Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư
  3. Chương 118: Để cho sau này ngươi không dám đắc tội với lão tử nữa ?
Trước /146 Sau

Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 118: Để cho sau này ngươi không dám đắc tội với lão tử nữa ?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: susublue

Thượng Quan Minh Tuyên vội vàng bay lên trời muốn đỡ Thượng Quan Tây Nguyệt, nhưng do huyền khí phẫn nộ của Hồ Triệt bộc phát quá lớn, khiến tốc độ của Thượng Quan Tây Nguyệt bay ra ngoài rất nhanh, nên Thượng Quan Minh Tuyên không đuổi kịp.

Không thể nào, Thượng Quan Tây Nguyệt ở giữa không trung che mặt mình, thực sự không muốn nhìn thấy hình dạng mình bị ngã xuống đất, qua một hồi lâu, nàng đều không có cảm giác đau đớn khi bị ngã xuống đất.

"A "Nàng hiếu kỳ nhìn qua khe hở, phát phát hiện mình không bị té xuống đất, vẫn ở giữa không trung, nhưng lại bị một người mặc y phục màu mực ôm vào trong ngực.

Nàng nhanh chóng thả tay xuống, ngửa đầu nhìn về phía người đỡ mình.

Là Bách Lý Thần!

Khi thấy gương mặt hơn người của Bách Lý Thần, Thượng Quan Tây Nguyệt không khống chế được nên mặt đỏ lên, nàng cảm giác mình thật là mất mặt, đánh nhau với người khác còn bị người ta đánh bay ra ngoài, nàng cảm giác mình không còn mặt mũi gặp người nữa.

Sau khi Bách Lý Thần ra khỏi hoàng cung ngoài hồi phủ thay y phục xong liền vội vàng chuẩn bị đi tìm Thượng Quan Tây Nguyệt, đang ở trong xe ngựa hắn đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, hắn vốn xem thường, đột nhiên nghe thấy hai chữ Nguyệt nhi, hắn nhanh chóng vén rèm lên, liếc mắt đã nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt bay về phía này.

Hắn biến sắc, cấp tốc bay lên không trung đỡ nàng, khi nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ không chút phấn son, hắn kinh diễm, hắn biết Thượng Quan Tây Nguyệt rất đẹp, nhưng hắn lại không biết nàng đẹp đến mức này, trong mắt của hắn, trong lòng của hắn đầy hình ảnh của Thượng Quan Tây Nguyệt.

Thượng Quan Minh Tuyên nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt được Bách Lý Thần đỡ, thở dài một hơi, rơi xuống mặt đất.

Khi Bách Lý Thần nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt vươn tay che kín mặt thêm lần nữa, hắn nhịn không được cười phá lên, hắn cảm thấy Nguyệt nhi như vậy vô cùng đáng yêu.

Khi Bách Lý Thần ôm lấy Thượng Quan Tây Nguyệt, khiến cho thiên địa đều phai mờ, tất cả mọi người hâm mộ nhìn đôi nam nữ tuyệt phối này.

Bọn hắn đều rất ngạc nhiên, từ lúc nào mà Tây Lăng Quốc lại có thêm một mỹ nhân mà không ai biết.

Nữ xinh đẹp động lòng người, có một luồng linh khí nhẹ nhàng, dung nhan như vậy, diễn;Dànn<lle3/quy1d00n khiến mọi người bị thu hút, tự ti mặc cảm, không dám khinh nhờn. Nam tử cực kỳ tuấn mỹ, ngũ quan sắc bén như đao khắc, cả người phát ra một khí thế vương giả uy chấn thiên hạ, trên khuôn mặt tuấn mỹ giờ phút này tỏa ra vẻ yêu say đắm cô gái trong ngực.

Bách Lý Thần ôm Thượng Quan Tây Nguyệt trong ngực chậm rãi xoay tròn giữa không trung rồi xuống đất, khiến y phục màu đỏ như là hồ điệp bay múa, giương cánh muốn bay đi, màu đỏ quyến rũ như thế, làm lu mờ ánh mắt tất cả mọi người.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều ngừng thở, mắt chăm chú nhìn theo hai người này, không ai muốn quấy rầy tình cảnh tuyệt mỹ này.

