Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
A Viên không thay đổi sắc mặt thu hồi ánh nhìn, cặp mắt đó vẫn ở đấy, dường như không phát hiện dị thường.
Cậu ra vẻ trấn định, tiến vài bước đến cạnh Thường An Tại đang đưa lưng về phía tủ, túm túm góc áo anh, vừa định làm khẩu hình miệng, sau lưng bỗng phát ra một tiếng rầm lớn, tủ áo khép hờ lập tức mở toang, hai người bên trong liền lăn ra ngoài.
Nhìn kỹ, là một đôi nam nữ.
Vẻ mặt hai người trông rất kinh hoảng, người nam quay đầu nhìn đằng sau, người nữ thì sợ hãi trừng A Viên, “Mấy người… Là người hay quỷ?”
A Viên khó hiểu, “Tôi đương nhiên là người.”
Cô gái lập tức hòa hoãn, quay đầu đấm chàng trai một cái, “Cậu đẩy tôi chi thế! Nếu bên ngoài thật sự có thứ gì, thì hai chúng ta chết chắc đó! Chết chắc đó!”
“Đâu phải tôi không biết.” Chàng trai bị cô đấm tỏ vẻ bực bội oán hận, “Có thứ gì cứ chọc sau mông tôi chứ bộ!”
Hắn vừa nói xong, mấy người đồng loạt nhìn về phía tủ áo, vừa vặn nghe thấy một tiếng kẽo kẹt, bất quá lúc nhìn sang, chỉ thấy một hàng binh sĩ chỉnh tề giơ súng bước từng bước từ chỗ tối, từng người từng người một, chui vào trong khe hở ngăn kéo.
“Thứ chọc mông tôi là nó sao?” Chàng trai chỉ vào đám binh sĩ, cả tay cũng run rẩy, “Đó là thứ gì chứ?”
Cô gái tiến lên mấy bước, nhỏ giọng lẩm bẩm: “…Đồ chơi thành tinh? Cứ thấy đáng yêu sao sao.”
Lúc chàng trai vẫn còn trợn mắt há mồm, A Viên ngẩng đầu nhìn Thường An Tại, rồi liếc về hai người, khẩu hình miệng, “Họ là người hay quỷ?”
Thường An Tại chẳng nói gì, chỉ lắc đầu.
Lắc đầu nghĩa là không phải quỷ? A Viên thấy yên tâm hơn xíu, ngược lại bắt chuyện, “Sao hai người lại trốn vào tủ quần áo? Gặp phải chuyện gì sao?”
Không đề cập tới thì thôi, vừa nhắc, biểu tình cả hai đều rất khó coi.
“Là… Là một người bạn của tôi.” Mở miệng đầu tiên là chàng trai, bởi vì ký ức còn đọng nên trông rất hoảng hốt, “Khi chúng tôi tiến vào đã thấy cậu ta không ổn lắm, lăn xuống khỏi cầu thang… Chờ chúng tôi tới dìu cậu ấy, lúc đó, cậu ấy đã… đã chết rồi!”
Hắn nói xong, mắt cô gái bên cạnh đã phiếm đỏ, cô cúi đầu.
Chàng trai nói tiếp, “Chúng tôi lập tức gọi xe cứu thương, kết quả không liên lạc được. Chúng tôi định lên lầu xem có cửa sổ hay không, kiếm chỗ chui ra ngoài… Kết quả, không ngờ cậu ta cư nhiên… cư nhiên…”
Nói tới đây, hàm răng chàng trai run rẩy, rùng mình.
“Cậu ta cư nhiên bò lên đây.” Cô gái tiếp lời hắn, sâu kín hỏi, “Lúc anh đi lên có thấy một người bị gãy cổ hay không?”
A Viên lắc đầu, “Không thấy.”
“Có lẽ đang ở dưới lầu tìm chúng tôi.” Cô gái vỗ vỗ ngực thả lỏng, “Chúng tôi vẫn ở đây trốn thì tốt hơn.”
Cô nhìn A Viên, lại nói, “Tôi tên Vu Lệ, cậu ta là bạn tôi, Tùng Võ. Đều là sinh viên ở đây. Vốn định nhân dịp nghỉ hè nên đến đây thám hiểm, ai ngờ lại gặp chuyện thật.” Lướt qua chuyện kinh hoàng, Vu Lệ tự nhiên hào phóng lên, “Còn anh? Cũng đến thám hiểm với bạn sao?”
A Viên đáp, “Chúng tôi cũng thế, tôi tên A Viên.” Cậu ngước sang nhìn Thường An Tại, thấy anh không có ý mở miệng, lại bổ sung, “Đây là bạn tôi, Thường An Tại.”
“A Viên? Nghe tên thực quen.” Vu Lệ đánh giá cậu mấy lần, “Nhìn cũng quen nữa, anh học trường C sao?”
A Viên đáp, “Không phải, tôi là…”
“A! Tôi nhớ rồi!” Tùng Võ đột nhiên kêu to, “Anh là bạn trai Hoàng An Na!”
“Anna?” A Viên không ngờ họ lại nói ra cái tên này, “Hai người biết Anna sao?”
Vu Lệ khó hiểu trừng Tùng Võ, “Sao cậu lại biết cả bạn trai An Na chứ?”
“Nhờ Từ Phàm nên mới biết, cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn.” Tùng Võ tránh mắt cô, “Hoàng An Na rất nổi danh ở trường, là hoa khôi ban ba. Từ Phàm theo đuổi cô lâu rồi, nhưng chưa từng đồng ý. Sau đó Chu Linh Linh bảo cô tìm được bạn trai là người bán hoành thánh, còn dẫn tôi tới quán đó, nên mới gặp anh, bất quá chắc anh không nhớ tôi đâu.” Hắn nói liên hồi, bla bla một tràng dài, lại hỏi, “Anh tới đây chi? Để thăm Hoàng An Na sao?”
A Viên hàm hồ ừ một tiếng.
Tùng Võ thổn thức không thôi, “Anh thật si tình, cũng giống Từ Phàm vậy. Tới nơi này, chỉ vì…”
“Cậu đừng nói bừa nữa!” Vu Lệ vỗ lên vai hắn một cái, “Từ Phàm và Đồng Đồng đang rất tốt.”
Tùng Võ bị cô chọc phiền, xô cái tay ra, “Người đã chết rồi, tốt chỗ nào chứ?”
“Cậu đừng nói bậy!” Mặt Vu Lệ trắng bệch, “Đồng Đồng không chết, cô chỉ… chỉ đang trốn giống chúng ta.”
Tùng Võ nói, “Thật không nói nổi, rõ ràng cậu…”
Hắn còn chưa nói xong, Vu Lệ lườm sang, đôi mắt to đen nhánh, khiến lời nói sắp khỏi miệng lại nuốt xuống.
“Thôi được.” Tùng Võ thỏa hiệp, “Có lẽ cô ấy vẫn chưa chết.”
A Viên đứng bên cạnh nghe hai người nói, không tiện xen vào, đợi đến khi cả hai đã yên tĩnh, mới thử hỏi, “Hai người còn gặp ai nữa sao?”
“Đúng, gặp nhiều lắm, tôi căn bản không ngờ…” Vu Lệ như chịu áp lực đè nặng, cuối cùng cũng gặp người để giải bày hết nỗi sợ–