Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư
  3. Chương 133: Có vẻ ngươi mất hết mặt mũi rồi!
Trước /146 Sau

Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 133: Có vẻ ngươi mất hết mặt mũi rồi!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: susublue

"Đừng nói nữa, các ngươi nhìn đi, nhìn cho kỹ bộ dạng nam tử bên cạnh nàng đi." Một nữ tử nhìn về phía Bách Lý Thần luôn che chở Thượng Quan Tây Nguyệt, thật quá đẹp, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua nam tử nào đẹp như vậy, cả người mặc áo đen làm nổi bật khí chất của hắn.

"Mê trai.."

Bọn nam tử không có để ý đến nàng, đi theo đám người đến đại sảnh khảo thí.

Thượng Quan Tây Nguyệt và Bách Lý Thần bước vào đại sảnh khảo thí, nhìn hoàn cảnh xung quanh, chỉ thấy xung quanh đều là cột thủy tinh dựng ở bốn góc trong đại sảnh, nam đứng ở bên trái, nữ đứng ở bên phải, phân biệt rất rõ ràng, có một ông lão ngồi phía trên phụ trách khảo nghiệm.

"Mau nhìn đi, bọn họ đã bắt đầu khảo nghiệm."Thượng Quan Tây Nguyệt và Bách Lý Thần đứng vào chỗ, ông lão bắt đầu tuyên bố trình tự, theo đó là ánh mắt hứng thú của mọi người.

"Ai, các ngươi nhìn đi, cô nương này nhìn càng gần càng đẹp như tiên nữ, thật kỳ lạ, cô nương xinh đẹp như vậy sao từ trước tới giờ ta chưa từng gặp qua vậy, chẳng lẽ là từ nơi khác tới?"

"Ai mà biết, nhìn đi rồi biết...."

Mọi người vây xem, tất cả đều nghị luận ầm ĩ, mà nhân vật chính Thượng Quan Tây Nguyệt lại không chút biểu cảm nhìn về phía trước.

Một tiếng im lặng vang lên, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, mong đợi nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, hi vọng nàng có thể thuận lợi làm tiểu sư muội của mình.

Cửa khảo nghiệm thứ nhất, là khảo nghiệm cấp bậc linh lực, chỉ có người đạt đến Huyền Linh sơ cấp, mới có tư cách tiến vào vòng tranh tài thứ hai, cho nên lần này tất cả mọi người đều hy vọng có thể tiến vào Học Viện Tinh Thần.

Giữa sảnh khảo nghiệm để một quả cầu thủy tinh, phía trên cầu thủy tinh còn có một cái hộp hình chữ nhật, bên trên còn khắc từng nấc thang đo cấp độ, diễn([email protected] người nào đến khảo nghiệm đều sẽ rót linh lực vào trong quả cầu thủy tinh, linh lực thuộc đẳng cấp nào, quả cầu thủy tinh sẽ dừng ở mức độ được khắc trên chiếc hộp theo linh lực mà người đó rót vào.

Người trước mặt Thượng Quan Tây Nguyệt vừa đi vào khảo nghiệm, chẳng biết có thành công tiến vào cửa thứ hai hay không, chỉ thấy hắn uể oải nặng nề đi ra ngoài, phải biết là nếu bỏ lỡ lần chiêu sinh này nhất định sẽ phải đợi ba năm sau.

Rốt cục cũng đến phiên Thượng Quan Tây Nguyệt, nàng nhìn Bách Lý Thần cười một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới quả cầu thủy tinh trước mặt, nàng báo danh cho ông lão trên đài xong, đợi ông ta gật đầu, Thượng Quan Tây Nguyệt vươn tay ra....

Đặt lòng bàn tay lên, một luồng khí vô hình thuận thế chậm rãi đẩy linh lực vào trên quả cầu thủy tinh, dưới ánh mắt soi mói của mọi người, quả cầu thủy tinh không ngừng chạy lên, cấp độ linh lực cũng từ từ hiển thị trước mắt mọi người.

Thiên linh sơ cấp....

Địa linh cao cấp....

Huyền Linh sơ cấp....

Hoàng Linh đỉnh phong....

Võ Linh sơ cấp....

Mãi cho đến Võ Linh sơ cấp, quả cầu thủy tinh mới chậm rãi dừng lại.

