Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thể hiện ra được vô cùng yêu thương cùng thiên vị, khiến không ít người kinh ngạc, có tò mò, còn có tâm can có chút vụn vỡ.
Tiệc sinh nhật trôi qua, liền quay trở lại sinh hoạt thường ngày, chiếc vương miện kim cương kia được Ôn Bảo Tứ thoả đáng đặt trong ngăn kéo của bàn trang điểm, vòng ngọc thì lúc nào cũng được đeo trên cổ.
Đường Nghiêu biết còn mắng cô bất công, Ôn Bảo Tứ không cam lòng yếu thế nói lại.
"Có ai mỗi ngày mang vương miện đi học không, nhìn có mà lóe mù người khác mắt ấy!"
Đường Nghiêu đuối lý, lẩm bẩm mà cưỡng từ đoạt lý:
"Thì cái anh muốn là loé mù mắt người ta mà."
Ôn Bảo Tứ không để ý tới anh.
Vào tháng sáu, Bắc Thành bước vào mùa mưa, nhiệt độ không khí cứ như tâm tư thiếu nữ chả ai đoán trước được, mới một giây trước vẫn đang mặt trời chói chang, sau một giây liền mưa lạnh gió lớn.
Ban đêm sẽ thường xuyên nghe được tiếng Ôn Anh ho khan, có khi chỉ là hậm hực ho, có khi thì ho đến tê tâm liệt phế.
Ôn Bảo Tứ nghe được lòng đều rối, thế là liền lên mạng tìm kiếm tên của loại bệnh này có phương pháp chữa khỏi hay không, lúc đi học, cũng không nhịn được mà hỏi mấy người khác.
"Cậu ấy lại liên tục ho khan à?" Đường Nghiêu có chút lo lắng hỏi, Ôn Bảo Tứ nhẹ gật đầu.
Tối đến sau tan học, Đường Nghiêu liền từ trong ngực lấy ra một món đồ đưa cho cô, thần sắc bình tĩnh lại thản nhiên, giọng điệu tùy ý.
"Đây là đường để nhuận họng, bên trong chứa các thành phần chữa ho, mang về cho chị em thử một chút."
Ôn Bảo Tứ đánh giá cái lọ trong tay, nhìn đóng gói thì không phải loại thường có trên thị trường, thoạt nhìn như là được đặt chế, cô nhìn qua bóng lưng Đường Nghiêu, nháy nháy mắt.
Đeo cặp sách lên lầu, vừa lúc gặp Ôn Anh ở trên hành lang, Ôn Bảo Tứ đem cái lọ nhỏ trong tay đưa cho chị ấy.
"Đường Nghiêu bảo em mang cho chị, nói là có ích cho ho khan."
Ôn Anh rũ mắt, nhìn thứ trên tay cô, cũng không đưa tay tới nhận, chỉ là thản nhiên nói: "Cậu ta vì sao đột nhiên cho em cái này."
"Buổi sáng nghe nói chị gần đây lại ho khan trở lại." Ôn Bảo Tứ kiên nhẫn trả lời, ngữ khí bình tĩnh hòa hoãn, Ôn Anh nghe xong dừng lại vài giây, mới đưa tay nhận.
Bóng dáng thiếu nữ không nói một lời liền biến mất bên trong cánh cửa, Ôn Bảo Tứ đứng tại chỗ, ngừng chân hồi lâu, song mới rời đi.
Hai tháng này, thái độ của Ôn Anh đối với cô càng lạnh lùng, trước kia còn có thể ngẫu nhiên ôn hòa mà nói vài ba câu, bây giờ liền một chữ cũng không nguyện ý nhiều lời.
Bất đắc dĩ cũng được, lòng chua xót cũng được, Ôn Bảo Tứ tự biết loại chuyện này có cầu cũng khó được, chỉ có thể lẳng lặng, chờ đợi thời gian trưởng thành.
