Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trước khi nhìn thấy cô gái nhỏ trong ngực của mình, Thiệu Ngọc đã vô số lần tưởng tượng ra dáng vẻ của cô.
Một Ôn Bảo Tứ trong trí nhớ, vẫn là cô bé trắng trẻo mềm mại đó, vô cùng đáng yêu và dễ thương, luôn thích đùa giỡn chạy sau lưng bọn anh bằng đôi chân ngắn cũn cỡn của mình.
Lúc ấy cô thích nhất là bám lấy anh, động một chút lại bò lên người anh lúc nào không hay.
Đứa bé mới ba tuổi, toàn thân đều là mùi sữa, hàm răng trắng đều tăm tắp, khi cô cười, hai lúm đồng tiền cứ thế xuất hiện.
Thiệu Ngọc cũng không biết tại sao mình lại nhớ rõ như vậy.
Có thể là tại thời điểm cô đi lạc về sau anh từng vô số lần nhớ lại dáng vẻ của cô lúc đó.
Ban đầu mỗi khi nhớ tới cô, trong lòng liền đau âm ỉ, có lúc như bị ai nhéo, có lúc như bị vật nặng nện vào.
Về sau tình hình tốt hơn một chút, đã có thể tự nhiên nhớ đến cô, thậm chí theo khi tuổi dần dần trưởng thành, Thiệu Ngọc đã không còn thường xuyên nhớ tới cô.
Chỉ là mỗi khi nhìn thấy các cô gái đang độ tuổi giống cô ở trường hoặc trên đường liền theo thói quen tưởng tượng ra dáng vẻ của cô.
Tưởng tượng ở trong lòng cô gái nhỏ ấy đang ở một nơi hẻo lánh nào đó trên thế giới này, đã trưởng thành trở nên yêu kiều duyên dáng.
Khoảng thời gian sau khi Ôn Bảo Tứ mất tích, ba người bọn anh đã từng điên cuồng đi tìm cô một thời gian.
Ngoài việc điều động một số lực lượng bên ngoài, bọn anh còn làm nhiều việc vất vả và cả vô ích.
Ví dụ như in những tờ rơi tìm người, tan trường không làm gì liền ra đường mà phát khắp nơi.
Cách ba ngày hai ba lần đều chạy đến cục cảnh sát, gây rối, uy hiếp, cùng khẩn cầu bọn họ tìm người.
Hành vi điên cuồng như vậy kéo dài khoảng một tháng, hy vọng ngày càng xa vời, mấy người lớn trong nhà buộc bọn anh phải chấm dứt hành vi vô nghĩa này.
Thiệu Ngọc đã từng bí mật tìm kiếm trên Internet tung tích cuối cùng của những đứa trẻ bị bắt cóc và mất tích, thế nhưng giây tiếp theo, khi nhìn thấy động cơ gây án trên trang web tin tức cơ thể anh liền cứng lại.
Những hình ảnh khủng khiếp và tiêu đề đáng sợ, Thiệu Ngọc tay run run ấn mở một trong những trang web đó.
Hình thức trẻ em bị bắt cóc phổ biến nhất là bắt tàn tật để đi ăn xin, hoặc bị bán lên các vùng núi xa xôi, các cô gái bị bắt lên làm con dâu nuôi từ bé, con trai thi đưa đến các nhà máy đen, và tàn nhẫn hơn nữa là bị mổ lấy nội tạng.
Dù cho đã có chuẩn bị tâm lý, một khắc này vẫn cảm thấy thật tuyệt vọng.
Như rơi vào hầm băng đều không đủ diễn tả tâm trạng của anh khi đó.
Có lẽ là bầu trời trước mặt tối sầm lại trong nháy mắt, anh như không thể thở nổi, nước mắt cứ như vậy rơi xuống từng giọt.
Khi đó Thiệu Ngọc trong lòng chỉ có một ý niệm duy nhất ở trong đầu.
Chỉ cần, chỉ cần cô có thể trở về, dù cho có là ngôi sao trên bầu trời, anh cũng đều sẽ hái cho cô.
Trên thực tế, một phần lớn ký ức lúc sáu tuổi của anh hầu như đã mờ đi, nhưng những ký ức khó quên về thời điểm đó đã đồng hành cùng anh suốt những năm tháng trưởng thành.
Không ai biết cảm giác của anh khi biết tin đứa con gái nhỏ của nhà họ Ôn sau này được tìm thấy, cũng không ai biết cảm giác của anh khi điên cuồng chạy từ nhà đến phòng cô, chứ đừng nói đến cảm giác khi nhìn thấy cô còn nguyên vẹn mà đứng đó ở trước mặt anh, dáng vẻ duyên dáng yêu kiều.
Tại khoảnh khắc này, Thiệu Ngọc chỉ muốn đem toàn bộ thế giới đều cho cô.