Mọi người ồn ào, không ngờ vị cô nương này không chỉ có dung mạo xinh đẹp, mà thực lực cũng rất cao, từ trước đến giờ Nhược Tích học tỷ luôn được xưng là thiên tài, bây giờ chẳng qua cũng chỉ là Võ Linh cao cấp. Đợi một thời gian nữa, nói không chừng tiểu sư muội mới tới này sẽ vượt qua Nhược Tích học tỷ.

" Thực lực của cô nương này thật cao, đúng là tài mạo song toàn..."

"Không sai, ta muốn coi nàng là nữ thần của ta... Thật là quá đẹp...."

Lời xì xào bàn tán của mọi người lọt vào tai của nữ tử vừa rồi, nàng cắn chặt bờ môi, không được, nàng phải đi nói cho Nhược Tích học tỷ biết.

"Thượng Quan Tây Nguyệt, Võ Linh sơ cấp, thông qua khảo thí, vị kế tiếp, Bách Lý Thần...."

Lúc Bách Lý Thần đi đến đài, cũng không thể hiện thực lực thật sự của mình, hắn khống chế linh lực tại Trụ Linh trung cấp.

Từ xa xa có hai nữ tử đi tới, đi theo phía sau chính là nữ tử vừa mới rời khỏi.

"Tiểu Vũ, ngươi nói thật sao, nữ nhân mới tới kia đã là Võ Linh sơ cấp rồi sao?"Một thiếu nữ mặc áo lam thân mật khoác cánh tay của nữ tử áo trắng.

Nữ tử mặc quần áo màu trắng tỏ vẻ đoan trang nhã nhặn, nhìn thiếu nữ bên cạnh rồi nở nụ cười thản nhiên, nếu xem nhẹ sự ghen ghét trong mắt nàng thì thật ra cũng là một mỹ nhân.

"Đúng vậy, Lý tiểu thư, nữ tử đó không chỉ có thực lực cao, dung nhan cũng đẹp.” Tiểu Vũ đi theo phía sau cắn răng nghiến lợi nói.

"Nhược Tích tỷ, muốn ta nói cha ta đuổi nữ nhân này ra không!"Thiếu nữ áo lam hỏi.

Nhược Tích lắc đầu, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng "Không cần, Thiên Thiên, ngươi tuyệt đừng nói với sư phụ chuyện này, nếu không ông ấy lại quở trách ngươi."

Mặc dù miệng thì nói thật dễ nghe, nhưng vẻ ác độc trong mắt Nhược Tích đã tạo thành một điểm trừ cho dung mạo của nàng, hừ, Võ Linh sơ cấp, không ngờ chỉ thấp hơn mình có hai cấp, ngược lại nàng muốn nhìn thử xem, rốt cục nàng ta có dung mạo thế nào!

Lý Thiên Thiên cảm động nhìn Nhược Tích: "Nhược Tích tỷ, vẫn là ngươi tốt nhất, luôn quan tâm ta, lo lắng ta sẽ bị cha ta mắng."

Nhược Tích vừa định trả lời, lại liếc mắt nhìn thấy Bách Lý Thần đang đi xuống, nàng dừng lại, trong mắt đầy sự ái mộ, khi nhìn thấy thực lực của Bách Lý Thần, nàng thầm hạ quyết tâm, nam nhân này là của nàng, cũng chỉ có nam nhân có thực lực thế này mới xứng với nàng.

"Nhược Tích tỷ, ngươi đang nhìn cái gì vậy."Lý Thiên Thiên nhìn thấy Nhược Tích đột nhiên không đi nữa, hiếu kỳ nhìn theo ánh mắt của nàng, khi nhìn thấy Bách Lý Thần đứng bên cạnh Thượng Quan Tây Nguyệt, mặt lập tức dữ tợn, hận không thể đi lên xé nát bọn họ ra.

Nhược Tích nghe được tiếng nghiến răng, quay đầu nhìn nàng "Sao vậy, Thiên Thiên, chẳng lẽ ngươi biết hắn sao."Nếu vậy thì thật sự quá tốt rồi, mình và hắn có thể tiến gần hơn một bước.