"Nguyệt nhi, nàng còn muốn che mặt tới khi nào!" Bách Lý Thần rơi xuống mặt đất, hai tay siết chặt hông Thượng Quan Tây Nguyệt, nhìn nàng từ đầu đến cuối vẫn không buông tay ra, nhẹ nhõm nói.

Nghe thấy câu nói mang đầy ý cười này, Thượng Quan Tây Nguyệt thầm nghĩ mình thật không có tiền đồ, có cái gì tốt đâu mà thẹn thùng, sau đó liền chậm rãi thả hai tay ra, khi nhìn thấy mình còn nằm trong ngực Bách Lý Thần, mặt nàng đỏ lên, nhấc chân lên đá một cái, thoát khỏi ngực của hắn.

Thượng Quan Tây Nguyệt đứng đối diện Bách Lý Thần sửa sang lại đầu tóc có chút xốc xếch, vỗ vỗ mép váy, sau đó khôi phục lại vẻ bình tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía Bách Lý Thần "Bách Lý Thần, sao chàng tại ở đây!"

Mọi người vây xem nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt gọi như vậy, mở to hai mắt không thể tin nhìn Bách Lý Thần ngạo nghễ đứng thẳng ở đó.

"Thì ra hắn là Thần vương, thật không thể tin được!"Trong đám người đó, hai mắt của một nữ văn sĩ phát sáng nhìn Bách Lý Thần.

Không ngờ sau khi Thần vương khôi phục lại tuấn mỹ như vậy, khí thế cũng cường đại như vậy, khiến người ta nhịn không được mà động tâm.

Cái gì, Bách Lý Thần, người này lại có thể là ngốc vương Thần vương sao? Thật là khó tin, khó trách sáng nay sôi sùng lời đồn nói Thần vương đang giả ngu, hiện tại xem ra lời đồn không sai.

Tất cả mọi người đều suy nghĩ như vậy, gật đầu, trong đó có một người nhìn về phía Thượng Quan Tây Nguyệt, nhận ra nàng, đột nhiên kích động duỗi ngón tay ra chỉ vào Thượng Quan Tây Nguyệt, kích động hô "Thượng Quan Tây Nguyệt! Người này là Thượng Quan Tây Nguyệt, đại tiểu thư phủ Thừa tướng!"

Tất cả mọi người nhìn theo ngón tay của hắn, nhìn về phía Thượng Quan Tây Nguyệt, trong mắt đều rất kinh ngạc, không phải nói đại tiểu thư phủ Thừa tướng Thượng Quan Tây Nguyệt có dung mạo xấu xí đến không chịu nổi sao, thể chất là phế vật, nhưng nữ tử trước mắt này tuyệt mỹ như vậy nhìn không hề giống nàng.

Nhưng nhìn thấy Thần vương gọi nàng là Nguyệt nhi, xem ra là không sai, không ngờ Bách Lý Thần không chỉ thâm tàng bất lộ, mà ngay cả Thượng Quan Tây Nguyệt cũng lén gạt mọi người.

"Không ngờ Thượng Quan gia đại tiểu thư lại xinh đẹp động lòng người như vậy, thực lực cũng rất cao." Một người đi đường nhìn dung nhan Thượng Quan Tây Nguyệt xinh đẹp, mắt ngây ngốc nỉ non.

Một người khác nhìn hắn, cười một tiếng "Đúng vậy, dung mạo tuyệt thế vô song như vậy, không ai so sánh được, làm sao, thích người ta sao, Thần vương nhìn nàng với con mắt khác, nàng còn là vị hôn thê của thái tử nữa!"

Bách Lý Thần đứng bên cạnh cũng nghe thấy câu này, khi hắn nghe thấy người khác nói Thượng Quan Tây Nguyệt là vị hôn thê của Bách Lý Hành, mắt mở tay, quét mắt về phía người vừa mới nói câu đó.

Người kia bị ánh mắt của âm trầm Bách Lý Thần nhìn chằm chằm, lập tức ngậm miệng, không dám nhìn thẳng vào con mắt đầy uy hiếp của Bách Lý Thần.

Bách Lý Thần thu mắt lại, lúc này mới nhớ tới vừa rồi Thượng Quan Tây Nguyệt bị người đánh, lập tức kéo Thượng Quan Tây Nguyệt đến bên cạnh mình, đi đến trước mặt Hồ Triệt.