Đến Tết Đoan Ngọ, toàn Ôn gia muốn về tổ trạch ở nông thôn một chuyến, ông bà cụ tuổi càng lớn, càng thấy quyến luyến với người cùng thế hệ, thỉnh thoảng sẽ trở về quê nhà cùng nhóm mấy ông bà tại một chỗ ôn chuyện, đánh cờ thêu hoa.
Cho dù đã chuyển đến đại viện mấy chục năm, phần tình cảm này vẫn tồn tại như cũ.
Ôn Mẫn Hành lần này vừa vặn có vài ngày nghỉ, không yên lòng với hai cụ một mình trở về, liền tự mình lái xe đưa bọn họ đi, mà Địch Thu cũng dự định đến nông thôn với ông bà cùng một chỗ làm bánh Tết mà mang về.
Trước khi đi, bà còn đang lôi kéo Ôn Bảo Tứ tinh tế dặn dò.
"Chúng ta chậm nhất chạng vạng tối liền sẽ trở về, chị con tối hôm qua lại ho khan, tuyệt đối không nên để con bé ở nhà một mình, nếu có gì thì hãy để ý kỹ chị con biết không?"
"Con biết rồi, mẹ" Ôn Bảo Tứ nhu thuận gật đầu đáp ứng, lại nghe bà nói thuốc để ở đâu, uống như thế nào, dặn dò chi tiết.
Toàn bộ quá trình Ôn Bảo Tứ đều chăm chú nghe, cuối cùng gật đầu thật mạnh, lời thề son sắt cam đoan.
"Mẹ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc chị thật tốt."
Xe biến mất theo ánh nhìn, một phòng to như vậy đột nhiên trống rỗng, Ôn Bảo Tứ đi ngang cửa phòng Ôn Anh, chần chừ hai giây, cuối cùng vẫn lướt qua, đẩy cửa phòng mình đi vào.
Làm bài tập đến giữa trưa, Ôn Bảo Tứ mới đi gõ gõ cửa phòng kế bên.
"Chị...." cô có chút chần chờ mà gọi, lúc hai người ở riêng một chỗ, Ôn Bảo Tứ cơ hồ không có cơ hội nói chuyện với Ôn Anh, chỉ có khi ở trước mặt mọi người, cô mới có thể gọi chị.
Gõ đến vài tiếng, cửa phòng mới từ từ mở ra từ bên trong, sắc mặt Ôn Anh có chút tái nhợt, trong mắt hơi bất ngờ, đứng ở nơi đó nhìn cô, không nói một lời.
"Em đã hâm nóng cơm, mẹ bảo em nhất định phải gọi chị ăn, không thì cơ thể sẽ không chịu được." Ôn Bảo Tứ bình thản mở lời, Ôn Anh trầm mặc hai giây, cất bước lướt qua cô đi ra ngoài.
Bữa cơm mơ hồ chỉ có tiếng bát đũa va chạm vào nhau, Ôn Anh qua loa ăn vài miếng, liền bước lên lầu, cửa phòng đóng kín, Ôn Bảo Tứ rủ con ngươi xuống, yên lặng dọn dẹp bát đũa.
Dì làm thuê trong nhà ngày hôm nay cũng xin phép nghỉ về quê, chỉ có hai người bọn họ ở trong căn nhà to như này, chẳng biết lúc nào bên ngoài bắt đầu mưa, tí tách tí tách, càng lộ vẻ cô liêu.
Dọn dẹp xong bát đũa liền lên lầu, lúc bước qua cửa phòng Ôn Anh, liền thấy cửa phòng luôn đóng chặt kia bị mở ra.
Thiếu nữ đứng ở nơi đó, có chút mảnh mai tái nhợt, lời nói mang theo mệnh lệnh đâu ra đấy mà nói với cô.
"Chị muốn ăn bánh ngọt anh đào nhà An Lộ, em đi mua đi."
Ôn Bảo Tứ kinh ngạc, chần chờ một chút, mới cẩn thận từng li từng tí thử thăm dò:
"Vừa rồi chị chưa ăn no sao?"
"ừm, quá khó ăn."
