Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
A Viên không nhìn thấy toàn bộ, vì khi Tùng Võ tới gần mặt gương, hắn trong mắt cậu đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.
A Viên mờ mịt ngồi giữa căn phòng đầy kính, chỉ còn cậu, cậu là người sống duy nhất trong căn nhà này — chỉ là cậu thật sự còn sống hay không?
Cậu nhìn những tấm gương chung quanh, ngọn nến đằng trước lại thoắt hiện thoắt tắt, các tấm gương bốn phía dần dần uốn éo thay đổi hình dạng, biến thành một cánh cửa nhỏ — trên mỗi cánh cửa đều treo biển số, ẩn ẩn phản chiếu hình dáng của cậu.
Cuối cùng ngọn nến không một tiếng động tắt mất, nhưng di động mà Tùng Võ vừa đánh rơi lại sáng lên.
Đối với nguồn sáng duy nhất giữa không gian âm u, A Viên thật ra có chút khát khao, cậu do dự nửa ngày, nhưng vẫn duỗi tay cầm lấy.
Màn hình chưa khóa, ngón tay vừa chạm vào, album chụp lập tức hiện ra.
A Viên nhìn tấm ảnh xếp ngay đầu tiên, ngón tay click mở có chút run rẩy.
Đó là ảnh chụp chung, địa điểm ở ngay chính sảnh âm u. Trong ảnh chụp có hết thảy bốn người, tất cả thoạt nhìn đều rất quái dị, Tùng Võ há to miệng, Từ Phàm quắn quéo thân thể, trên mặt treo nụ cười cực kỳ đáng sợ, còn Vu Lệ thì kinh sợ rụt lại một chỗ, về phần Hứa Đồng, bên sườn cổ cô ta dán một cái đầu người, mái tóc của Hứa Đồng buông xuống thật dài, lúc lại gần Vu Lệ còn quấn chặt mấy vòng trên cánh tay cô.
Tấm hình chụp chung lúc này dường như… đã tiên đoán chính xác cái chết của họ.
A Viên nhìn chằm chằm ảnh chụp, trong đầu thử suy nghĩ về người con trai xuất hiện trong câu chuyện của Tùng Võ.
Không biết có phải do tâm lý chi phối hay không, cậu vừa mới nghĩ thế, bỗng cảm giác bên cạnh Tùng Võ hình như nhiều thêm một người.
Cậu nhìn thật kỹ, quả nhiên có một bóng trắng hơi gầy, còn hơi cúi đầu, giống như nhìn thấy ánh sáng chói mắt nên khó chịu.
A Viên mạc danh cảm thấy người này thật quen mắt, cậu nhịn không được xoa xoa mắt, đầu ngón tay kéo trên màn hình, phóng to hình ảnh thêm mấy lần.
Không rõ có phải ảo giác hay không, mà bóng trắng dường như thoáng nâng đầu, cũng nhờ thế, A Viên mới thấp thoáng thấy rõ diện mạo người kia.
Khuôn mặt quen thuộc, vẫn anh tuấn như những ngày trước kia, bởi vì bóng tối vây quanh mà trông quá mức tái nhợt.
— Bóng trắng đó, không phải Thường An Tại thì là ai!
Khí lạnh quanh quẩn len lỏi, vô số ý niệm xuất hiện trong đầu, cuối cùng vô lực đối diện với thực tại.
Cậu nhớ về giấc mộng, không lẽ nó muốn nói với mình rằng, chính Thường An Tại là người đã dẫn dắt bốn người tiến vào quỷ ốc? — Chu Linh Linh là vì tìm thế thân, còn Thường An Tại thì sao… chẳng lẽ anh cũng muốn tìm thế thân ư? Không, anh căn bản chẳng cần tìm thế thân, quan hệ giữa anh và ngôi nhà quỷ quái — từ khi nào, từ khi nào mà ca ca bên cạnh cậu đã biến thành ác quỷ dụ người?
