mờ mờ ám ám đi bằng cửa sau. Vì vậy, nàng nhanh chóng âm thầm đuổi theo phía sau.
Bạch Tiểu Niên quẹo qua vài con hẻm nhỏ lại vòng vòng thêm hai con đường. Cuối cùng dừng trước đại môn một tòa viện rộng lớn, phía trên còn treo bức hoành phi rồng bay phượng múa 'Phong Nhã Các'. Còn đang muốn tiến vào thì nghe thấy có người gọi tên mình.
"Chà, Bạch Tiểu Niên à Bạch Tiểu Niên, chẳng trách ngày thường ngươi đều nhỏ to than thở lương tháng không đủ dùng. Hoá ra là ở sau lưng ta ra vô nơi quỷ quái này."
"Thiếu chủ, sao người... người lại ở đây?"
"Ngươi thường ngày ra vẻ thanh cao, vậy mà giữa thanh thiên bạch nhật lại chạy vô kỹ viện. Thế nào, Nhã Phong Các tiểu nương tử làm ngươi mê đắm rồi sao? Mà ở đây chẳng những làm đêm, còn làm cả ngày nữa á? "
"Thiếu chủ, loại sinh ý này... Chỉ cần có ngân lượng là được. Ta... ta cũng là một nam nhân bình thường, cũng có nhu cầu. Không như thiếu chủ... á, á, thiếu chủ..." - Bạch Tiểu Niên la oai oái lên, đáng thương vịn bên tai bị Cố Hiểu Mộng xách ngược lên.
"Ý ngươi là sao hả? Ngươi bình thường, còn ta dị thường sao? Tốt, đi vào trong, ta muốn xem thử nơi này rốt cuộc luyện ra yêu tinh gì câu đi hồn phách chúng sinh? Đi, nhanh lên. "
Cố Hiểu Mộng phất ống tay áo đi vào trong, Phong Nhã Các là kỹ viện nổi danh nhất U đô, nàng đã từng nghe qua nhưng chưa từng đến. Thứ nhất, vì nàng là thân nữ nhi, thứ hai là vì thể diện của Chương vương phủ.
Hai người đi qua dãy hành lang nhỏ, rèm ngọc trai rũ hai bên vòm hiên. Trước mắt xuất hiện nội viện tường đỏ ngói vàng, dùng đàn mộc làm xà nhà, phạm kim làm trụ, lại lấy thủy tinh ngọc bích làm đèn, thật sự quá xa hoa.
Phong Nhã Các có ba tầng, các phòng lại nối tiếp nhau, trước mỗi cửa phòng đều có bảng gỗ đề tên. Ở giữa đại sảnh dựng lên một cao đài rũ rèm bạch sắc. Trên cao đài là ca kỹ cùng vũ cơ hát múa uốn éo, muốn câu đi hồn phách nam nhân. Mà ở dưới đài, một đám nam nhân đủ mọi hình loại, xuân phong đắc ý.
"Nhị vị công tử, hôm nay muốn dừng chân nghỉ ngơi một chút hay thâu đêm hát ca?" - Giọng nói lảnh lót của một vị cô nương vang lên, nàng trẻ tuổi xinh đẹp, tóc dài cài ngân trâm, tay cầm bồ phiến(*), trên người mặc hồng y, dáng vẻ uyển chuyển, tư thái quyến rũ.
Bạch Tiểu Niên thấy nàng, gương mặt bất giác đỏ lên. Cố Hiểu Mộng mờ mịt, nàng không hiểu Bạch Tiểu Niên thế nào lại đỏ mặt với cô nương nói nhiều cạp cạp như vịt thế này.
"Nghỉ chân, cô nương tùy tiện đem vài món ngon nhất lên cho ta là được. Phải rồi, chẳng hay cô nương tên gì?" - Cố Hiểu Mộng nói.
"Tiểu nữ họ Hà, tên Tiễn Chúc, là lão bản nương của Phong Nhã Các, hai vị công tử hôm nay đến thật đúng lúc. Một chút nữa thôi sẽ diễn ra Dĩ Cầm hội hữu(*) một tháng một lần của hoa khôi nhà thiếp. Hai vị mau tìm chỗ tốt ngồi xuống, bằng không sẽ không còn chỗ để ngồi đâu."