"Đương nhiên quen biết."Lý Thiên Thiên trừng mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Tây Nguyệt, đến nay nàng vẫn còn chưa quên mình chịu khuất nhục thế nào, tất cả đều do nữ nhân kia gây ra.

"Lý tiểu thư, nữ tử kia khảo thí được Võ Linh sơ cấp."Tiểu Vũ sắc bén nhận ra hận ý của Lý Thiên Thiên đối với Thượng Quan Tây Nguyệt, lập tức đi lên trước chỉ cho nàng nhìn.

Cái gì, thì ra nữ nhân đó là Võ Linh sơ cấp, thật tốt cho ngươi, vốn đang lo không tìm thấy ngươi để báo thù, hiện tại tốt rồi, ngươi lại tự dâng mình đến cửa, diễ[email protected]<lequysdo0n  xem ta giáo huấn ngươi như thế nào, Lý Thiên Thiên tức giận dậm chân đi lên.

" Thiên Thiên, ngươi sao vậy."Nhược Tích kịp thời giữ nàng lại, đến bây giờ nàng còn không hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.

"Nhược Tích tỷ, là nữ nhân kia, mấy ngày trước ức hiếp ta ở chợ, còn nam nhân bên cạnh nàng, là đồng lõa với nàng."

Vừa nghĩ đến việc mình bị đánh hai bạt tai, mắt Lý Thiên Thiên đỏ lên vì tức, từ nhỏ đến lớn đều là mình ức hiếp người khác, ngay cả phụ thân của mình cũng không nỡ tát mình một cái, thế nhưng, không biết từ đâu ra một tên man nhân không có giáo dục cho mình hai bạt tai, thù này không báo, thề không làm người.

Nam nhân mình coi trọng lại ở cùng nữ nhân kia, dù nàng ghen ghét, Nhược Tích cũng không thể không thừa nhận, nữ tử kia đẹp như mặt trăng mặt trời và sao sáng, đẹp không ai sánh bằng, ngay cả mình cũng thấy tự ti mặc cảm.

Nhưng dù là thế, cũng không ngăn được quyết tâm muốn chiếm nam nhân kia của nàng, bất kể là ai, chỉ cần cản trở nàng, nàng tuyệt đối sẽ nhổ cỏ tận gốc, một kẻ cũng không chừa lại.

"Không nên tức giận, Nhược Tích tỷ và ngươi đi qua xem tình hình một chút."Nhược Tích làm bộ dịu dàng ngoan ngoãn nói, kéo Lý Thiên Thiên bước về phía trước.

Bách Lý Thần xuống đài, đứng ở bên cạnh Thượng Quan Tây Nguyệt, hai người nhìn nhau cười, không cần nói gì cả.....

"Tiện nhân, ngươi còn dám tới đây, đúng là muốn tìm chết..."Lý Thiên Thiên đi đến trước mặt Thượng Quan Tây Nguyệt, rốt cuộc không nhịn được nữa, tức giận mở miệng mắng to.

Bách Lý Thần nhìn Lý Thiên Thiên chỉ vào Thượng Quan Tây Nguyệt, mắt hơi híp lại, đang muốn ra tay, Thượng Quan Tây Nguyệt lại kéo tay áo hắn lại, ra hiệu hắn không nên manh động, vất vả lắm mới qua được cửa thứ nhất, đừng vì nhưng chuyện nhỏ nhặt này mà đánh mất cơ hội tốt!

"Ngươi là ai, sao lại không có giáo dưỡng đứng đây hô to gọi nhỏ."Thượng Quan Tây Nguyệt khoanh tay trước ngực, cố ý giả bộ như không biết nàng, thật ra nàng liếc mắt một cái đã nhận ra nàng ta là thiếu nữ mấy ngày trước bị Thần đánh hai bạt tai.

Nghĩ đến chuyện này, nàng lại oán trách nhìn Bách Lý Thần một cái, đều tại chàng, tạo ra cục diện rối rắm còn muốn ta đi thu dọn, lần này tốt rồi, người ta vốn không tìm chàng, lại tìm tới ta, đây là đạo lý gì thế không biết.

Bách Lý Thần cũng nhìn ra ý trong mắt Thượng Quan Tây Nguyệt, cưng chiều cười với nàng, như muốn nói, không cần lo lắng, tất cả đã có hắn!

