Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Spoiler Đang lúc Tống Ngâm Tuyết ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, quyết tâm hưởng thụ cuộc sống sâu gạo thoải mái sau này của Nhữ Dương quận chúa thì một nam tử được nha đầu lúc nãy dẫn đường, vội vàng nhấc chân bước vào cửa.
“Quận chúa, ngài đã tỉnh.” Nam tử mở miệng.Tống Ngâm Tuyết nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt nàng là một nam tử đeo bảo kiếm, tướng mạo cực đẹp tĩnh lặng đứng đó. Dáng người thon dài cao ngất, cao lớn mà phiêu dật. Gương mặt đẹp trai tràn đầy anh khí, dù chàng không cười, nhưng vẫn khiến người ta điên cuồng.Wow, đẹp trai siêu cấp nha, còn đẹp hơn ngôi sao trên TV gấp trăm lần!Tống Ngâm Tuyết chăm chú nhìn nam tử chằm chằm, không nháy mắt lấy một cái. Nàng rất ít khi háo sắc, nhưng lúc này trong lòng lại đột nhiên có cảm giác khác thường.Mày kiếm oai phong, đôi mắt sáng như sa, mũi cao thẳng, môi hơi mỏng , í?
Sao lại cảm thấy hắn ta quen thuộc! Chờ một chút, nam tử trước mắt này, không phải là mỹ nam mà ngày đầu tiên mình xuyên không đến đã dịu dàng ôm mình nói“Không sao đâu “ đó sao?Hóa ra là hắn!
Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Con người — có đôi khi rất kỳ quái, lúc bản thân yếu ớt nhất, thường sẽ sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại sâu sắc với người đối xử tử tế với mình.
Nam tử này, là nam tử đầu tiên nàng gặp lúc xuyên không đến đây. Lúc ấy, hắn dùng hai tay ôm lấy nàng, cho nàng chút ấm áp trong bóng tối. Cho nên khi gặp lại hắn một lần nữa thì trong lòng Tống Ngâm Tuyết dâng lên một loại cảm giác rất quái.Không biết cảm giác kỳ quái này rốt cuộc là cái gì? Tống Ngâm Tuyết im lặng đánh giá nam tử trước mặt. Thấy vậy, trong mắt nam tử hiện lên vẻ chán ghét mơ hồ. Mà vẻ chán ghét lướt qua trong khoảnh khắc kia lại làm cho Tống Ngâm Tuyết nhớ tới sự thờ ơ và lạnh nhạt khi mình từng nhìn thấy khi sắp ngất đi.
Ha! Thì ra đúng là có chuyện như vậy!
Trong lòng lập tức rõ ràng, Tống Ngâm Tuyết hơi tổn thương. Nhưng nàng cũng không trách ai, chỉ trách bản thân thân thể này thật sự đáng để người ta căm hận!Tống Ngâm Tuyết buồn bực nhìn, thấy vậy, nam tử bình tĩnh tiến lên một bước hai tay ôm quyền hỏi: “Quận chúa, thân thể đã khá hơn chưa?” “Những chỗ khác đều ổn, chỉ là đầu đau kinh khủng, có một số việc nghĩ không –” vừa nghe câu hỏi của nam tử, Mân Côi muốn khoe khoang mình đã là người tâm phúc bên cạnh quận chúa, nên xen miệng dương dương tự đắc trả lời.
Chỉ đáng tiếc là nàng ta còn chưa nói xong, đã bị Tống Ngâm Tuyết cao giọng cắt ngang, “Ặc, là như thế này, đầu ta đau dữ dội, có một số việc chỉ cần nghĩ tới thì trong lòng liền cảm thấy vô cùng đè nén khó chịu!”
Ai ya, chút thủ đoạn này của nàng lừa gạt đồ ngốc như Mân Côi còn được. Nhưng nam tử tuấn mỹ trước mắt này, rõ ràng liếc qua cũng biết là người khôn khéo, ngộ nhỡ bị hắn nhìn ra manh mối gì, tưởng mình là kẻ giả mạo thì nguy, chuyện kia đã phiền toái muốn chết rồi! Đến lúc đó nàng cũng không thể gặp người nào cũng nói, mình là do Diêm Vương lão gia tự mình phái tới a! Nàng dám cam đoan, nếu như nàng mà nói ra những lời này, thì ngay cả Mân Côi cũng sẽ không tin!
“Trong lòng bị đè nén?” Nam tử nghe vậy, tựa hồ hơi nghi ngờ. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết tranh thủ thời gian tự biện bạch: “Chậc, có lẽ là do ta đập đầu, hơn nữa lại ngủ nhiều ngày quá cho nên nhất thời không khí còn chưa kịp lên não.”
