Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 43: Sơ hở
Dịch: Vivian Nhinhi
Ta cười lạnh hỏi: "Thích, nên mới phải thương tổn?"
Tiêu Lãng có chút ủ rũ, hắn hỏi lại: "Thích thì nên làm gì?"
Sau khi ngẫm nghĩ một lát xong: "Buông tha."
"Không," Tiêu Lãng quả quyết bác bỏ: "Ta quyết không buông tay!"
Ta nói: "Không phải là của ngươi thì chính là không phải của ngươi."
Tiêu Lãng dùng sức ôm trán, vẻ mặt lại bắt đầu trở nên dữ tợn, một lúc lâu sau hắn mới hòa hoãn xuống, trong giọng nói vẫn đầy vẻ không cam lòng: "Cùng là song sinh, từ lúc sinh ra đến giờ, kẻ bị bỏ rơi luôn là ta. Vì sao? Vì sao ta là tạp chủng nửa tiên nửa ma nên bị bỏ rơi là đáng, vì sao tất cả chuyện tốt trong thiên hạ đều là của Cẩn Du hắn? Không! Ta chết cũng không cam lòng!"
Ta nói: "Sư phụ không làm chuyện xấu, không nói dối, vốn dĩ hắn đã hơn ngươi rồi!"
Tiêu Lãng cười nhạo: "Nếu hắn đổi vị trí cho ta thì kẻ không sạch sẽ, đen như mực kia chính là hắn."
Ta nói: "Không. Huyết thống của Nguyên Ma Thiên Quân chảy trên người của ngươi, vô luận trong bất cứ hoàn cảnh nào sư phụ cũng sẽ không trở thành ác đồ không từ thủ đoạn như ngươi."
Tiêu Lãng lại chán nản, hắn ngồi trên mặt ghế, vô lực nhìn ta, nhẹ nhàng hỏi: "Lại là huyết thống ma giới... Nếu ta không phải ma, không tổn thương nàng, nàng sẽ thích ta sao? Nếu ta từ lúc bắt đầu đã đối xử với nàng thật tốt, so với sư phụ nàng còn tót hơn, nàng sẽ tiếp nhận ta chứ?"
Ta rất chân thành mà suy nghĩ về khả năng này, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Đồng ý lời cầu hôn của Nguyệt Đồng là vì hai đứa đều sắp chết, muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của nó, về phần những người khác, dù cho cùng là sự yêu thích giữa bằng hữu với nhau, cái đó so với tình cảm của ta dành cho sư phụ vẫn kém rất xa.
Tiêu Lãng cười cười tự giễu, hai mắt đỏ bừng cúi xuống, nhìn tay ta nói: "Từ nhỏ ta đã hận Cẩn Du, hắn gặp may mắn, cái gì cũng có, cho nên chỉ cần là thứ hắn ưa thích, ta đều hủy diệt hết. Thể chất nửa tiên nửa ma này giúp ta tìm được cơ hội đột phá phong ấn, lẫn vào Thiên Giới, đi tìm chìa khóa mở Thiên Lộ. Ta trông thấy nàng từ xa xa trên Giải Ưu Phong, ngày đó nàng mặc y phục màu trắng do chức nữ may, không có chút hoa văn trang trí, trên đầu có mấy nhành hoa lê, ngồi trên cành lê, cầm sáo ngọc thổi. Gió nhẹ thổi bay làn váy, cùng hoa lê bốn phía phiêu phiêu, nàng nhìn về phía Cẩn Du cười, sau đó ôm lấy hắn, trong mắt là tình yêu say đắm toàn tâm toàn ý, vẻ mặt vô ưu vô tư, phảng phất trên đời này không có bất kỳ bi thương hay thống khổ nào. Mà trên mặt Cẩn Du cũng tràn ngập ý cười, là thứ hạnh phúc mà ta chưa từng có được."
Ta dựa theo sự miêu tả của hắn mà nhớ lại, trước ngày sư phụ rời đi, từng đan một vòng hoa lê đội lên đầu ta, hai người bọn ta rất vui vẻ, còn hẹn hai ngày sau đến Hoa Đào Bình xem Phượng Hoàng nhảy múa. Đến tối thì tâm trạng của hắn đột nhiên thay đổi, dường như không nói với ta cái gì, lời hẹn đi Hoa Đào Bình cũng bị quên đi mất rồi, hại ta còn tưởng mình làm chuyện gì sai bị phát hiện."