"Hoa khôi?" - Cố Hiểu Mộng quay đầu lại nhìn Bạch Tiểu Niên.
Bạch Tiểu Niên lúc này mới đem ánh nhìn từ Hà Tiễn Chúc dời qua thiếu chủ của mình, chậm rãi giải thích: "Hoa khôi Phong Nhã Các tên Lý Ninh Ngọc. Nổi tiếng với dung nhan tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành. Mỗi tháng, nàng đều thông qua Dĩ Cầm hội hữu để tìm tri âm, mà ai trở thành tri âm của nàng, sẽ tiến nhập khuê phòng nàng nhìn thấy dung mạo thật sự của nàng, cùng nàng một đêm khoái hoạt đàn cầm hoà tấu. Chỉ đáng tiếc, Bá Nha đã xuất hiện một năm nay nhưng mãi chẳng thấy Tử Kỳ đâu. "
"Vị công tử này, xem ra là khách quen của Phong Nhã Các. Chẳng hay tôn tính đại danh của công tử là gì?"
"Khách quen, không dám nhận. Tại hạ, Bạch Tiểu Niên."
"Tiểu Niên? Nấm sớm không biết ánh sáng trăng non. Ve sầu không biết mùa thu(*). Là như vậy sao?"
Bạch Tiểu Niên mĩm cười, chấp tay hướng về Hà Tiễn Chúc: "Nhân sinh như phù du, chúng ta chỉ là giọt nước trong đại dương mênh mông, quả thật rất nhỏ bé không đáng kể đến."
"Thật có ý tứ. Thúy Lan, Tịch Dung, thỉnh nhị vị công tử vào khán toạ" - Hà Tiễn Chúc nói xong mĩm cười đầy ý vị, sau đó phe phẩy bồ phiến xoay người bỏ đi.
Chỗ ngồi được sắp xếp quả nhiên rất tốt, vừa có thể bao quát tầm nhìn trên khán đài, vừa không bị quấy nhiễu. Chủ tớ cùng xuống uống một vài chung rượu, lại thử qua các món trên bàn một chút. Trên cao đài lúc này mới có động tĩnh, vũ cơ và ca kỹ lần lượt thoái lui, rèm che cũng được phủ xuống. Mà phía sau rèm che, thấp thoáng hình bóng bạch y nữ tử, nàng như ẩn như hiện, dáng điệu uyển chuyển chọc cho lòng người xao động.
Nàng ngồi xuống, thị nữ kế bên liền đặt bạch ngọc thất huyền cầm lên bàn cho nàng. Tay ngọc chuyển động, khẽ lướt qua các sợi dây đàn, một tràng âm thanh như gần như xa, nhu nhuyễn vang lên, chúng nô đùa, uốn lượn theo xà nhà đàn mộc mà vọng lại. Cầm âm khi trầm khi bổng, uyển chuyển du dương, có lúc mỹ lệ chua chát lạnh giá như bích thủy hàn đàm, lại có lúc như cơn gió mùa hè trong đêm tối, phảng phất vấn vương làm mặt hồ lăn tăn gợn sóng, lại làm say lòng người.
Đột nhiên, tiếng đàn dừng lại, chỉ thấy thị nữ kế bên bạch y nữ tử khẽ kéo rèm bước ra cao đài.
"Chủ đề hội hữu hôm nay là: Nơi chốn."
"Cao sơn... Lưu khê... Hoàng cung... Miếu tự...." - Một đám nam nhân dưới đài vội vàng trả lời, ồn ào huyên náo như một cái chợ, nào có chút gì gọi là phong nhã.
Cố Hiểu Mộng cầm chung rượu, sững sờ nhìn theo bóng dáng bạch y nữ tử sau rèm. Khi nãy thị nữ kéo rèm bước ra, mùi Lan xạ đàn mộc cũng theo đó thoảng bay theo. Rõ ràng là hương thơm đặc biệt của bạch y thiếu nữ tối qua.
"Tiểu thư nhà ta nói, tất cả đều sai."
"..."