"Ngươi là ai, dám quản chuyện của lão tử!" Sau khi Hồ Triệt phóng thích huyền khí toàn thân, cảm giác lực bất tòng tâm, thân thể có chút suy yếu, hắn lau vết máu trên mặt, nhìn Bách Lý Thần đang đi tới, miễn cưỡng đứng vững hung hăng nói.

Bách Lý Thần không nói gì, cứ lẳng lặng nhìn hắn, không có một chút phập phông, nhưng chính cái trạng thái bình tĩnh này, Hồ Triệt lại cảm giác mình đã không thở nổi nữa, hắn cảm giác rất ngạt thở, như có một bàn tay vô hình bóp chặt cổ của mình.

Bách Lý Thần rất tức giận, môi mỏng nhếch lên, trong mắt có vẻ tức giận, hắn tức giận đồng thời cũng lo lắng, nếu vừa rồi hắn không tới kịp, nhất định Thượng Quan Tây Nguyệt sẽ bị thương, cứ như vậy chỉ mới nghĩ tới đây, cảm giác ngực thắt chặt lại.

"Này, ngươi, rốt cục ngươi là ai, nói cho lão tử biết. Xưng tên ra đi!" Hồ Triệt ráng chống đỡ mình nhìn thẳng vào Bách Lý Thần, hắn không thể không thừa nhận, nam tử trước mắt chỉ dùng một ánh mắt đã khiến người ta khó bước. Chứ đừng nói là động thủ, bản thân hắn tuyệt không phải là đối thủ của hắn.

Nghe thấy Hồ Triệt mở miệng nói một tiếng lão tử, Bách Lý Thần nhíu mày lại, mắt như lưỡi kiếm sắc bén bắn về phía hắn, sau đó tay phải đưa ra phía trước nắm chặt lại trong hư không, thân thể Hồ Triệt bị khống chế nghiêng về phía trước, chân cũng bị kéo lê trên mặt đất, trực tiếp bị kéo đến trước mặt Bách Lý Thần. Sau đó bị Bách Lý Thần nắm chặt cổ.

"Khụ khụ, ngươi, ngươi thả ta ra!" Hồ Triệt nắm thật chặt tay Bách Lý Thần, muốn đẩy tay của hắn ra, nhưng tay Bách Lý Thần như nham thạch không nhúc nhích tí nào. Khuôn mặt Hồ Triệt đỏ bừng, có thể coi là như thế, mắt lộ vẻ hung hăng rống to một tiếng "Nói cho các ngươi biết, các ngươi biết lão tử là ai không, lão tử là ―― "

"Ầm..."

Chưa nói hết câu, một tiếng vang vang lên, sau khi thấy rõ, đám người trừng lớn mắt, như không dám tin vào hai mắt của mình, trời ạ, chuyện này, Bách Lý Thần làm mọi người kinh hãi quá mà, vậy mà, vậy mà....

"A..."

Hai mắt Hồ Triệt đột nhiên trừng lớn, đỏ bừng miệng chảy máu, đồng thời hắn buông cánh tay bóp lấy tay Bách Lý Thần ra, thân thể Hồ Triệt khẽ cong, hô hấp cứng lại, ngửa đầu ngã trên mặt đất, quỷ khóc sói gào, hai chân đạp loạn, co ro trên mặt đất, giống như con nhộng.

"Chuyện này.. Chuyện này..."Người chung quanh, chỉ vào cảnh tượng này, miệng há lớn, nửa ngày cũng không nói nên lời.

Thật là đáng sợ, tất cả mọi người hít vào một hơi, đều không nhịn được gấp rút nhấc hai chân lên, không nhịn được cách xa Thượng Quan Tây Nguyệt một chút.

Vừa rồi, vừa rồi một cước của Thượng Quan Tây Nguyệt vừa vặn đá trúng chỗ quan trọng bên dưới của nam tử!

Bên tai truyền đến tiếng gào thét kinh thiên động địa, có thể nghĩ ra, Thượng Quan Tây Nguyệt dùng lực lớn cỡ nào.

Không để ý ánh mắt của mọi người, Thượng Quan Tây Nguyệt bình tĩnh thu chân lại, như người liên quan, vỗ góc áo, hời hợt nói "Ngươi mở miệng ra là lão tử này lão tử kia, ta khiến cho ngươi không làm nổi lão tư nữả."