Tiêu Lãng nói: "Một cái chớp mắt kia, ta liền muốn có được nàng. Ta cảm thấy nếu có được sự đối xử của nàng như nàng đối với Cẩn Du, ta sẽ không còn ghen ghét hắn nữa. Ngày đó trong đêm, ta cùng Cẩn Du nói ta muốn nàng, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, cực kì phẫn nộ. Ta liền cùng hắn hạ một ván bài trong cuộc đại chiến Tiên ma, nếu hắn đã chết, ta liền dẫn nàng đi, nếu ta chết, ta sẽ không thể quấy rầy hắn nữa. Hắn không có cách nào cự tuyệt, kết quả của trận chiến ấy là hắn thua, trước khi chết cũng đánh ta trọng thương, ta không thể không quay về Ma giới, chờ cơ hội."
Hắn nói đại khái chính là ngày sư phụ rời đi...
Tiêu Lãng lại nói: "Có lẽ là bởi bọn ta là song sinh, ta với Cẩn Du có sở thích rất giống nhau, có khi còn hiểu rõ tâm ý của nhau. Sau khi gặp nàng, ta liền làm rất nhiều giấc mộng, trong mộng đều là nàng, trên đầu dùng hai dải lụa cột lên như hai cái bánh bao, lao đảo học đi, lại bập bẹ tập đọc sách, dần dần lớn lên, càng ngày càng xinh đẹp, sau đó ở bên cạnh hắn, vui vẻ cười đùa.
Ta ngây ngốc ngồi nghe, bỗng nhiên cảm thấy trong lời nói của hắn có chỗ không đúng.
Tiêu Lãng nói: "Thiên Lộ liên quan đến thân thể phụ quân cùng với số mệnh của Ma Giới, ta không thể chối từ. Cái bẫy đặt ở Lạc Thủy Trấn là ta bày ra, Thương Quỳnh vốn định để Viêm Hồ ra tay, hắn thích ngược đãi, thủ đoạn đối phó nữ nhân lại càng tàn nhẫn, ta không muốn kẻ khác chạm vào nàng liền tự mình ra tay, cũng tỏ thái độ rõ ràng là ta muốn nàng, để cho đám Ma tướng háo sắc không dám động tới nàng..."
Ta nói: "Ngươi không phải cũng động rồi sao?"
Tiêu Lãng âm trầm bất định nhìn ta, nói: "Tiên nữ của Thiên giới bị bắt làm tù binh, cơ hồ đều bị tướng lĩnh ba quân chơi cái lần, còn thừa một hơi liền ném vào trong kỹ viện, khóa chặt thân thể và hồn phách bắt tiếp khách, muốn sống không được muốn chết không xong. Nàng thực nghĩ nàng là ngọc thạch, không sợ chết thì Thương Quỳnh sẽ không có cách nào xử lý nàng hả? Ngày đó nàng ta muốn ném nàng vào dung nham, cơ bản là bị chọc giận quá rồi, quá dễ dàng với nàng."
"Súc sinh!" Ta rùng mình một cái.
Tiêu Lãng cười lạnh: "Các ngươi bắt được ma binh, không phải cũng ném hết lên Tru Tiên đài cho hồn phi phách tán sao? Những ma nữ có dung mạo xinh đẹp cũng bị chuyển tặng cho đám Yêu tộc phụ thuộc Thiên giới, đám súc sinh háo sắc, bọn chúng không dám ra tay với phàm nhân, lại chẳng hề mềm lòng với nữ nhân Ma tộc, kết cục của các nàng cũng không kém là bao."
Tiên nhân Thiên giới đều cảm thấy Ma tộc làm nhiều việc ác, hồn phi phách tán chính là quả báo xứng đáng, rất ít quan tâm đến việc này. Khi Yêu tộc đến Thiên giới tham gia yến hội vẫn cư xử với các tiên nữ rất lễ độ, cho nên ta chưa từng nghe đến việc này, hơi hoài nghi là Tiêu Lãng lại bịa chuyện.
Tiêu Lãng thấy ta không tin: "Có cơ hội, nàng có thể hỏi con mèo tên là Nguyệt Đồng kia."
Ta suy nghĩ một lát, nói: "Ít nhất Thiên Giới là an phận thủ thường, chưa bao giờ chủ động tiến quân đánh Ma giới, nếu như Ma quân không âm mưu chiếm lĩnh Tam giới, những ma nữ kia không làm xằng làm bậy, sao có thể biến thành tù binh của Ma giới chứ? Nếu như các ả không lạm sát kẻ vô tôi, sao có thể bị Yêu tộc căm hận? Rơi xuống kết cục như vậy, mặc dù là đáng thương, nhưng cũng là gieo gió gặt bão. Loại kẻ cướp đến nhà người ta cướp bóc lại bị đánh gục, cùng với kẻ cướp đến nhà người ta đánh gục chủ nhân để cướp bóc, đều là sát nhân, nhưng mục đích bất đồng, sao có thể đánh đồng được?