Cố Hiểu Mộng khẽ nhíu mày, sau đó nhấp một chút rượu, nhẹ cười: "Lang kiều." - Ánh mắt lại lần nữa rơi vào bóng dáng bạch y sau rèm.
Thị nữ nhìn Cố Hiểu Mộng rồi ghé vào bên rèm thì thầm gì đó với tiểu thư nhà mình, sau đó ngẩng đầu lên cao giọng nói: "Chúc mừng công tử, thỉnh công tử đến Ngọc sương phòng trên tầng ba."
"Thiếu chủ, sao lại là lang kiều?" - Bạch Tiểu Niên hiếu kì hỏi nhưng nhìn lại chủ tử nhà mình, thế nào mới đó lại thất thần. Lúc này hắn mới ý thức được, hắn đã bất cẩn gây ra hoạ, hoạ này dọa hắn sợ thật rồi! Chủ tử chưa thành thân, lần đầu đến địa phương như này, lại bị hoa khôi thỉnh nhập khuê phòng. Cô nam quả nữ, đàn cầm hoà tấu, tấu đến hoạt sắc sinh hương rồi sao. Chẳng may nhiễm phải loại bệnh phong trần, hắn biết ăn nói thế nào với vương gia.
"Ngươi ở đây đợi ta, ta sẽ trở lại ngay thôi" - Cố Hiểu Mộng nhìn lướt qua Bạch Tiểu Niên, sau đó vội vàng theo sau bóng dáng bạch y yêu kiều lên lầu.
"Thiếu chủ."
"Không cần lo, ta tự có tính toán."
Cố Hiểu Mộng phất ống tay áo, đi theo thị nữ đến phòng cuối cùng trên tầng ba. Trước cửa sương phòng có treo một miếng gỗ nhỏ khắc một chữ 'Ngọc' vô cùng tinh tế. Nàng hít một hơi thật sâu, đưa tay mở cửa phòng. Mùi Lan xạ đàn mộc một lần nữa xông vào mặt nàng, tiến nhập vào trong phế quản, nàng một lần nữa ngây ngốc tại chỗ.
Bạch y thiếu nữ đứng bên cửa sổ, nghe thấy tiếng động mà quay đầu lại. Chỉ thấy thiếu niên trước cửa dáng người thẳng tắp, trên người mặc huyền sắc vân văn(*) trường y, tóc vấn ngân trát quán, mi mục như hoạ, ánh mắt như làn thu ba, dịu dàng hàm tình.
Mà Cố Hiểu Mộng nhìn thấy bạch y thiếu nữ, thần hồn đều tiêu tán. Tối qua trên lang kiều, nhìn thấy nàng ấy đeo kim diện điêu hoa chính là kinh hồng nhất diện(*), còn bây giờ, mọi thứ càng siêu phàm, thoát tục hơn, hơi thở như u lan, trường mi mảnh mai tựa như được điêu khắc, nhân diện đào hoa, lãnh diễm tuyệt luân. Quả thật, bách bàn nan miêu. (*)
Lý Ninh Ngọc đi vài bước về hướng mộc trác bàng đang đặt bạch ngọc cầm, ngồi xuống, nhẹ nhàng dùng khăn tay lau nó.
Mà Cố Hiểu Mộng sau khi sững sờ nửa ngày trời mới hít một sâu, khẽ đi về phía bàn tròn giữa phòng, không ngồi cũng không lên tiếng.
Lý Ninh Ngọc quay đầu, nhìn thoáng qua ngọc bội vắt ngang eo Cố Hiểu Mộng, sau đó đưa tay ra hiệu Cố Hiểu Mộng an tọa mộc kỷ: "Cố công tử, không cần khẩn trương như vậy, Ninh Ngọc cũng đâu có ăn thịt ngài."
Cố Hiểu Mộng bối rối ngồi xuống theo ý Lý Ninh Ngọc, lại cẩn thận lên tiếng: "Cô nương, nàng làm sao biết ta họ Cố."
"Ở U đô, chỉ những người địa vị cao quý mới có thể đeo ngọc bội trân quý thế này. Mà hơn nữa, ngọc bội này cũng chỉ có thể là của Cố gia."
Cố Hiểu Mộng nhìn theo tầm mắt Lý Ninh Ngọc, nhìn đến ngọc bội vắt ngang eo, trên đó khắc một chữ Cố vô cùng rõ ràng.