Nghe thấy câu nói kia, trong lòng mọi người chỉ còn lại một ý nghĩ, hung ác, quá độc ác, sau này nhìn thấy nàng nhất định phải tránh xa ra.

"A... A..." Mặt mũi Hồ Triệt đỏ bừng, co quắp lại, ánh mắt giống như rắn độc trừng mắt nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, muốn mở miệng nói cái gì, nhưng chỗ bị đá thật sự quá đau, hét thảm một tiếng, đau nhức đến hôn mê bất tỉnh, lúc ngất đi còn duy trì động tác bảo vệ nửa người dưới.

Trâu bò, quá trâu bò, một cước đã có thể đã một nam nhân cường tráng hôn mê bất tỉnh, một cước này của Thượng Quan Tây Nguyệt quá tuyệt.

Thượng Quan Minh Tuyên sợ ngây người, hắn xốc xếch nhìn một cược bất ngờ của muội muội mình, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, cứ như vậy ngơ ngác nhìn!

Bách Lý Thần cũng bị Thượng Quan Tây Nguyệt dọa cho ngây dại, hắn không ngờ Thượng Quan Tây Nguyệt không lưu tình chút đá vào yếu điểm của nam tử, đây quả thực... quyết đoán... lông mày Bách Lý Thần không ngừng co giật.

Trong mắt của hắn không có sợ hãi, cũng không cảm thấy bất mãn đối với hành vi của nàng, mà ngược lại hắn cảm thấy Thượng Quan Tây Nguyệt càng thêm đặc biệt, hắn cảm thấy mình và nàng đúng là một đôi trời sinh.

"Giải quyết "Thượng Quan Tây Nguyệt tiêu sái phủi tay, dưới cái nhìn soi mói của mọi người đi về chỗ bàn đăng ký "Ta có thể ghi danh chưa!"

Người đăng ký cũng trừng lớn hai mắt nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, hắn nhìn thấy hết mọi động tác của Thượng Quan Tây Nguyệt vừa rồi, ghi nhớ trong lòng, hai chân dưới mặt bàn hơi khép kín lại, vốn cũng không nghe thấy nàng đang nói cái gì, đến Thượng Quan Tây Nguyệt không nhịn được gõ bàn một cái, hắn mới giật mình, hồi thần lại "Có thể có thể, cô nương, ngươi viết lên của mình vào bên trái, bên phải viết cấp bậc linh lực của ngươi là được rồi."

Người đăng ký vội vàng lấy một quyển sách ra nói rõ ràng, sợ đắc tội với nàng.

Thượng Quan Tây Nguyệt gật đầu, cầm bút lông viết tên của mình lên, bên phải viết Hoàng Linh trung cấp.

"Được rồi, cô nương, như vậy là xong rồi, đến khi tranh tài sẽ kêu theo tên, ngươi nghe thấy tên đi ra sân là được rồi!" Người đăng ký nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt viết xong, đứng dậy ân cần giải thích với nàng quy định lúc tranh tài.

"Đi ra, Vũ đại tiểu thư tới, các ngươi còn không tránh ra!" Lúc Thượng Quan Tây Nguyệt đang tập trung tinh thần nghe dặn dò, sau lưng vang lên thanh âm phách lối.

Nàng hiếu kỳ quay đầu lại, chỉ thấy Vũ Huyên Huyên chen chúc giữa một đám người, kiêu ngạo đi tới.

Nàng đã không còn bộ dáng chật vật của hai ngày trước nữa, hôm nay nàng mặc y phục màu tím nhạt, khoác một áo choàng trắng noãn bằng lụa mỏng, diễn([email protected]<quý/d00n tư thái duyên dáng phô diễn vóc người của nàng cực kỳ rõ nét, trên tóc cắm một cây trâm phỉ thúy, mày liễu màu đen càng làm nổi bật làn da trắng tinh tế tỉ mỉ, mắt phượng mê người kiêu ngạo nhìn mọi người, nếu bỏ qua vẻ khinh thị trong mắt, cũng có thể coi là một mỹ nhân.

Nhưng nếu đứng chung một chỗ với Thượng Quan Tây Nguyệt, Thượng Quan Tây Nguyệt sẽ càng hơn một bậc, dù sao Vũ Huyên Huyên đẹp là do trang điểm, mà Thượng Quan Tây Nguyệt lại đẹp tự nhiên, toàn thân có khí chất kỳ ảo, dù là gương mặt hay là cái khác, Thượng Quan Tây Nguyệt đều khiến nó đẹp không gì sánh bằng, khiến người khác nhìn vào đã thấy sảng khoái, khí chất đó, dung mạo đó, dù là ai cũng không sánh bằng.