Lý Thiên Thiên nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt dám nói không biết mình, còn liếc mắt đưa tình với nam nhân kia, lập tức giận không chỗ phát tiết, nhưng lại không dám tùy tiện ra tay, bởi vì nàng sợ nam nhân kia lại cho nàng một bạt tai.

Nhược Tích nhìn thấy Lý Thiên Thiên do dự, mới giả bộ làm người tốt đi đến trước mặt Bách Lý Thần, trưng bộ mặt tự nhận là đẹp ra, giọng nói nhẹ nhàng: "Vị công tử này, ngươi đừng so đo với Thiên Thiên, nàng có chút tính trẻ con, khó tránh luôn hành động theo cảm tính, lúc nói chuyện cũng không biết chừng mực, Nhược Tích thay nàng xin lỗi ngươi."

Người chung quanh đều nhìn qua bên này, trực giác nói cho bọn hắn biết đừng bỏ lỡ trò hay!

"Nhược Tích tỷ, sao ngươi lại phải xin lỗi, là bọn họ ức hiếp ta trước..."Lý Thiên Thiên còn chưa nói xong đã bị ánh mắt của Nhược Tích ngăn cản, nàng chỉ có thể ngậm miệng thầm hận nhìn bọn hăọ.

Bách Lý Thần lạnh lùng nhìn nữ nhân đang làm bộ làm tịch trước mắt, chẳng thèm quan tâm tới lời nói của nàng, lời nói của hắn cũng chẳng có một chút cảm tình nào, cũng mặc kệ đối phương có thấy ngượng ngùng hay không.

"Ngươi là ai "Bách Lý Thần cau mày nhìn nàng.

Nhược Tích vui mừng, cho là rốt cục mình cũng thu hút được sự chú ý của hắn, lập tức đè giọng nói nhẹ nhàng hơn "Vị công tử này, ta tên là Nhược Tích, ta là...."

Không đợi nàng nói hết lời, Bách Lý Thần không nhịn được nữa ngắt ngang lời của nàng, lông mày càng nhíu chặt, có thể thấy lúc này hắn không vui "Ta chẳng cần biết ngươi là ai, ý của ta là, ta không biết ngươi, ngươi đứng qua một bên đi, còn nữa, nếu muốn xin lỗi, thì cũng nên xin lỗi Nguyệt nhi, chuyện này không liên quan đến ta!"

Câu nói này khiến mặt Nhược Tích đỏ bừng, nàng ngượng ngùng cúi đầu xuống, bên tai nghe rõ những lời đàm luận chung quanh nàng, răng cắn thật chặt cánh môi, nàng không ngờ nam nhân lại không nể mặt mình như thế, hại nàng hôm nay mất hết thể diện trước mặt mọi người.

"Nói không sai, vị này, chuyện đó... Chuyện đó.. Nhược Tích không đúng."Thượng Quan Tây Nguyệt lập tức mở miệng nói tiếp, có nên nhắc đến tên của nàng hay không, cố ý suy nghĩ thật kỹ, thái độ khinh thường này làm cho Nhược Tích muốn nổi điên.

"Ta cảm thấy lời của ngươi nói rất có ý tứ, vừa rồi ngươi nói là tính trẻ con, thiếu chút nữa khiến ta cười đến ngất xỉu, ngươi nói cho mọi người nghe thử xem, có ai từng thấy một đứa bé già như vậy không, đúng là làm cho người ta cười đến rụng răng mà."

Hừ, tiểu tử, dám dòm trộm nam nhân của ta, đừng cho là ta không nhìn ra ánh mắt thèm khát như sói như hổ của ngươi, khẩu vị thật là lớn, nam nhân của ta cũng dám mơ tưởng, chờ ta thành công đi vào học viện, xem thử coi ta có chỉnh chết ngươi không!

Bách Lý Thần bật cười nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt nghịch ngợm, mắt lóe lên vẻ cưng chiều.

Người chung quanh ngay lại không hiểu gì cả, khi nghe thấy câu nói này, lại nhìn qua Lý Thiên Thiên, lập tức hiểu, tiếng cười to cũng liên tiếp vang lên.

"Ha ha, vị cô nương này quá thú vị, nói tới nói lui còn có hàm ý khác, tuyệt, thật sự rất tuyệt."