"Ha... cô nương, quả nhiên tuệ nhãn. Tại hạ Chương vương phủ Cố Tiêu."
"Cố công tử, người tinh thông âm luật sao?" - Lý Ninh Ngọc.
Cố Hiểu Mộng nhất thời xấu hổ, gượng cười trước mĩ nhân: "Một chút cũng không biết."
"Vậy công tử làm sao biết, cầm khúc khi nãy ta gảy là tác phẩm của cầm sư nổi danh nhất Ngu quốc - Lang kiều nhất mộng?"
Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc, càng thêm xấu hổ trong lòng. Nàng làm sao biết được cầm khúc mà nàng ấy đàn là gì, đánh bậy đánh bạ, vậy mà để nàng mơ mơ hồ hồ đoán trúng. Mà nàng giờ phút này cũng chỉ có thể cười cười, thành thật trả lời: "Ta... Ta chính là... đoán bừa."
Lý Ninh Ngọc nghe thấy câu trả lời, ánh mắt rũ xuống, bạc thần khẽ giật: "Hoá ra là vậy? Cũng tốt, cố ý hay vô tình, chung quy Ninh Ngọc vẫn thua. Đêm nay, Ninh Ngọc thuộc về công tử."
"Hả, thuộc... thuộc về ta? Ta cần... ta cần làm gì?"
"Cố công tử muốn làm gì cũng được." - Lý Ninh Ngọc bị vẻ ngốc nghếch của người của người trước mặt chọc cho buồn cười.
"Cái đó, ta, ta.... buổi tối ta phải hồi phủ. Mẫu phi của ta... người ở trong phủ chờ ta ăn cơm với người."
"Hửm? Công tử không ở lại cùng Ninh Ngọc tối nay, người muốn hồi phủ thật sao?"
"Không phải. Ta... ta... Vậy, tối nay ta quay lại nghe nàng đàn, được không?"
"..."
Sau khi Cố Hiểu Mộng rời đi, nét tươi cười trên mặt Lý Ninh Ngọc bỗng chốc ngưng trọng lại, nàng đem giấy mực bút để ở dưới bàn lấy ra, sau đó viết vào đó bốn chữ 'Hoàng tước nhập lung'(*), chữ viết tiêu sái phiêu dật tựa như chữ Ngọc trước cửa.
Lý Ninh Ngọc cuộn giấy lại, lần nữa đi lại cửa sổ, nàng đưa tay ra đem giấy buộc vào chân chú bồ câu đang ăn bên vệ cửa, mà chú bồ câu vốn đang đi quanh quẩn ăn thức ăn, cũng rất ngoan ngoãn đứng yên cho nàng buộc giấy vào. Sau đó chỉ nghe một tiếng 'bay', chú bồ câu liền sải cánh, mất dạng trên bầu trời xa xăm.
_________________________________
Cố Hiểu Mộng không có quên hẹn. Đêm đến, nàng thay một thân cẩm tử y vân văn, đứng trước cửa sương phòng của Lý Ninh Ngọc. Nhìn lại chính mình một lượt, chỉn chu hết thảy liền nở một nụ cười tao nhã gõ cửa phòng nàng ấy.
Lý Ninh Ngọc mở cửa nhìn người trước mặt, sững sờ một chút, sau đó quay đầu đi thẳng vào trong. Ngồi lại bên giường, bàn tay lại cẩn trọng đặt lên gối, mà dưới gối là thanh chủy thủ sắt nhọn, tuỳ thời lấy mạng người.
"Cố công tử, người sẵn sàng rồi sao?"
Nếu người trước mặt thật sự tiến vào, Lý Ninh Ngọc nàng không ngại cắm thẳng thanh chủy thủ này vào ngực hắn, sau đó đem hắn vứt vào nơi hoang dã, hủy thi diệt tích như bao kẻ nam nhân không biết tự lượng sức mình trước kia.
"Ừm, nàng chỉ cần đàn thôi, đàn lại 'Lang kiều nhất mộng', được không."
