Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: susublue
Chàng cho rằng ai cũng có da mặt dày như chàng chắc, nàng không thay quần áo trước mặt hắn được, nàng không phải người thoáng đến như vậy.
"Đừng... Chàng đi ra ngoài trước đi, nếu không ta sẽ không chịu nổi." Thượng Quan Tây Nguyệt nắm thật chặt chăn, giọng nói khàn khàn vang lên.
Bách Lý Thần rất bất đắc dĩ, nhưng hắn biết tính tình Thượng Quan Tây Nguyệt, nếu hắn còn không chịu rời đi thì có lẽ nàng sẽ thật sự ở trên giường nguyên một ngày.
"Vậy thì tốt, ta đi ra ngoài trước, quần áo để thay để ở chỗ này, nàng thay xong quần áo thì gọi ta."
Thượng Quan Tây Nguyệt nằm trong chăn lên tiếng, sau đó nàng nghe thấy tiếng đặt quần áo xuống giường, sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đi ra khỏi cửa, sau đó là âm thanh mở cửa, đóng cửa.
Vẫn chưa yên tâm, đợi một lúc lâu, Thượng Quan Tây Nguyệt mới chậm rãi thò đầu ra khỏi chăn, nhìn thấy thật sự không có người nào, nắm chặt quần áo trong tay rồi nhanh chóng thay đồ.
Cuối cùng buộc xong đai lưng, Thượng Quan Tây Nguyệt cảm thấy mặt mình vẫn còn hơi nóng.
"Được rồi, chàng vào đi” Bách Lý Thần luôn đứng ở ngoài cửa nghe thấy giọng của Thượng Quan Tây Nguyệt liền đẩy cửa ra đi vào.
Bách Lý Thần đi vào nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đã rửa mặt xong thì bưng cháo trên bàn lên đưa tới tay nàng: "Mặc dù bây giờ là giữa trưa, nhưng nàng vẫn chưa ăn bữa sáng, hay là ăn chút đồ dễ tiêu hóa trước đi, lát nữa chúng ta đi ăn cái khác."
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe lời bưng cháo lên, múc từng muỗng, sau đó đặt bát trống vào trong mâm.
Chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy gần đây ăn rất ngon miệng, nhưng nàng cũng không hề để ý, chỉ cho là mình hơi béo phì cho nên mới thích̉ ăn như vậy.
Lúc hai người đi ra ngoài, đám người Hiên Viên Triệt đã đứng chờ bọn họ, sau đó bàn bạc vài chuyện rồi Thượng Quan Tây Nguyệt liền đi vào Linh Lung Bảo Tháp, Bách Lý Thần vốn cũng muốn theo vào chung, nhưng hắn còn có một số việc phải xử lý nên không có theo nàng.
Đi vào bên trong Linh Lung Bảo Tháp, Thượng Quan Tây Nguyệt hiếu kỳ đánh giá không gian kỳ quái này, bảo tháp này tổng cộng có bốn tầng, tầng cao hơn thì có linh lực dày đặc hơn, đương nhiên, muốn lên mỗi một tầng thì phải nhìn xem thực lực thế nào, nếu thực lực không đủ thì cũng không thể đi lên.
Thượng Quan Tây Nguyệt đi dạo quanh tầng thứ nhất một vòng, rồi dứt khoát đi lên tầng thứ hai, tầng thứ hai có rất nhiều bảo vật, nhưng Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không để vào mắt, nàng lại đi thẳng lên tầng thứ ba.
Lần này mới vừa đi lên đã có một luồng linh lực nồng hậu, dày đặc đập vào mặt, Thượng Quan Tây Nguyệt hít một hơi thật sâu, cảm giác có cảm giác bềnh bồng.
Tầng thứ ba đã lợi hại như vậy rồi thì tầng thứ tư sẽ thế nào...
Nghĩ đến đây, Thượng Quan Tây Nguyệt không tiếp tục đứng ở tầng thứ ba nữa, đi thẳng lên tầng thứ tư, vừa bước tới bậc thang cuối cùng dẫn đến tầng thứ tư, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Thượng Quan Tây Nguyệt đã bị một luông sức mạnh vô hình đánh bật ra.
Thượng Quan Tây Nguyệt lộn ngược ra đằng sau rồi ổn định lại thân thể, nàng hiếu kỳ vươn tay nhẹ nhàng chạm về phía trước, đúng lúc này, nguồn sức mạnh vừa rồi lại xuất hiện, đánh vào tay Thượng Quan Tây Nguyệt bật ngược ra sau.
Màn chắn vô hình sao?
Thượng Quan Tây Nguyệt chống cằm lẳng lặng suy tư, con mắt quan sát bốn phía, đột nhiên trên vách tường có một hàng chữ nhỏ đập vào mắt.
Đến tầng thứ tư cần phải đạt được Hồng Linh sơ cấp.