Có ít người vẫn không hiểu rõ, nhưng lại hiếu kỳ hỏi người đang cười thoải mái kia.

"Ngươi đừng cười một mình, ngươi nói cho chúng ta biết xem rốt cuộc nàng có ý gì!"

"Thật là đần, đơn giản như vậy mà không biết, ý vị cô nương này nói là Lý Thiên Thiên rất già, sao còn tính trẻ con được!"

Tất cả những người còn chưa rõ đều nhất trí gật đầu, sau đó phình bụng cười to, vị cô nương này quá độc ác, lại còn nói một tiểu cô nương quá già, không khiến người ta tức chết mới là lạ, nhưng đồng thời, bọn họ cũng không khỏi lo lắng cho Thượng Quan Tây Nguyệt.

Lý Thiên Thiên bình thường ỷ cha nàng là Đại trưởng lão, đã quen làm xằng làm bậy, không để ai vào mắt, lần này nếu Đại trưởng lão biết nữ nhi của hắn bị ức hiếp, nhất định vị cô nương này sẽ không thể tiếp tục ở lại Học Viện Tinh Thần được nữa.

Ai, thật vất vả lắm mới có được một tiểu sư muội xinh đẹp, nếu như bởi vì những nguyên nhân này mà bị đuổi đi, lòng bọn họ cũng quá bị tổn thương rồi!

Lý Thiên Thiên đã tức đến nói không nên lời, nàng ta dám.. Nàng ta dám nói mình già ngay trước mặt mọi người, nàng muốn đi lên dạy dỗ Thượng Quan Tây Nguyệt, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Bách Lý Thần, nàng lại rút lui, chỉ có thể thở hổn hển hung tợn trừng mắt nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt.

"Chuyện này... Nhược Tích cô nương, ta vẫn đang chờ lời xin lỗi của ngươi đó, không phải ngươi muốn xin lỗi ta thay cho vị tiểu thư này sao?" Ngón tay thon dài trắng nõn của Thượng Quan Tây Nguyệt chỉ về phía Lý Thiên Thiên.

Nhược Tích không dám tin nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, không thể tin được nàng lại để cho mình xin lỗi nàng, mình chính là đệ tử của Đại trưởng lão, sao có thể nói xin lỗi với một người hèn mọn, tuyệt đối không thể nào.

"Ngươi..."

"Nhược Tích cô nương "Lúc Thượng Quan Tây Nguyệt nói hai chữ Nhược Tích đã chặn ngang lời của nàng đang muốn nói "Thế nào, chẳng lẽ Nhược Tích cô nương không tình nguyện xin lỗi, vậy tại sao vừa rồi lại muốn xin lỗi Thần, chẳng lẽ ngươi có ý gì không thể cho người khác biết sao."

Người chung quanh nghe Thượng Quan Tây Nguyệt tra hỏi đều suy nghĩ nhẹ gật đầu, thì ra là như vậy, khó trách Nhược Tích học tỷ bình thường kiêu ngạo lại hạ mình xin lỗi nam tử tuấn mỹ này, thì ra là coi trọng người ta, xem ra là xuân tâm nhộn nhạo.

Nhược Tích bị lời nói to gan của Thượng Quan Tây Nguyệt làm cho mặt đỏ bừng, lại nhìn thấy ánh mắt mập mờ của mọi người dò xét nhìn mình, nàng lại không biết nên làm sao, không khỏi chuyển mắt cầu cứu Lý Thiên Thiên.

Mà Lý Thiên Thiên là một người không có não, vừa rồi nhìn thấy ánh mắt thương hại của Nhược Tích, cũng không đoái hoài tới ánh mắt kinh khủng của Bách Lý Thần, lập tức đi lên phía trước, rống lớn: "Ta cảnh cáo ngươi, ngươi không nên quá đáng, đừng tưởng rằng Nhược Tích tỷ yếu đuối thì ngươi có thể tùy tiện ức hiếp nàng, Nhược Tích tỷ là người tốt, nếu ngươi nói xấu nàng, đừng trách ta không khách sáo với ngươi."

Cái gì, yếu đuối? Ức hiếp? Người tốt?