Tử y thiếu niên nở một nụ cười tươi như hoa, sau đó ngồi vào bàn, một bộ chuẩn bị lắng nghe nàng đàn. Lý Ninh Ngọc có phần không thể tin, đôi mắt đẹp khẽ híp lại: "Công tử nói gì?"
________________________________
Khi trăng lên cao, Cố Hiểu Mộng tiến nhập khuê phòng Lý Ninh Ngọc, nàng ở lại đến khi bình minh chập chờ ló dạng mới rời đi. Nàng đi không bao lâu, lão bản nương Phong Nhã Các mang theo nghi hoặc vào phòng Lý Ninh Ngọc.
"A Ngọc, thế nào?"
"Như ngươi thấy đó." - Lý Ninh Ngọc mệt mỏi, nàng đứng dậy đi đến bên giường.
"Không phải thật chứ, quả thật chỉ nghe ngươi đàn?!!! "
Hà Tiễn Chúc không thể nào tin nổi, Cố công tử này có thể xem như là người đầu tiên nửa đêm vào phòng Lý Ninh Ngọc nhưng lại có thể toàn mạng rời đi.
"Tiễn Chúc, ta muốn nghỉ ngơi." - Lý Ninh Ngọc thoát hạ ngoại y, nằm lên giường hồi tưởng lại bộ dáng thiếu niên ngây ngô nghe nàng đàn tấu cả một đêm, trên gương mặt hờ hững bất giác nở một nụ cười.
Mà Hà Tiễn Chúc đóng lại cửa phòng Lý Ninh Ngọc, rốt cuộc chỉ cản thán: "Quả nhiên, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc."
_________________________________
***Chú giải:
(*)Dịch thơ: ° Rồng bay lượn một kích phá thiên địa,
ngọn giáo đơn độc phá nát chín thành nơi biên cảnh.
Cố Dân Chương từ đây tên đã định,
càn khôn đại tướng quân.
(*) Trường đoản cú: thể thơ câu ngắn câu dài đan xen. ( Có thể tham khảo Chinh Phụ Ngâm của Việt Nam mình. Nguyên tác tiếng hán của Đặng Trần Côn, tiếng Nôm của Đoàn Thị Điểm.)
(*) Quán lễ: Người nam ngày xưa, sau khi đến một độ tuổi nhất định ( từ 18-20) sẽ làm một cái lễ đội mão để đánh dấu mình chân chính đã trưởng thành. ( Ở Việt Nam mình, trong lễ tổng kết cuối năm, nhà trường sẽ tổ chức lễ trưởng thành cho các bạn lớp 12.)
(*) Tà sùng tác loạn, cấp nhu trùng hỷ. Ngã di mệnh nhân, phô trương xuất khứ => Yêu ma quỷ quái làm loạn cho nên phải nhanh chóng dùng việc vui đời ngươi dẹp đi chướng khí. Mà việc này, phải làm thật lớn để nhà nhà người người đều biết mới có tác dụng.
(*) Bồ phiến: Quạt được làm bằng lá cây Hương Bồ.
(*) Nấm sớm không biết ánh sáng trăng non. Ve sầu không biết mùa thu.
=> Trích 'Bách Gia Chư Tử' phần triết gia Trang Tử thời chiến quốc, nguyên gốc câu nói về triết lí nhân sinh của Trang Tử: " Triêu khuẩn bất tri hối sóc. Huệ cô bất tri xuân thu. Thử tiểu niên dã. "
(*) Huyền sắc vân văn: Huyền sắc là màu đen, vân văn là hoạ tiết hình mây trời.
(*) Kinh hồng nhất diện: Thoáng nhìn dáng vẻ uyển chuyển, bay bổng của nàng, từ đó khắc sâu trong, càng ngày càng có tình cảm.
(*) Bách bàn nan miêu: Vẻ đẹp không nói nên lời.
(*) Hoàng tước nhập lung: Chim sẻ vào lồng.
(*) Bá Nha - Tử Kỳ: Là câu chuyện thời Xuân Thu Chiến Quốc về tình bạn âm nhạc của Bá Nha - Thượng Đại Phu của nước Tấn và Tử Kỳ - danh sĩ ẩn dật về làm tiều phu dưới núi Mã Yên bên dòng Hán Giang để báo hiếu cha mẹ.