Người trong ngực đã ngừng khóc, giống như là phản ứng lại, có chút ngượng ngùng vùi vào eo anh, không dám động.
Thiệu Ngọc khẽ cười, đem mặt của cô nâng lên, lôi kéo phần tay áo, từng chút một lau đi nước mắt trên mặt cô.
"Hơi xấu hổ phải không? Anh đã khóc vì một chuyện vặt vãnh như vậy." Anh cố ý nói đùa, và quả nhiên, Ôn Bảo Tứ càng thêm khó xử.
"Thật xấu hổ khi đối mặt với mọi người." Cô vùng ra khỏi tay anh, vùi mặt vào lòng bàn tay, giọng nói truyền ra, Thiệu Ngọc nhìn thấy cảnh này cố ý thở dài.
"Ai, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ."
"Mới không có!" Người trước mặt lập tức buông hai tay xuống, nhìn anh bằng đôi mắt thỏ đỏ hoe, rồi mạnh mẽ phản bác lại.
"Em năm nay đã tròn mười sáu tuổi!"
"Ừ ừ là một đứa trẻ lớn."
"..."
Ôn Bảo Tứ chưa bao giờ muốn trưởng thành như bây giờ.
Cô từng trộm đo chiều cao của mình, vứt hết mấy bộ quần áo trẻ con và dễ thương vào tủ, nhìn khuôn mặt non nớt trong gương mà thầm thở dài.
Ngay khi cô còn đang háo hức chờ lớn lên, Kỳ Nguyên đột nhiên có bạn gái.
Vào cuối tuần, vốn là thời gian mà bọn họ tụ tập cùng nhau, bình thường là ăn uống vui vẻ, nhưng khi Ôn Bảo Tứ được Thiệu Ngọc đưa vào phòng, cô liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thuần khiết đang ngồi bên cạnh Kỳ Nguyên.
Kinh ngạc còn chưa qua đi, bên tai đã vang lên giọng nói giới thiệu của Kỳ Nguyên.
"Tứ Tứ, đây là bạn gái của anh, em cứ gọi cô ấy là chị Tiểu Thanh."
"A...à, chị Tiểu Thanh ạ." Ôn Bảo Tứ nhu thuận gật đầu chào hỏi.
"Xin chào, chị sớm đã nghe nói Kỳ Nguyên có một cô em gái, không ngờ cô ấy lại xinh đẹp như vậy." Cô gái khẽ mỉm cười, dung mạo đoan chính xinh đẹp, tràn đầy thành thục và hào phóng.
Ôn Bảo Tư trong mắt lộ ra một tia hâm mộ, vội vàng xua tay từ chối.
"Không có không có, chị mới là siêu xinh đẹp."
"Ôi, Tứ Tứ nhà ta trước khi đến đây đã ăn phải kẹo đường đi!" Đường Nghiêu cười đùa lại gần, ở trên người cô ngửi ngửi, khép hờ hai mắt gật gật đầu, ra vẻ đã phát hiện.
"Ừm... Một mùi hơi ngọt."
Ôn Bảo Tứ lườm anh một cái.
Có người ngoài ở đây, Ôn Bảo Tứ bình thường tương đối trầm tĩnh, không giống Ôn Anh, muốn kết bạn liền có thể tìm chuyện để nói, không thích ai thì sẽ cực kỳ ít nói, toàn thân mang theo lạnh lùng xa cách, để cho người ta biết điều mà duy trì khoảng cách với cô.
Ôn Bảo Tứ là sợ người lạ, cần có thời gian để dần dần bộc lộ bản chất thật của mình với người ngoài, giống như một chú mèo con sẽ mềm mại và dễ thương trước những người quen thuộc, và tự tin mở rộng bụng để mặc người vuốt ve.
Buổi tối trở về, nhà của Đường Nghiêu là gần nhất, rất nhanh đã đến, Kỳ Nguyên thì chuẩn bị đưa bạn gái về nhà, chỉ còn lại có Thiệu Ngọc sánh vai cùng cô đi dạo.
Ánh trăng lạnh lẽo rơi xuống như tuyết, cây cối hai bên đường xanh tươi, ánh đèn mờ ảo soi sáng đường đi.
Trong đầu không kìm lòng được nhớ lại mối quan hệ của Kỳ Nguyên với bạn gái anh, Ôn Bảo Tứ có chút xúc động.
"A Ngọc."
"Ừm?"
"Anh cũng sẽ tìm bạn gái sao?"
Cô ngẩng đầu lên hỏi, trong mắt sạch sẽ trong suốt. Thiệu Ngọc không tự chủ được nghĩ đến con nai bên suối ở trong rừng.
Anh mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng.
"Anh không vội."
"Hửm? Vì sao vậy?" Ôn Bảo Tứ trừng mắt nhìn, có chút tò mò.