“Vâng, chuyện này cũng có khả năng! Phỏng chừng nghỉ ngơi một hai ngày sẽ ổn.” Nghe vậy nam tử gật gật đầu, như có điều gì suy nghĩ nói.Vừa nghe lời ấy, Tống Ngâm Tuyết thuận theo nói luôn miệng: “Đúng vậy, đúng! Không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi vài ngày sẽ tốt.”
Nam tử mỉm cười, ngoài mặt giả bộ chân thành nhìn Nhữ Dương quận chúa có vẻ khang khác với lúc trước. Tuy cảm thấy hơi do dự, nhưng vẫn bình tĩnh nói: ” Hiện tại quận chúa đã không có gì đáng ngại nên thuộc hạ đến xin chỉ thị về Mạt Lỵ hoa, quận chúa có tính toán gì chăng?”
Lại nữa rồi, tại sao mấy người mở miệng ngậm miệng đều hỏi chuyện này vậy? Chẳng lẽ Nhữ Dương quận chúa kia thật sự hung ác tàn bạo đến như vậy sao?Rõ ràng là chính cô ta làm bậy kia mà! Nhìn lén nam tử tắm rửa bị người khác phát hiện, Mạt Lỵ hoa dưới tình huống không biết bị dọa sợ nhảy dựng lên, sợ hãi kêu ra tiếng cũng là chuyện rất bình thường, cái đó sao lại hiểu thành làm hại nàng trượt chân ngã xuống ? Chuyện này căn bản là quận chúa kia tự mình gieo gió gặt bão, có thể trách ai đây? Chẳng lẽ tất cả những người này chẳng phân biệt được đúng sai sao? Tại sao mới mở miệng đều nói muốn trừng phạt?
Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ, thực ra nàng nào đâu biết rằng, kỳ thật cả phủ Nhữ Dương Vương, không ai thật tâm muốn trừng phạt Mạt Lỵ hoa. Chỉ là bọn họ biết tính tình quận chúa, biết rõ một khi nàng tỉnh lại, nhất định việc đầu tiên chính là muốn báo thù, cho nên vì muốn thuận theo tính tình của nàng, mọi người đành phải giả bộ như không biết gì. “Xin quận chúa ra chỉ thị , phải xử trí Mạt Lỵ hoa như thế nào?” Thấy không có ai đáp lại, nam tử hỏi lại một lần nữa.Thấy vậy, Mân Côi nắm chặt thời cơ, khoe khoang địa vị được trọng dụng của mình ra lần nữa: “Quận chúa nói, lần này thiếu chút nữa Mạt Lỵ hoa hại chết quận chúa, quận chúa muốn nghĩ ra một phương pháp thật ngoan độc tra tấn ả, cho nên tạm thời không động đến ả!”
Tống Ngâm Tuyết nhìn thấy khi Mân Côi đắc ý nói đến hai chữ “Ngoan độc” này thì trên mặt nam tử hiện lên vẻ chán ghét rất rõ ràng.Cảm thấy buồn bực, khẽ thở dài một hơi, Tống Ngâm Tuyết khẽ thì thầm: ai, Nhữ Dương quận chúa ơi Nhữ Dương quận chúa, trước kia cô đã làm những chuyện tốt gì mà mọi người vừa nói đế cô, đều chán ghét giống như thấy chữ ‘ béo phệ ’ vậy !
“Đã như vầy, thuộc hạ tạm thời cáo lui, chờ quận chúa nghĩ ra phương pháp mới thì lại sai người đến thông báo!” Vẻ mặt bình tĩnh, xoay người đi ra, trước khi đi nam tử cũng không thèm liếc Tống Ngâm Tuyết lấy một cái.“Mân Côi, hắn là. . . . . .” Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nghiêng người nhẹ giọng đặt câu hỏi.
“Quận chúa, ngài quên a? Đó là Minh Tịnh công tử, là cận vệ của ngài mà!” Mân Côi kinh ngạc, nhỏ giọng đáp trả.“Cận vệ?” Đây là cái tình huống gì!
“Đúng ạ! Minh Tịnh công tử là cận vệ thừa kế của quận chúa, từ rất sớm đã bắt đầu theo người! Đây là trách nhiệm của Minh gia bọn họ, cũng là số mệnh của bọn họ!”
“Trách nhiệm? Số mệnh?” Không hiểu được, nghe vậy Tống Ngâm Tuyết nâng cằm lên,vẻ mặt như có điều suy nghĩ. . . .