Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Spoiler Hai tiếng thét giận dữ truyền đến, nghe vậy phán quan ôm đầu, biểu lộ vô tội nháy nháy mắt, mà Diêm Vương bên cạnh thì khóc không ra nước mắt: “Trời ơi, bắt sai hồn phách, đây chính là tội chết trong giới luật thiên đình. Mà người lại không thể quay về, chuyện này biết làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Không ngừng đi tới đi lui, biểu tình Diêm Vương đầy lo lắng: “Khốn kiếp, cái gì mà đạo đức nghề nghiệp đã cao đến mức người khác không cách nào tưởng tượng nổi, đều là nói xạo hết! Hai tên vô dụng này suốt ngày chỉ biết gây chuyện rắc rối cho ta, sáng mai cho bọn họ đi quét nhà xí!” Sau khi Diêm vương căm giận mắng chửi xong, lúc này phán quan mới cấn trọng dè dặt tiến lên, kề sát bên tai ông ta nói: “Đại nhân, ngài đã quên chuyện này là do ngài ra lệnh rồi sao. Ngày đó ngài và Thái Bạch tinh quân chơi bài ba lá,không ngờ lại thua sạch bách. Sau khi trở về ngài tức giận không thôi, vừa vặn lúc này đầu trâu mặt ngựa đến chờ lệnh, ngài liền tùy ý lật sổ ghi chép sinh tử ra đọc trại tên người phải chết là Tống Tuyết Ngâm thành Tống Ngâm Tuyết. . . . . .”
Phán quan yếu ớt nói, vừa nghe những lời ấy, miệng Diêm Vương mở lớn, hai mắt trợn trừng, râu ria cũng vểnh hết lên, “Hình như có chuyện như vậy thật. . . . . .” “Con bà nó, đồ hát hí khúc ! Đã biết bổn vương đọc sai tên rồi, tại sao lúc ấy không nói, đợi đến tới lúc này mới nói thì còn có tác dụng gì nữa! Ngươi bảo xem bây giờ nên tính sao đây –”
Diêm Vương mặc sức đánh phán quan, vẻ mặt phẫn nộ không thôi. Mà phán quan đáng thương thì liều mạng bảo vệ gương mặt, thê thảm nói: “Đại nhân, lúc ấy bì chức có nói mà! Nhưng mà ngài nói một tên hát hí khúc thì biết gì mà chen vào, chẳng lẽ bổn vương không phân biệt được hai chữ này sao ! Đại nhân ngài đã quên rồi sao. . . . . .”Ô ô thật đáng thương. Thấy vậy, Diêm Vương ngừng lại nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, kết quả lại chậm rãi nói: “Ai, hình như cũng có chuyện như vậy. . . . . .”
Vừa nghe lời đấy, không chỉ phán quan chịu không nổi, mà ngay cả Tống Ngâm Tuyết đứng dưới điện cũng nhịn không được nữa! Nàng tiến lên vỗ bàn một cái thật mạnh, gần như rống lên: “Đủ lắm rồi! Tôi không cần biết đây là của lỗi của ai trong các người, tóm lại tôi muốn trở về! Chính các người làm sai thì phải tự chịu trách nhiệm!”
“Cái này. . . . . .” Bị nàng quát như vậy, Diêm Vương không phản bác được gì chỉ khó xử nói: “Tống cô nương, hôm nay thi thể đã phân hủy, dù bổn vương có ý thả cô hoàn dương cũng bất lực rồi. Không bằng như vậy, cô nương xem hoàn cảnh Địa phủ chúng ta đây cũng rất tốt, không bằng tôi tuyển cô làm trợ lý, sửa sang chỉnh lý lại sổ sách. Sống một cuộc sống không cần lo lắng, ung dung thoải mái! Thế nào, cân nhắc một chút đi!”
“Ông nằm mơ đi!” Lời từ chối thẳng thừng đánh rớt khuôn mặt tươi cười nịnh nọt của Diêm Vương, gương mặt tuyệt mỹ của Tống Ngâm Tuyết lộ vẻ tức giận bừng bừng, “Tôi không cần biết, tôi muốn trở về, tôi nhất định phải trở về!”
“Được, được, trở về, trở về, để cho ta ngẫm lại, để ta suy nghĩ một chút!” Hai tay ôm đầu đầu, vẻ mặt thống khổ, Diêm Vương rơi vào đường cùng bắt đầu lật lật sổ sinh tử.
“Hehe, có rồi!” Cao hứng vỗ đùi, Diêm Vương vui mừng cầm sổ ghi chép lên, “Tống Ngâm Tuyết, nếu cô nương muốn trở lại trong thân thể vốn có thì đúng là không thể. Nhưng bổn vương thương cô là người bị hại, đặc biệt tìm chỗ tốt cho cô đi, cô thấy thế nào?”
Thấy vậy nụ cười đắc ý của Diêm vương, Tống Ngâm Tuyết nhướn mày, chần chờ nói: “Chơi trò xuyên không? Gia thế đối phương như thế nào, tuổi gì, có xinh đẹp không?” Nói giỡn sao, kiếp này nàng sống vô cùng tốt, gia thế tốt, dung nhan lại xinh đẹp.
Nàng cũng đâu muốn mình vừa xuyên qua lại trở thành thứ côn trùng đáng thương nbị người ta khi dễ chứ. “Yên tâm đi, nữ tử này chính là Nhữ Dương quận chúa của nước Đại Tụng, gia thế hiển hách, không ai bì nổi, hơn nữa xinh đẹp đến chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn. So với tướng mạo hiên thời của cô quả thực là chỉ có hơn chứ không kém! Thế nào, thoả mãn rồi chứ?”
Diêm Vương vui sướng hài lòng nói, khoát tay áo, đúng lúc này, trước mặt Tống Ngâm Tuyết nổi lên một trận gió, tiếp đó cả người nàng nhẹ nhàng bay lên, “Này–”
Nàng còn định nói thêm điều gì, tay Diêm Vương đã hạ xuống, chỉ thấy một tia sáng trắng lập tức bay lên không trung.“Tống cô nương, yên tâm đi, bổn vương sẽ không hại cô, lần này xuyên không, bổn vương không chỉ an bài cho cô một đời vinh hoa, còn tặng thêm cho cô một bất ngờ không thể tưởng tượng nổi. Chờ cô đi qua, từ từ sẽ biết ha ha –”
Lời Diêm Vương nói quanh quẩn bên tai, vào lúc Tống Ngâm Tuyết hoàn toàn mất đi ý thức, đáy lòng nàng căm giận nhớ kỹ những lời này: còn nói là không hại tôi? Chẳng lẽ tôi ra nông nỗi này không phải do ông làm hại sao. . . . . .