Thượng Quan Tây Nguyệt yên lặng đọc lên, sau đó mới hiểu ra, Hồng Linh sơ cấp, ngươi đùa giỡn với ta sao, bây giờ nàng mới chỉ là Trụ Linh sơ cấp thôi, hơn nữa lại vừa mới tấn cấp, lúc này lại nói là phải đạt tới Hồng Linh sơ cấp, không phải đang đối phó với nàng sao?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Thượng Quan Tây Nguyệt vẫn thành thật đi xuống tầng thứ ba bắt đầu dốc lòng tu luyện, hiện tại chỉ có thể cố gắng tấn cấp thì mới có thể tiến vào tầng thứ tư.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, thấm thoát đã hơn mười ngày, Thượng Quan Tây Nguyệt luôn nhắm chặt hai mắt đột nhiên mở ra, chậm rãi thở ra một luồng khí đục ngầu.
Nàng đứng lên, Linh Lung Bảo Tháp thật sự không tầm thường, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà nàng lại tấn cấp thành công đến Hồng Linh sơ cấp, mà lại còn có cảm giác như sắp tấn cấp nữa.
Đi lên tầng thứ tư, Thượng Quan Tây Nguyệt duỗi tay phải ra đẩy về phía trước, chỉ nghe thấy một tiếng xoẹt nhẹ, Thượng Quan Tây Nguyệt liền thoải mái đi vào.
Nhìn quanh bốn phía, Thượng Quan Tây Nguyệt nhếch miệng, cái gì vậy, còn tưởng rằng sau tấm lá chắn sẽ có vật gì tốt, thì ra cũng chẳng có gì khác mấy tầng dưới, nhưng trước mặt nàng có một quả cầu phát sáng.
A, đây là gì, Thượng Quan Tây Nguyệt hiếu kỳ đi lên phía trước, chuẩn bị cầm lên quan sát, không ngờ quả cầu đó lại bay về phía mình, rơi xuống bên môi Thượng Quan Tây Nguyệt rồi sau đó biến mất không thấy đâu nữa!
Đây là tình huống gì, Thượng Quan Tây Nguyệt kinh ngạc sờ lên môi của mình, không có gì cả, không thể nào, không phải bị nàng ăn hết rồi chứ, đây rốt cuộc là thứ quỷ quái gì, lại để cho mình ăn nó.
Thượng Quan Tây Nguyệt không ngừng nôn khan, muốn ói nó ra ngoài, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả.
Được rồi, Thượng Quan Tây Nguyệt từ bỏ, nàng nghĩ, nếu đã ở trong Linh Lung Bảo Tháp thì nhất định là bảo vật, sẽ không gây hại cho nàng!
Đúng lúc này, thân thể Thượng Quan Tây Nguyệt tỏa ra màu hồng chói mắt, nàng cảm giác thân thể của mình cực kỳ đau đớn, giống như đau từ trong xương vậy, nàng quỳ một chân xuống đất, cắn chặt răng nhẫn nhịn sự đau đớn này, qua một lúc rất lâu, khoảng hai canh giờ, Thượng Quan Tây Nguyệt mới cảm giác bớt đau.
Nàng đứng lên vươn tay xoa mồ hôi lạnh trên trán, lúc này mới phát hiện mình lại tấn cấp lần nữa, lần này lại đi thẳng đến Hồng linh đỉnh phong, đây quả thực là kinh ngạc ngoài ý muốn, không ngờ chỉ mấy ngày ở trong này mà lại tấn cấp thần tốc hơn hẳn thế giới bên ngoài.
Đã đi hết bốn tầng rồi, Thượng Quan Tây Nguyệt chậm rãi đẩy cửa Linh Lung Bảo Tháp ra, xuất hiện ở trước mắt mọi người.
"Nguyệt nhi" Bách Lý Thần đi lên chào đón, nhìn sắc mặt Thượng Quan Tây Nguyệt hơi tái nhợt thì có chút lo lắng.
Thượng Quan Tây Nguyệt cười một tiếng: "Ta không sao..." Lời còn chưa nói hết, cả người nàng đã hôn mê bất tỉnh, trước khi té xỉu nàng đã nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Bách Lý Thần!
"Nguyệt nhi" Bách Lý Thần cuồng loạn hô to, ôm Thượng Quan Tây Nguyệt lên chạy về phòng.
Sau đó mọi người đều nhìn chằm chằm đại phu đang bắt mạch cho Thượng Quan Tây Nguyệt: "Đại phu, thế nào."Hiên Viên Triệt cũng rất lo lắng, sao nói té xỉu là liền té xỉu vậy.
Đại phu vuốt râu, cười trả lời: "Không sao, vị phu nhân này có tin vui, các ngươi chăm sóc tốt một chú là được!"
Có tin vui sao?