Hôm nay Vũ Huyên Huyên cũng đến báo danh. Nàng muốn đạt được vị trí đầu bảng sau đó nhờ Hoàng Thượng tứ hôn mình với Bách Lý Thần, hôm nay đã biết thì ra Bách Lý Thần vẫn luôn giả ngu, càng quyết định phải gả hắn.

Nhìn những người này lấy lòng mình, Vũ Huyên Huyên không hề có cảm giác không ổn, ngược lại nàng cảm thấy những người có địa vị thấp nàng nói gì thì nên nghe nấy, cúi đầu triều bái.

"Tiểu thư, mời ngài tới bên này!"Người hầu sau lưng cũng coi thường người khác, đẩy đám người ra, cao ngạo không ai bì nổi, thật sự là chủ tử nào thì nô tài đó.

Vũ Huyên Huyên không lên tiếng nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến trước mặt Bách Lý Thần cùng Thượng Quan Tây Nguyệt.

"Tham kiến Thần vương!"Vũ Huyên Huyên hơi cúi người, mắt e lệ nhìn Bách Lý Thần tuấn mỹ, dung nhan tuấn mỹ như thần tiên khiến nàng động tâm.

Nàng thề lần này mình nhất định phải đoạt được đầu bảng, sau đó thành thân với Bách Lý Thần.

Bách Lý Thần cũng không để ý tới Vũ Huyên Huyên, ngược lại quay đầu qua Thượng Quan Tây Nguyệt ôn hòa nói "Nguyệt nhi, xong chưa?"

Vũ Huyên Huyên nhìn thấy Bách Lý Thần coi nhẹ mình, có chút xấu hổ, nàng giả bộ tự nhiên ngẩng đầu, lúc này mới nhìn rõ Bách Lý Thần vẫn đứng bên cạnh Thượng Quan Tây Nguyệt.

Lần đầu tiên trông thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đẹp khuynh thành như vậy, Vũ Huyên Huyên cảm thấy bờ môi của mình sắp bị cắn nát, nữ tử này là ai, dựa vào cái gì lại đứng bên cạnh Bách Lý Thần, mà Bách Lý Thần còn ôn nhu với nàng như vậy.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, dung mạo nữ tử này và khí thế ngạo nghễ độc lập của nàng càng làm rung động lòng người.

"Nguyệt nhi?"Vũ Huyên Huyên nghi ngờ lặp lại cái tên mà vừa rồi Bách Lý Thần gọi, kỳ quái, nữ tử này là ai, lại có dung mạo như vậy, hơn nữa nhìn hơi quen mắt, nhưng nàng khẳng định mình tuyệt đối chưa từng gặp qua, nếu không nàng nhất định sẽ có ấn tượng, lúc này nàng vốn không nghĩ ra chuyện Thượng Quan Tây Nguyệt đã miên mình.

Nữ tử trước mắt cứ đứng bình tĩnh như vậy làm người ta cảm thấy có một lực hấp dẫn vô hình, cho dù là nữ tử gặp nàng cũng xấu hổ.

"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi "Vũ Huyên Huyên lẩm bẩm, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm Thượng Quan Tây Nguyệt, càng nhìn càng thấy quen mắt, cuối cùng nàng kinh hô một tiếng, trong giọng nói có vẻ không thể tin và ghen ghét "Ngươi, ngươi là Thượng Quan Tây Nguyệt!"

Là câu khẳng định!

Vũ Huyên Huyên hô xong giống như tự an ủi bản thân lắc đầu "Không đúng, không có khả năng, diện mạo Thượng Quan Tây Nguyệt xấu xí như vậy, dung mạo ngươi xinh đẹp như vậy sao có thể là nàng!"

Tuy là nói như vậy, nhưng nhìn thấy thái độ của Bách Lý Thần đối với nàng, Vũ Huyên Huyên biết mình không đoán sai, nữ tử nghiêng nước nghiêng thành trước mắt này chính là Thượng Quan Tây Nguyệt.