Tiêu Lãng dám lén đánh tráo khái niệm, quá vô sỉ.
Tranh luận được vài câu, miệng vết thương của ta lại đau, quay đầu lại nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, nhận ra mình đang ở trong căn phòng ở Lê Hoa Viện, không khỏi mở miệng hỏi: "Thương Quỳnh không giết ta sao?"
Tiêu Lãng chần chờ một lát, nói: "Nàng ta dù gì cũng là tỷ tỷ của ta, quan hệ có không tốt thế nào thì cũng là một thể cả, trên tay ta còn có thế lực của ta, mà giết nàng thì Thương Quỳnh cũng không thu được lợi lộc gì, tỉnh táo lại rồi cũng không muốn vì cãi nhau với ta mà chính thức trở mặt."
Ánh nến khẽ tanh tách bùng lên một cái, ta nhìn thấy trong mắt Tiêu Lãng lộ ra vẻ mệt mỏi, nội tâm ta chần chừ hồi lâu, rốt cục hòa hoãn khẩu khí hỏi: "Mấy ngày nay ngươi không ngủ rồi phải không? Mệt không?"
Tiêu Lãng ngạc nhiên, hắn vội ngẩng đầu nhìn ta, trong ánh mắt có gì đó sáng lên.
Ta quay đầu đi, không hề nhìn hắn tiếp tục chui vào trong ổ chăn, ấp úng nói: "Miệng vết thương của ta không có vấn đề gì, có nhiều chuyện ta muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút. Ngươi ở đâu đó tìm chỗ nghỉ ngơi đi..."
Hắn đi tới, muốn nằm xuống bên cạnh ta.
Ta hung hăng đạp ra một cước.
Hắn thấy thái độ ta có chút mềm mại, hồ nghi đứng bên cạnh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn đi ra ngoài cửa, phân phó thị nữ trông chừng gian phòng thật nghiêm mật, không cho phép kẻ nào ra vào, cũng xem xét tình hình bên trong sau đó mới trở lại, đi đến cái giường bên cạnh giường của ta, nằm nghiêng xuống. Có lẽ là ác chiến, lại bị thương, lại ba ngày ba đêm không chợp mắt khiến hắn mệt nhọc quá mức, không lâu sau đã truyền đến tiếng hít thở đều đều, ngủ rồi.
Tiêu Lãng rất dễ dàng tỉnh lại, khó có cơ hội khiến hắn ngủ say thế này.
Ta nhanh chóng xoay người ngồi dậy, che dấu khí tức, trong tay tỏa ra ba sợi tơ hồn, lặng lẽ vươn về phía hắn.
Lúc nãy trong lúc hắn lảm nhảm thao thao bất tuyệt, ta lưu ý đến hắn nói từng mộng thấy hình ảnh ta buộc hai chùm tóc bánh bao trên đầu, tinh tế nghĩ lại, cảm thấy không đúng lắm. Kiểu tóc bọc vải kia ta chỉ buộc có hai năm hồi ta còn rất nhỏ, cho dù hắn với sư phụ là song sinh tâm linh tương thông thì những gì mơ thấy cũng chỉ hư hư thực thực, không thể có chuyện ngày nào cũng mơ thấy ta, cũng không có khả năng cảnh trong mộng giống như đúc thực tế như vậy.
Năm xưa khi ta kiểm tra hồn phách của Bạch Quản, phát hiện ba hồn bảy vía có hai hồn bị tổn thương, sợ nó nếu biết sẽ lo lắng nên không nói chuyện này cho bất kì ai, muốn lặng lẽ trị liệu, lại bởi vì dưới thế gian khó tìm dược liệu, vẫn trì hoãn mãi. Thế nhưng khi đó, Bạch Quản biểu hiện giống hệt người bình thường, không tỏ vẻ ngốc nghếch như những người bị tổn thương hồn phách khác, ta liền cho là hắn chỉ thiếu mỗi phần hồn phách lưu giữ kí ức, không lưu tâm lắm. Đến khi Tiêu Lãng xuất hiện, lại phát hiện hắn chưa bao giờ mất trí nhớ, vậy hai hồn bị tổn thương này là thế nào?
Hôm nay nhớ tới, trực giác cho ta thấy trong này có rất nhiều điều cổ quái.
Ta dùng tơ hồn xoay xung quanh hắn, thấy hắn không tỉnh lại, liền cả gan dần dần vươn vào trong cơ thể hắn.
Khoảnh khắc khi tơ hồn sắp xâm nhập, Tiêu Lãng đột ngột mở mắt ra.
Trong cặp con ngươi bị bóng tối nhuốm màu đen như mực kia là vẻ ôn nhu như nước.