Thượng Quan Tây Nguyệt kinh ngạc nhìn Nhược Tích đang núp phía sau, nói thật, diễn(daffnlle3/quysdo0n nàng đúng là không thể phát hiện ra Nhược Tích nhu nhược, nhìn sự ác độc trong mắt nàng, nhìn thế nào cũng không phải là người hiền lành, chỉ có Lý Thiên Thiên ngu ngốc mới cho rằng nàng là người tốt.

Thượng Quan Tây Nguyệt im lặng nhìn Lý Thiên Thiên, lắc đầu, ai, nàng không đành lòng nhìn nàng, bị người ta lôi ra làm bia đỡ đạn còn ra sức bảo vệ người ta như thế, thật không biết nên nói là đơn thuần, hay là ngu xuẩn nữa....

Thượng Quan Tây Nguyệt không tiếp tục nhìn Lý Thiên Thiên nữa, đẩy nàng qua một bên, giữ nàng lại, sau đó nhìn thẳng vào Nhược Tích cười như không cười nói: "Thế nào, chẳng lẽ Nhược Tích học tỷ thật sự có ý nghĩ gì khác, chẳng lẽ là có lòng đối với Thần?"

Tiếng ồn ào chung quanh càng lớn hơn, Nhược Tích nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Tây Nguyệt, là nàng, đều là nàng, làm hại mình lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, tiến cũng không được, mà lùi cũng không xong, bây giờ biện pháp duy nhất là nói xin lỗi với nàng, nhưng dù có như thế, cũng không có nghĩa là nàng thua, còn nhiều thời gian, nàng nhất định khiến cho nàng ta biết mình lợi hại!

"Thượng Quan cô nương, thật xin lỗi!"Mấy chữ này, là từ trong kẽ răng Nhược Tích chui ra, nhưng Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không hề để ý, chỉ muốn nàng nói xin lỗi thôi, những thứ khác nàng cũng mặc kệ.

"Được rồi, ta đại nhân đại lượng, không so đo với ngươi." Thượng Quan Tây Nguyệt được tiện nghi còn khoe mẽ, nói ra lời này khiến đáy mắt Nhược Tích đầy sát ý, hận không thể tiến lên cho nàng hai bạt tai.

“ Được rồi" trên đài ngăn các nàng giằng co "Người nào thông qua xin đứng sang một bên, sau đó chúng ta tiến hành trận tỷ thí thứ hai, trận thứ hai không giống với trận đầu, những học viên nào từng thua ở trận thứ hai sẽ lên đài." Ông lão vuốt râu tiếp tục nói: "Hôm nay trận thứ hai sẽ so sức chiến đấu, những học viên mới sẽ giao đấu với nhau, còn lại sáu người sẽ đối chiến với học viên có cùng thực lực trong học viện, trận đấu đó để khảo thí các ngươi, đến cuối cùng, chúng ta sẽ tuyển ra hai vị trong đó, những người khác chưa được thông qua sẽ không được tuyển, người thắng, sẽ vào học viện của chúng ta, các ngươi nghe rõ chưa?"

Ông lão vừa mới nói xong, người phía dưới đều gật đầu.

Ai có thể cười đến cuối cùng, nhìn cuộc tỷ thí này, trong lòng của mỗi người đều ôm hy vọng rất lớn, hi vọng có thể thông qua, nhưng bọn họ cũng biết, người thắng chỉ có hai người, ở đại lục này mạnh được yếu thua, tỷ lệ thông qua của bọn họ có lẽ rất nhỏ, nhưng bọn họ không hối hận, dù sao bọn họ chỉ có thể cố gắng, cũng biết là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Ông lão hài lòng nhẹ nhàng gật đầu, mắt nhìn xuống phía dưới, đang suy tư để sáu người nào đến khảo thí những học viên mới này.

Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi duỗi ngón tay ra chỉ Nhược Tích "Nhược Tích, ngươi thân là học tỷ, nên ra khảo thí những học viên mới này đi, còn mấy người các ngươi nữa." Tay của ông tiếp tục chỉ mấy nam tử đứng ở phía sau.

Bọn họ ra khảo thí, trong mắt mấy nam tử lóe lên sự kinh hỉ, điều này chẳng phải có nghĩa là bọn họ có thể tiến lại gần với tiểu sư muội này rồi sao?