Nỗi lòng A Viên rối rắm, không biết phải dùng tâm tình gì, cậu chỉ biết hoảng hốt, nhưng nó không kéo dài quá lâu, trên đùi bỗng dưng nóng rát khiến tinh thần cậu quay về với hiện thực.
A Viên đau đến nhe răng nhếch miệng, vội vàng móc một thứ trong túi ra ngoài, đó là người giấy chết thay mà Thường An Tại cho cậu.
Nó gian nan vặn vẹo trong tay A Viên, giương to cái miệng được vẽ hét chói tai.
A Viên bị dọa trực tiếp quẳng người giấy xuống đất, ngay nháy mắt chạm vào sàn nhà, người giấy bỗng bùng cháy ngọn lửa xanh biếc, giây lát sau hóa thành tro tàn.
A Viên cúi đầu quan sát, trên cánh cửa bỗng vang một tiếng phanh, nơi Tùng Võ biến mất bỗng nhiên mở toang!
Bên trong là một chiếc cầu thang đi xuống, ánh sáng âm u phản chiếu hình dáng Tùng Võ đứng trước cửa, sắc mặt hắn trắng bệch nhưng biểu tình vô cùng phấn chấn, “A Viên!” Hắn liều mạng vẫy tay với cậu, “A Viên, mau tới đây, bên kia là lối ra đó.”
Khi nhìn thấy Tùng Võ, A Viên thở phào một tiếng, nhưng chưa bao lâu, cậu lại nhấc lòng đề phòng. Cậu nghi ngờ nhìn về phía Tùng Võ — Tùng Võ đứng ngay cửa có thật là người sống hay không?
Thấy A Viên không chịu tiến vào, Tùng Võ lại nhấc chân tiến ra bên ngoài. Mắt cá chân hắn hơi xiêu xiêu vẹo vẹo, lúc đi cũng ngã ngã nghiêng nghiêng, “A Viên!” Hắn nhích tới gần cậu, “A Viên, anh đỡ tôi với, tôi giống như sắp gãy chân rồi.”
Tùng Võ ngày càng tới gần, thân thể dần dần bại lộ dưới ánh sáng mỏng manh, ánh mắt A Viên chợt lóe, bừng tỉnh thấy sợi tóc quấn quanh hông Tùng Võ, từng sợi từng sợi gắn chặt sau cánh cửa, hắn thoạt nhìn như một con rối bị điều khiển.
A Viên không nói nhiều lời, nhanh chân điên cuồng chạy về góc khác, Tùng Võ thấy vậy thì hoảng hốt nhào qua, kết quả bàn tay vừa chạm vào A Viên bỗng bùng lên một luồng khí xanh biếc.
Tùng Võ hét một tiếng kêu thê lương thảm khiết. Bàn tay chạm vào A Viên cư nhiên bị đốt thiêu trụi, cổ tay đứt đoạn còn thấp thoáng bốc khí đen.
Hắn sợ sệt nhìn A Viên, mái tóc dài quấn quanh hông lập tức kéo hắn lùi về sau, hắn há miệng, tê gào thét từng tiếng bén nhọn, “Kẻ chết thay — kẻ chết thay — kẻ chế thay!”
Cánh cửa đóng sầm.
Hết thảy chỉ diễn ra trong chốc lát, A Viên có hơi choáng váng. Cậu đứng đần tại chỗ, quay đầu nhìn bóng tối quanh căn phòng.
Cậu cầm di động rọi khắp ngóc ngách, chiếu lên mặt kính trần nhà, không tiếng động xuất hiện từng đợt vết nứt, ánh sáng phản xạ chiếu ngược về nơi cậu đang đứng, một bàn tay thon dài tái nhợt im lặng đáp trên vai cậu.
Âm thanh quen thuộc bên tai, trầm thấp mà hư ảo, “A Viên.” Người phía sau cười khẽ, nói, “Anh rốt cuộc tìm được em.”