Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đoàn người của hoàng thượng đi đến trước một hang động, hoàng thượng quay đầu lại:
"Chính là cái hang động này. ngươi mau vào do thám giúp cho ta."
Hoàng Khải cảm thấy có chút kì lạ, thế nhưng vì là lệnh của hoàng thượng nên vẫn gật đầu chuẩn bị đi vào.
Tiểu Song thấy ngựa dần chuyển động, lại nói nếu Hoàng Khải thật sự vào trong, chẳng phải cô ngồi cùng ngựa với hắn cũng phải vào cái hang động tối ôm này sao?
"Khoan đã!"
Tiểu Song lên tiếng.
"Nếu chỉ là cho một người vào do thám thì đâu cần đến việc tìm đội quân của Hoàng Khải làm gì? Chẳng phải chỉ cần cử một người trong nhóm của người ra thì đã xong rồi sao?"
Hoàng thượng nghe nàng nói, biểu cảm có chút khó chịu:
"Trước đó ta đã cử một người vào do thám nhưng không thấy tung tích nữa mới đến tìm các ngươi!"
Tiểu Song tiếp tục phản bác:
"Nếu vậy thì càng không nên để tiểu vương gia vào bên trong hang động vì chúng ta chắc chắn nó có vấn đề, lỡ như có mệnh hệ nào chẳng phải là chuyện lớn sao?"
Tiểu Song cảm thấy có chút nghi ngờ về việc này, rõ ràng phụ hoàng thường ngày không phải loại người cố chấp, lại rất thương yêu cô, nhưng khi gặp lại cô ban chiều đến một câu hỏi thăm cũng chẳng có, lại còn để cô và Hoàng Khải vào trong hang động kia, nếu thật sự là hoàng thượng thì ít nhất cũng sẽ bảo cô xuống ngựa trước bởi vì trong hang động khả năng rất cao sẽ gặp nguy hiểm.
Mà Hoàng Khải cũng cảm giác giống Tiểu Song, khi nghe cô chất vấn, anh ta càng chắc chắn hơn, vì vậy ngựa của anh ta đã dừng hẳn.
Hoàng Khải rút thanh kiếm ra chĩa về phía đám người hoàng thượng.
"Ngươi rốt cuộc là thứ gì?"
Lúc này bất chợt xung quanh xuất hiện sương mù dày đặc, bao phủ toàn bộ khu rừng một màu trắng xóa âm u đến rợn người.
Khuôn mặt hoàng thượng nở một nụ cười kì dị, phút chốc cả đám người bọn họ hóa thành những linh hồn xấu xí vất vưởng trước hang động.
||||| Truyện đề cử: Đan Vũ Càn Khôn |||||
Chúng phát ra những tiếng cười ghê rợn, xông về phía Hoàng Khải.
Tiểu Song ngày thường không làm chuyện ác, nhưng oán trách thay gần đây đi đến đâu cũng gặp ma, lần này lại còn là ác ma muốn ăn thịt người, rõ ràng không cần đợi kẻ đã ra tay giết hại ma nữ kia xuất hiện thì cô đã bỏ mạng tại chốn rừng sâu này rồi.
Đám binh lính theo sau còn chưa kịp đề phòng đã bị những linh hồn kia bao vây lấy bắt giữ, nhưng Tiểu Song nhận thấy chúng vẫn chưa lấy mạng ai trong số mọi người ở đây, chẳng lẽ chúng còn kế hoạch nào khác?
Hoàng Khải tuy rằng là người phàm, nhưng dường như kiếm của hắn có thể chém được những linh hồn kia, nhờ vậy mà Tiểu Song ở cùng với hắn nên vẫn an toàn, người này võ nghệ quả là cao cường, không thể xem thường được.
Lúc này đột nhiên trong màn sương mù xuất hiện một nữ nhân khoác y phục màu đen từ đầu đến chân, khắp người còn có hoa văn như là vảy rắn, ả nhìn Hoàng Khải đang chống chọi với đám linh hồn, cười nửa miệng:
"Không nhờ lại bắt gặp được một nam nhân vừa cao ráo lại tuấn tú như thế này, nếu như có thể dùng ngươi để tu luyện thì pháp lực của ta sẽ gia tăng rất nhiều."
Đám hồn mà cùng với một con yêu rắn, Tiểu Song cứ ngỡ chỉ có trong phim, nhưng bây giờ chúng đang hiện ra trước mắt còn muốn lấy mạng cô, đây rõ ràng là ác mộng mà!
Con yêu rắn hóa thành nửa người nửa rắn tấn công về phía cô và Hoàng Khải, bộ dạng cô ta vô cùng gớm ghiếc với cái đuôi rắn to đùng đang trườn trên mặt đất.
"Ngươi cũng không tầm thường, có thể đánh bại được đám linh hồn mà ta vất vả lắm mới thu được."
Tiểu Song không còn cách nào khác, trong đầu lúc này chỉ biết gọi một trăm lần tên của ma nữ kia, nếu cô ta không hiện ra thì sẽ phải hối hận!!
"Dừng lại đi đừng gọi nữa, cô gọi tên ta sắp đau cả đầu rồi đây!"
Ma nữ quả thật đã xuất hiện a!
Tiểu Song vội nói nhỏ nhưng giọng đầy gấp gáp:
"Cứu mạng!"
"Ta vốn dĩ đã biết đám người ban nãy là do yêu rắn, vì vậy đã mang đến một ít tỏi và những thứ khắc chế cô ta, ta đã lén bỏ ở trong túi của cô, mau lấy ra thải vào cô ta sau đó nhanh chóng cùng Hoàng Khải trốn mau nếu không sẽ gặp rắc rối!"
"Sao cô không xử lí cô ta, cô cũng là ma mà?"
Ma nữ lúc này chỉ muốn bốc khói với câu hỏi của Tiểu Song.
"Cô nhìn thân xác tôi đến một chút linh khí cũng không có, còn ả ta hại người tu luyện pháp lực vô cùng mạnh mẽ, đấu với ả thì khác gì lấy trứng chọi đá chứ!"
Tiểu Song lúc này chỉ biết khổ sở chấp nhận, ngay lúc yêu rắn vừa chuẩn bị ngoạm đến chỗ của cô thì Tiểu Song vội lấy trong túi ra tỏi và những thứ khác ném vào người cô ta.
Quả thật người của yêu rắn đã bị làm cho bỏng trong đau đớn.
Tiểu Song vội thúc giục Hoàng Khải:
"Chạy mau!"
Hoàng Khải cũng nhanh chóng thúc ngựa chạy đi mất, thế nhưng yêu rắn nào chịu tha cho bọn họ, cô ta nhanh chóng hồi phục lại, nghiến hai chiếc răng nanh:
"Con nhỏ khốn kiếp! Nhưng vừa rồi hình như bên cạnh cô ta còn có một hồn ma vất vưởng, có thể nhìn ra oán hận của cô ta không nhỏ, ta nhất định phải thu hồn ma đó về mới được, haha."