Nhược Tích hơi sửng sốt một chút, nàng không ngờ sẽ để cho mình ra khảo thí những người này, nhưng... mắt Nhược Tích chuyển về phía Thượng Quan Tây Nguyệt, con mắt khẽ híp lại, đáy mắt lại lóe ra tia sáng kỳ dị.

Tỷ thí một đối một, khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lần này ta sẽ dạy cho ngươi một bài học, để ngươi biết không phải ai cũng có thể đắc tội, dù thực lực ngươi cao, nhưng chung quy vẫn thấp hơn ta, xem thử lần này ta đối phó ngươi thế nào.

Trên sân đấu võ, còn lại mười sáu người, tất cả đều làm thành một vòng tròn, Thượng Quan Tây Nguyệt và Bách Lý Thần đứng chung một chỗ, thái độ lạnh nhạt, không có một chút hoảng hốt.

"A" Rốt cục có một người cử động, kêu to phóng tới Thượng Quan Tây Nguyệt, bắt đầu chiến đấu.

Thượng Quan Tây Nguyệt linh hoạt tránh thoát người đang xông tới, tiếp theo giơ chân lên đá thẳng vào bụng hắn, người kia lảo đảo một cái, lại hung ác vọt lên, cuối cùng, Thượng Quan Tây Nguyệt cảm thấy không thú vị, trực tiếp dùng thực lực Võ Linh sơ cấp đánh bay hắn xuống đất, không bò dậy nổi.

Bách Lý Thần ở bên này lại nhanh hơn, một tay một người, giải quyết hoàn mỹ.

Đến cuối cùng, trên đài luận võ còn lại sáu người, trạng thái của Bách Lý Thần và Thượng Quan Tây Nguyệt vẫn giống như chưa từng đánh nhau, không có chút phập phồng, mà bốn người còn lại, không phải thở hồng hộc, thì cũng bị thương nhẹ.

"Tốt, tiếp tục " Giọng của ông lão to hơn"Đã như vậy, hiện tại sáu người các ngươi đi lên khảo thí, nhớ kỹ, chỉ có thể dùng thực lực ngang hàng để khảo thí, hiểu chưa?"

Đám người Nhược Tích nhẹ nhàng gật đầu, bay lên đài luận võ bê, lúc đầu mấy nam tử kia đều giành nha bay đến trước mặt Thượng Quan Tây Nguyệt, thế nhưng không để ý nên đã bị Nhược Tích đoạt trước, không có cách nào, chỉ có thể tự nhận không may sờ mũi đi đến trước mặt người khác.

Lúc này, Nhược Tích và Thượng Quan Tây Nguyệt đối mặt đứng chung một chỗ, ngay cả người ở dưới đài cũng cảm giác được bầu không khí càng lúc càng kỳ dị...

"Nhược Tích sư tỷ, thật là đúng dịp." Thượng Quan Tây Nguyệt nở nụ cười sáng rỡ nhìn sắc mặt Nhược Tích âm trầm, tuy là trên mặt vui vẻ, nhưng trong mắt Thượng Quan Tây Nguyệt lại rất bén nhọn, hừ, bản cô nương còn không biết tâm tư của ngươi sao, muốn mượn cơ hội này để trừ khử ta, cũng phải xem ngươi có năng lực đó hay không đã, nếu không đến lúc đó coi chừng trộm gà không được còn mất cả nắm gạo, như vậy thì không còn ý nghĩa gì nữa rồi!

Mặt Nhược Tích lạnh lùng ngoan độc, tức giận trừng mắt nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, nàng ta vừa đến đã hại mình mất mặt mũi, nếu không dạy dỗ nàng ta một chút, thì nàng không thể vượt qua cơn tức này.

"Thượng Quan tiểu thư, chút nữa ngươi nên chú ý một chút, lúc khảo thí không biết trước được, đến lúc đó có ngộ thương ngươi người cũng đừng trách ta."

Thượng Quan Tây Nguyệt cười mỉa mai một tiếng: "Nhược Tích sư tỷ, đây cũng là điều ta muốn nói với ngươi, đến lúc đó ta ngộ thương ngươi, đoán chừng mặt của ngươi sẽ mất hết đó."

Quảng cáo
Trước /146 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiểu Minh Tinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net