Cô vẫn luôn cho rằng tất cả mọi người vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng không ngờ rằng bọn họ đều đã đến tuổi có thể yêu đương một cách hợp pháp, chỉ có cô là vẫn đắm chìm trong sự ngây thơ của quá khứ.
"Bởi vì..." Thiệu Ngọc cụp mắt cười cười, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, khóe mắt cùng lông mày toát ra thứ tình cảm khó có thể nói rõ.
"Vì anh đang chờ."
Trong giọng nói của anh ẩn chứa một chút thở dài, giống như u sầu đa cảm, Ôn Bảo Tứ không biết nên làm thế nào, không hiểu sao lại có cảm giác tim đập nhanh, cô vươn tay vỗ vỗ vai anh, ra vẻ thoải mái nói.
"Không sao, rồi sẽ xuất hiện thôi."
Không, Ôn Bảo Tứ hi vọng người kia mãi mãi cũng đừng xuất hiện.
Bằng cách đó, có thể đợi cô lớn lên.
Thiệu Ngọc cúi đầu nhìn về phía cô, trong mắt ý cười càng sâu, anh đưa tay vỗ vỗ đầu của cô, trong giọng nói cảm khái vô tận: "Em ấy à..."
- -
Qua hết năm, lại đến một lần tháng tư.
Ôn Bảo Tứ tâm tâm niệm niệm, rốt cục cũng lớn thêm một tuổi.
Bắc Thành với những bông liễu tháng tư nở rộ, màu trắng nhẹ mềm từng cụm nhỏ tung bay trước gió, có nơi dày đặc như bông tuyết, nhuộm trắng cả mặt đất.
Thiệu Ngọc ban đầu rất ít khi ra ngoài, không phải là đang ở trong phòng học ký túc xá thì cũng là về nhà làm ổ trong phòng, cho dù có việc muốn ra cửa, thì cũng khẩu trang mũ đội che kín.
Ôn Bảo Tứ chỉ nghe nói anh mắc bệnh hen suyễn nhẹ, mỗi lần chơi bóng rổ hay là vận động dữ dội, luôn rất nhanh liền ở một bên nghỉ ngơi.
Có một lần cô đi qua phòng của anh.
Sạch sẽ gọn gàng đến đáng sợ, thoạt nhìn còn tưởng không nhiễm khói bụi thế trần, nhưng cũng mang theo lạnh lùng vô cảm.
Đó là một căn phòng lớn với sàn gỗ, một chiếc giường lớn ở giữa, một bộ bàn ghế và tủ quần áo dựa vào tường.
Ngoài ra, không có gì khác.
Màu trắng của anh không chỉ là một màu tốt vốn có, nó còn pha lẫn một chút ốm yếu.
Chân chính tận mắt thấy anh phát bệnh, nghiêm trọng nhất là ở thời điểm mùa bông liễu tung bay.
Bởi vì một số bài kiểm tra thực sự khó nhằn, mà Thiệu Ngọc không tiện ra ngoài, Ôn Bảo Tứ chỉ có thể ôm cặp sách chạy đến nhà anh.
Chị giúp việc vừa mới mở cửa cho cô, trên lầu đột nhiên truyền đến một tiếng tiếng bịch, giống như là tiếng ghế cùng vật nặng rơi xuống, ngay sau đó là tiếng kinh hãi kêu lên.
Ôn Bảo Tứ ném cặp sách trong tay, lập tức chạy lên lầu.
Cửa phòng anh mở rộng, dì Thiệu cùng chú Thiệu đều vây quanh giường, còn có một bác sĩ gia đình mặc đồ trắng đứng kế bên, từ trong kẽ hở của mọi người, Ôn Bảo Tứ nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của người trên giường.
Thiệu Vũ nằm ở trên đó, cổ họng như bị thứ gì bóp nghẹt, vẻ mặt thống khổ cùng dày vò, lồng ngực kịch liệt phập phồng, mày nhăn lại, hai tay nắm chặt, cong lưng, ho khan.
Quá trình này kéo dài mấy phút, sau khi bác sĩ xịt thuốc cho anh thì dần dần giảm bớt, chàng trai vô lực nằm trên giường, hai mắt thất thần nhìn trần nhà, cả người tê dại.
Trái tim không tự chủ được liền đau đớn, Ôn Bảo Tư cứng ngắc đứng ở nơi đó, không có dũng khí lên tiếng, ánh mắt Thiệu Ngọc đột nhiên đảo qua, nhìn thoáng qua cô, sửng sốt.
Qua khe hở mọi người, Ôn Bảo Tứ nhìn thấy môi anh mấp máy, trong tầng hơi mờ của nước mắt cô vẫn nhìn ra được hai chữ kia.
"Đừng nhìn."