Trông thấy Vũ Huyên Huyên giật mình, khóe miệng Thượng Quan Tây Nguyệt nhếch lên nở nụ cười châm chọc, nàng đi lên trước một bước "Vũ đại tiểu thư, nhanh như vậy đã không biết ta rồi? Nhưng ta vẫn còn muốn cám ơn ngươi vừa rồi khích lệ ta!"

Nói không sai, vừa rồi Vũ Huyên Huyên nói Thượng Quan Tây Nguyệt xấu xí, ngay sau đó còn nói người trước mắt xinh đẹp, nhưng hai người này rõ ràng là cùng một người, lần này Vũ Huyên Huyên đã tự tát vào mặt mình rồi.

Vũ Huyên Huyên nghẹn họng, nói không ra lời, người hầu bên cạnh nhìn thấy Vũ Huyên Huyên kinh ngạc, trong lòng tức giận bất bình, hắn không biết nữ nhân thôn quê này từ đâu tới mà lại dám tranh luận với Vũ Huyên Huyên.

"Ngươi là ai, vì sao nhìn thấy tiểu thư nhà ta mà không hành lễ!"Người hầu ngẩng đầu nâng mũi nhìn người cao ngạo nói.

Tiểu thư nhà mình chính là thiên tài bẩm sinh, tuổi còn trẻ mà tu vi lại rất cao, bình thường ngay cả thái tử nhìn thấy tiểu thư đều nhượng bộ ba phần, nhưng cái người không biết xuất hiện từ đâu này lại dám vô lễ với tiểu thư, bộ dáng đẹp mắt để làm gì, phế vật chỉ có dung mạo Tây Lăng Quốc cũng không thiếu!

Người chung quanh trông thấy tình hình này, rối rít tránh né ở một bên, không dám thở mạnh một tiếng, không người nào dám mở miệng giúp đỡ, không ai dám chọc Vũ Huyên Huyên, lần trước có người ngỗ nghịch nàng, vậy là bị nàng đánh chết!

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, không mở miệng, cứ như vậy cười như không cười hai tay khoanh trước ngực nhìn nàng.

Bách Lý Thần nghe thấy câu nói phách lối này, nhíu mày, nhưng cũng không mở miệng, bởi vì hắn biết loại chuyện nhỏ nhặt này Thượng Quan Tây Nguyệt có thể giải quyết tốt,, hắn chỉ cần đứng sau lưng nàng, bảo vệ nàng, canh giữ cho nàng.

Hắn biết Thượng Quan Tây Nguyệt sẽ không thỏa mãn với những gì đạt được lúc này, hắn biết sớm muộn gì cũng có một ngày Thượng Quan Tây Nguyệt sẽ đi xa hơn, bay cao hơn, mà điều hắn có thể làm là vĩnh viễn đứng về phía nàng, sóng vai mà đứng, hai bên cùng ủng hộ lẫn nhau cả đời, bách niên giai lão!

Người hầu bị Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn chằm chằm đến tê cả da đầu, hắn cắn chặt răng ra vẻ bình tĩnh ngẩng đầu nhìn thẳng nàng "Ngươi nhìn cái gì, nói ngươi đó, còn không mau thỉnh an tiểu thư của chúng ta!"

Thượng Quan Tây Nguyệt buông cánh tay xuống, lông mày rậm nhướng nhẹ, nhìn dáng vẻ đám người chung quanh sợ tránh không kịp, cười lạnh lừng một tiếng "Ngươi nói ta sao?"

"Nói nhảm, ngươi là kẻ điếc sao, nói ngươi đó!"Người hầu kia phách lối quát, người này sao không biết thức thời như vậy, dung mạo xinh đẹp mà ngay cả lời nói cũng ghe không hiểu, là đồ ngu sao?

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Vũ Huyên Huyên thờ ơ lạnh nhạt, tất nhiên là dung túng người hầu làm bậy.

"Rất tốt!"Thượng Quan Tây Nguyệt cười nhạt một tiếng, ánh mắt lạnh nhạt dị thường, lúc mọi người ở đây đều bị nụ cười của nàng hấp dẫn, Thượng Quan Tây Nguyệt đột nhiên quát lạnh một tiếng "Con mắt đã vô dụng vậy thì giữ lại để làm gì!"

Giơ tay lên, một luồng huyền khí màu lục bay với tốc độ của sấm sét, xông thẳng đến mặt của người hầu đối diện.