Bách Lý Thần ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn vùng bụng bằng phẳng của Thượng Quan Tây Nguyệt, khóe miệng cũng nở nụ cười ngốc nghết, có tin vui, ý là hắn sắp làm cha rồi!
Hiên Viên Triệt cũng hớn hở ra mặt, có tin vui, không ngờ mình lại nhanh chóng trở thành ngoại công như vậy, ha ha!
Thượng Quan Minh Tuyên lại càng không thể tin, nét mặt của hắn giống y như Bách Lý Thần, ngây ngốc, Nguyệt nhi có tin vui, mình sắp thành cữu cữu, dienndnle,qu.y don vừa nghĩ tới việc sau này có một đứa bé đáng yêu đi sau lưng mình, thân mật gọi mình là cữu cữu thì Thượng Quan Minh Tuyên lại nhịn không được mà cười khúc khích...
Rất lâu sau Thượng Quan Tây Nguyệt mới tỉnh lại, lúc ấy sắc trời đã tối, Thượng Quan Tây Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, nhìn Bách Lý Thần ở bên giường, nàng nhỏ giọng nói: "Thần, ta làm sao vậy!" Bách Lý Thần nghe thấy giọng nói thì nhanh chóng ngẩng đầu lên, nắm chặt tay Thượng Quan Tây Nguyệt, kích động nói: "Nguyệt nhi, hài tử... Chúng ta có hài tử..."
Hài tử!
Thượng Quan Tây Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, thấy Bách Lý Thần vỗ về bụng của mình thì nàng mới tỉnh ngộ, có hài tử, hài tử của nàng và Thần.
Trong mắt Thượng Quan Tây Nguyệt đầy cảm động, nàng chậm rãi nhẹ vỗ về vùng bụng còn chưa lớn của mình, mặc dù nàng vẫn chưa có cảm giác gì, nhưng nàng biết đã có một sinh mạng nhỏ ở trong bụng mình.
Chẳng trách gần đây mình ăn nhiều như vậy, vòng eo cũng lớn hơn, thì ra là có bảo bảo, cũng may là phát hiện kịp, nếu nàng vẫn còn không biết rõ thì lỡ xảy ra chuyện gì nàng sẽ hối hận cả đời.
Bảo Bảo, mẫu thân nhất định sẽ bảo vệ con!
Khóe miệng Thượng Quan Tây Nguyệt nở nụ cười dịu dàng.
Sau đó, mọi người đều cẩn thận đối xử với nàng, giống như nàng là một đứa bé dễ vỡ, không biết là hai người Thượng Quan Lưu Phong nghe được tin tức này ở đây mà trong mấy ngày này, khi tất cả mọi người ngồi trò chuyện ở vườn hoa thì bọn họ cũng đi tới.
"Nguyệt nhi, nghe nói ngươi mang thai, thật sao?" Thượng Quan Lưu Phong đi tới nói.
Thượng Quan Tây Nguyệt không để ý đến hắn, giả bộ như không nhìn thấy hắn.
Thượng Quan Lưu Phong không hổ là người da mặt dày, dù có như thế, hắn vẫn tự diễn thuyết; "Ha ha, quá tốt rồi, ta sắp làm ngoại công rồi."
Hắn vừa nói xong, sắc mặt Hiên Viên Triệt lập tức lạnh xuống, trừng mắt nhìn Thượng Quan Lưu Phong không thân thiện, ngoại công sao? Hừ, hắn mà là ngoại công cái gì!
"Đại tỷ tỷ, chúc mừng ngươi." Thượng Quan Tây Nguyệt đi lên một bước, giả bộ mừng rỡ nói, nhưng trong lòng thì đầy ý khinh thường, mang thai có gì đặc biệt, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn có sinh được hay không lại là chuyện khác!
Thời gian lại thoáng chốc trôi qua hơn hai tháng, lúc này bụng Thượng Quan Tây Nguyệt đã chậm rãi lớn hơn một chút.
"Cô nương, bên ngoài có người tìm ngươi" Hôm nay, Thượng Quan Tây Nguyệt đang tản bộ với Bách Lý Thần thì thị vệ gác cổng đi vào bẩm báo.
Tìm nàng sao? Là ai chứ!
Thượng Quan Tây Nguyệt không hiểu đi ra cửa phủ cùng Bách Lý Thần.
Khi thấy bóng người cao ráo đứng ở đó thì Thượng Quan Tây Nguyệt kích động hô lên: "Hạo Lăng, sao ngươi lại tới đây!"
Từ sau lần trước từ biệt thì không còn gặp hắn nữa, không ngờ vẫn còn có cơ hội gặp lại.
Long Hạo Lăng xoay người, nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt vẫn như trước, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng yếu ớt, nhẹ giọng nói: "Nguyệt nhi, ta đến rồi!"
Hắn tới rồi, hắn muốn tận mắt nhìn thấy nàng hạnh phúc, như vậy hắn mới không cảm thấy tiếc nuối!
--- HOÀN ---