Ôn Bảo Tứ ngước mắt nhìn mưa ở bên ngoài, chần chừ mở miệng: "Thế nhưng mẹ nói, không thể để chị ở nhà một mình."
"Chị đã sắp mười tám tuổi." Ôn Anh hơi không kiên nhẫn, lông mày hơi chau lại, Ôn Bảo Tứ vẫn còn có chút do dự, Ôn Anh mặt mày lạnh lẽo, đưa tay đập lên cửa một cái.
"Không chịu thì thôi, không cần lấy mấy cái cớ như vậy."
Ôn Bảo Tứ sững ngay tại chỗ, tiếng ầm lớn còn quanh quẩn ở bên tai, gió lạnh đập vào mặt, làm cho toàn thân cô phát lạnh.
Bước chân nặng nề chậm chạp về đến phòng, ngồi ở trên giường, càng nghĩ vẫn là cầm điện thoại gọi tới số của Địch Thu.
Không ai nghe.
Cô thử lại gọi cho Ôn Mẫn Hành, vậy mà đều không nghe.
Ôn Bảo Tứ dứt khoát cầm lấy áo khoác cùng ví tiền, đi sát vách nhẹ nhàng gõ cửa một cái, tính tình nhẫn nại mở miệng: "Ôn Anh, em hiện tại đi ra cửa hàng giúp chị mua bánh ngọt, chị tự mình ở nhà chú ý một chút, có chuyện gì liền gọi điện thoại cho em."
Nói xong, cô lại cắn cắn môi nói: "Hoặc là gọi cho người bạn hay chơi cùng với chị, vì mấy người Thiệu Ngọc ngày hôm nay phải học bù, còn ở trường học chưa có trở về."
Tiểu Thanh là bạn của Ôn Anh, cùng tuổi với chị ấy, quan hệ giữa hai người cũng không tệ, nhà chị ấy lại ở cách đó không xa.
Ôn Bảo Tứ nói xong, hồi lâu, bên trong mới truyền đến một tiếng mơ hồ:"ừm."
Cô dừng một chút, cất bước xuống lầu.
Trời mưa có hơi lớn, xe taxi bị tắc trên đường, chẳng biết tại sao, Ôn Bảo Tứ trong lòng cứ có chút bất an, mặc dù biết Ôn Anh không còn nhỏ, nhưng Địch Thu trước khi đi liên tục dặn cô vẫn là thỉnh thoảng đến nhìn chị ấy.
Cô còn chưa từng gặp qua dáng vẻ lúc Ôn Anh phát bệnh, chỉ là thường xuyên nghe được tiếng ho khan đứt quãng bên trong phòng, còn có ngẫu nhiên, nửa đêm canh ba đèn phòng khách cũng đột nhiên sáng lên.
Xe taxi đi chậm như ốc sên mà mắc trong dòng xe cộ gian nan, lúc đến cửa tiệm bánh ngọt mà Ôn Anh muốn ăn, đã tốn hơn nửa giờ.
May mắn bánh ngọt có sẵn, Ôn Bảo Tứ cầm theo chiếc hộp màu hồng tinh xảo, nhanh chóng chạy về nhà.
Tiếng sấm rền rĩ, trời mưa càng ngày càng lớn, những chuỗi hạt mưa lộp độp trên cửa kính xe rót thành một dòng suối nhỏ, không nhanh không chậm, cùng với tâm tình lo lắng của cô giờ phút này khác nhau rõ ràng.
Ngực càng thêm thắt lại, giống như là có dấu hiệu xấu nào đó muốn thoát nhảy ra ngoài.
Ôn Bảo Tứ ngồi ở trong xe taxi, nhìn thấy càng ngày càng sắp đến cửa nhà họ Ôn, kìm lòng không được nín thở, tâm dần dần lắng lại, ngay tại giây phút rẽ vào, cô nhìn thấy trước cổng có một chiếc xe cứu thương.
Ánh đen xanh đỏ của xe chói mắt, thân hình thiếu nữ mảnh mai tái nhợt, nhắm nghiền mắt nằm trên cáng cứu thương, nhân viên y tế cầm dù che mưa vẻ mặt nghiêm túc vội vàng qua lại.