"A "

Người hầu né tránh không kịp, trơ mắt nhìn huyền khí trí mạng ồn ào bay tới, kêu thảm một tiếng che con mắt bỗng nhiên đau đớn của mình lại, toàn bộ thân thể bay ra ngoài, ầm một tiếng rơi xuống đất, làm bụi đất bay lên.

Nhìn mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, tất cả mọi người đứng xa ra, sợ chọc tới Thượng Quan Tây Nguyệt, phải biết rằng đám dân chúng như bọn họ không chịu nổi khí thế này! |

Vũ Huyên Huyên không hề nghĩ tới Thượng Quan Tây Nguyệt lại trực tiếp ra tay, khi thấy người hầu đau đớn mà lăn lộn trên mặt đất, từ khe hở qua ngón tay hắn mắt chậm rãi chảy máu, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi "Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi quá phận!"

Sau khi Thượng Quan Tây Nguyệt đánh xong lại làm như không có chuyện gì xảy ra, thu tay lại, hừ lạnh một tiếng "Ta quá phận sao? Tùy tùng  của ngươi không hiểu lý lẽ không phải do ngươi quản giáo không nghiêm mà thành sao!"

"Hơn nữa, một con chó nên đợi bên cạnh chủ nhân cho tốt, không có việc gì thì sủa loạn làm gì, coi như sủa loạn người bên ngoài cũng nghe không hiểu, chỉ có chủ nhân như ngươi mới có thể nghe hiểu phải không?"

Độc, quá độc. Trong lòng mọi người nhao nhao xuất hiện suy nghĩ này, mắng chửi người mà không dùng từ ngữ thô tục, ý muốn nói Vũ Huyên Huyên có thể nghe hiểu tiếng chó, nói rõ ra thì chính nàng cũng là chó!

Vũ Huyên Huyên cũng nghe hiểu ý của Thượng Quan Tây Nguyệt, sắc mặt của nàng lúc xanh lúc tím, hai tay nắm thật chặt, điều tiết lại hơi thở, thẹn quá thành giận nói một người thị vệ khác "Còn ở chỗ này làm gì, còn không mau mang hắn về, thật mất mặt xấu hổ!"

"Được" một người thị vệ khác vội vàng cõng người hầu bị thương trên lưng vội vã chạy về phía trước, sợ trễ một bước sẽ lọt vào tay Vũ Huyên Huyên.

"Hừ" Vũ Huyên Huyên nhìn hiện trường bình tĩnh lại, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, cao ngạo đi tới chỗ ghi danh chuẩn bị đăng ký, khi nhìn thấy tên Thượng Quan Tây Nguyệt, nàng kinh ngạc, phế vật này cũng tới báo danh dự thi, đúng là mơ tưởng̃ hão huyền!

Nhưng khi mắt chuyển qua bên phải, hai mắt nàng bỗng nhiên trợn to, Hoàng Linh trung cấp?

Chuyện này sao có thể, nàng không phải là phế vật sao, sao chỉ trong chốc lát liền đạt đến Hoàng Linh trung cấp rồi, chuyện này quá khó hiểu mà!

"Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi là Hoàng Linh trung cấp sao?"Vũ Huyên Huyên quay đầu lại, nàng vẫn không dám tin, giống như nhất định phải nghe được đáp án của nàng mới cam tâm.

"Thế nào, chẳng lẽ không được sao?"

Một câu nói kia cũng đã chứng minh Thượng Quan Tây Nguyệt thật sự là Hoàng Linh trung cấp, Vũ Huyên Huyên không ngờ phế vật ngày xưa lại cũng có thể trở nên loá mắt như thế, mặc kệ như thế nào, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép Thượng Quan Tây Nguyệt vượt qua mình, nàng cũng tuyệt không cho phép hào quang của nàng che mất mình, những ánh mắt hâm mộ ái mộ kia đều phải thuộc về mình!

Vũ Huyên Huyên không nói thêm gì nữa, quay người viết tên và linh lực của mình vào phiếu ghi danh, nàng thề, giải thi đấu lần này, nàng nhất định phải đánh bại Thượng Quan Tây Nguyệt, để nàng thành bại tướng dưới tay mình, như vậy sẽ không thể đứng đó ra oai nữa.

Quảng cáo
Trước /146 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vợ Chồng Cùng Quản Gia

Copyright © 2022 - MTruyện.net