Tên của Thẩm Hoài Cảnh được Ôn Đinh giải thích thế này: "Ngày tốt phong cảnh đẹp, ngồi trong lòng mãi mà vẫn không loạn."
Nghe được lời giải thích này thì Thẩm Hoài Cảnh chỉ có một thái độ luôn im lặng, mặt lạnh như băng, cho đến khi bên cạnh anh có thêm một người phụ nữ xinh đẹp, xinh đẹp.
Lần đầu tiên:
Ôn Đinh: "Thẩm tiên sinh, có ai nói rằng đôi mắt của anh rất câu người?"
Thẩm Hoài Cảnh không có biểu hiện gì.
Lần thứ hai:
Ôn Đinh: "Thẩm tiên sinh, lẽ nào không có ai nói với anh rằng anh trông rất đẹp?"
Thẩm Hoài Cảnh mắt tối và sâu, gương mặt của anh ta không rõ.
.......
Lần thứ N + 1:
Ôn Đinh: "Thẩm tiên sinh, thật sự không ai nói rằng anh thôi thúc làm cho người ta gục ngã?"
Thẩm Hoài Cảnh nhìn cô, trong tròng mắt đen ấy hình như có ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ chi hỏa.
Thẩm Hoài Cảnh: "Lẽ nào không ai nói với em, khi em nói những điều đó em phải chịu hậu quả sao?"
Ôn Đinh:... bây giờ biết điều đó rồi.
Cái gì mà ngồi trong lòng mãi không loạn, ngồi mãi sao có thể không loạn?