Giờ phút này, bên tai đều ù, cả người như chết sững.
Nhân viên y tế đem người trên cáng cứu thương lên phía sau xe, cánh cửa in Thập Tự Giá màu trắng bị đóng thật chặt, sau đó xe cứu thương chạy qua trước mắt cô.
"Bác tài, mau chạy theo phía sau!" Ôn Bảo Tứ kịp phản ứng, giọng nói nghẹn ngào, vừa vội lại khủng hoảng, tài xế xe taxi bị dáng vẻ giờ phút này của cô hù đến, lập tức điều chỉnh phương hướng đi theo chiếc xe cứu thương phía trước.
"Cháu gái, đừng có gấp, bác cam đoan sẽ không để mất dấu đâu, đừng nóng vội..."
Bác tài từ trong kính xe đánh giá cô, một bên vừa chú ý đường xá, một bên lên tiếng an ủi, Ôn Bảo Tứ liên tục không ngừng gật đầu, trong lòng rối bời như một mảnh đay bị mắc.
Mãi cho đến tận khi sắp đến bệnh viện, cô mới nhớ tới lấy điện thoại di động ra, chỉ tiếc màn hình đen xì không còn pin.
Âm thanh xe cứu thương một đường gào thét đến trước cửa bệnh viện liền dừng lại, một nhóm nhân viên y tế đem xe đẩy nhanh chóng tiến vào đại sảnh, Ôn Bảo Tứ thanh toán tiền xe, lảo đảo nghiêng ngả chạy xuống, trơ mắt nhìn Ôn Anh ở trước mặt cô bị đẩy vào phòng cấp cứu.
Vài phút ngắn ngủi lại giống như là một năm, Ôn Bảo Tứ ở bên ngoài chờ đợi lo lắng, cả người như mất toàn sức lực mà nhũn ra, ngay cả sức đứng thẳng cũng không có.
Cô đem bánh ngọt mình đã cầm theo trong tay cả một đường bỏ xuống đất, sau đó dựa vào tường, chậm rãi trượt xuống.
Nếu như.. chẳng may nếu như Ôn Anh có chuyện gì ngoài ý muốn, thì cô cả đời này đều sẽ cắn rứt lương tâm.
Ôn Bảo Tứ nhắm nghiền hai mắt, bị dồn nén đến mức trái tim không chịu nổi đau nhức kịch liệt.
Cửa trước mặt bị mở ra, mấy nhân viên y tế đi ra, chẳng khác nào nhìn thấy cứu tinh mà đón lấy, chỉ là còn chưa kịp bắt lấy, liền nghe được sau lưng vang lên tiếng bước chân vội vã.
Đồng thời lúc này cơ thể Ôn Bảo Tứ bị người khác dùng lực đẩy ra, cô mất trọng tâm ngã lệch sang một bên, liền vội vươn tay chống đỡ vách tường, miễn cưỡng đứng vững, bả vai còn đang ẩn ẩn đau.
"Bác sĩ! Con gái tôi không có sao chứ?!"
Chính là giọng của Địch Thu đang cuống quít lo lắng, trên tóc và quần áo bà vẫn còn dính lấy nước mưa, mặt mũi tràn đầy lo lắng, sắc mặt Ôn Mẫn Hành bên cạnh cũng giống như vậy.
"Không có việc gì, chỉ là thiếu chất gây nên hôn mê đột ngột, hiện tại người đã tỉnh lại, tốt nhất là nên nằm viện để quan sát mấy ngày."
"Tốt quá tốt quá, cảm ơn bác sĩ!" Hai người nói xong, lập tức vọt vào phòng bệnh, giống như là hoàn toàn không nhìn thấy Ôn Bảo Tứ ở một bên.
Dưới ánh đèn trắng bệch, cô vịn vách tường chậm rãi đứng thẳng người, vuốt vuốt bả vai vừa rồi bị đụng đau, sau đó, lại đưa tay, nhẹ nhàng vuốt vuốt tim.